"Tiểu Kim, cô nàng này thật sự đáng sợ như chú nói sao? Chú không gạt anh đấy chứ?"
"Lão đại, Tiểu Kim em là con rồng thiện lương thuần khiết đệ nhất long cốc, làm sao lại có thể đi lừa anh? Anh đừng để bộ dáng thuần khiết, mỹ lệ, đáng yêu của ả mê hoặc. Em nói cho anh biết, ả bây giờ chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, nếu môt phát nổ, chỉ sợ anh chết không hiểu tại sao luôn, đến lúc đó đừng trách em không báo anh trước."
"Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy là bị chú nói so với cái kia còn lợi hại hơn, anh thật sự là hơi nghi ngờ!"
"Lão đại, sắc tức không,không tức sắc. Bên cạnh anh đã có nhiều gái gú như vậy mà còn chưa đủ sao?"
"E hèm, chú nói bậy bạ cái gì đó? Anh chỉ là cảm thấy hơi đáng tiếc, chứ làm sao lại đi tham lam sắc đẹp của nàng ta!"
"Nhưng vừa rồi em nhìn thấy anh chảy nước miếng mà!"
Lâm Bắc Phàm cùng Tiểu Điền Anh Tử cùng ngồi đối diện nhau, trong một gian sạch sẽ sáng sủa của quán và phê, mà hắn lại cùng tiểu Kim nói mấy chuyện không đâu, may mà Tiểu Điền Anh Tử không biết bọn họ đang nói với nhau cái gì, bằng không chắc thổ huyết ngất luôn đương trường.
"Lâm tiên sinh, không biết như thế nào anh mới có thể thả sư tỷ tôi?"
Tiểu Điền Anh Tử thấy đối phương cúi thấp đầu, không nói câu nào, trong lòng cũng có chút buồn bực, kìm không được lo lắng trong lòng, thấp giọng hỏi dò một câu.
"Hả? Sư tỷ cô? Tôi tất nhiên sẽ thả cô ấy ra rồi, tôi giữ cô ấy ở lại TQ, chưa nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện mỗi ngày phải lo chuyện cơm nước đã mệt rồi, đây hoàn toàn là chuyện không có lợi gì cả!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói đùa.
"Lâm tiên sinh thật biết đùa, nhưng tôi nghe bọn họ, anh có cả một hộp đêm, mỗi ngày thu vào ít nhất cũng phải hơn 10 vạn, người như ngài chẳng lẽ lại để ý một ít tiền lẻ sao?"
Tiểu Điền Anh Tử che miệng cười yêu kiều.
"Đương nhiên, cô chắc cũng biết sư tỷ cô rồi, ngày nào cũng chăm chăm bóc lột gia sản của tôi. Hôm nay mua cái này, ngày mai mua cái kia, chỉ hận không thể phá tan tành gia sản của tôi. Bây giờ tôi bị cô ấy làm cho phát nghèo rồi!"
Lâm Bắc Phàm vẻ mặt cầu xin, phảng phất như tiểu muội muội bị người ta bắt nạt, còn thiếu mỗi mấy hạt nước mắt nữa là giống như thật.
Tiểu Điền Anh Tử nào đã gặp qua người nào như hắn? Thật sự là rất thú vị. Nàng bật cười một tiếng, cũng không nói thêm gì, chỉ đưa tay vào túi lấy ra một tờ chi phiếu, nhẹ nhàng đặt lên bàn, thấp giọng nói: "Lâm tiên sinh, đây là ba trăm ngàn đô la, coi như chi phí của sư tỷ tôi mấy ngày hôm này, không biết ngài thấy thế nào?"
"Ba trăm ngàn đô la? Cái này, cái này cũng, cũng quá...." Lâm Bắc Phàm há miệng kinh ngạc nói.
"Kỳ thật đây cũng là chuyện chúng tôi phải làm!"
Tiểu Điền Anh Tử còn tưởng đối phương bị con số này dọa chết khiếp.
"Cái này hình như cũng hơi ít, nhưng mà chắc cũng đủ để sư tỷ cô tiêu xài mười ngày. Bất quá tôi cũng không tính toán nhiều nữa!"
Lâm Bắc Phàm tỉnh bở phun ra một câu, phảng phất như mình đang bị thiệt thòi rất nhiều vậy.
Ngất mất, ba trăm ngàn đô la chỉ đủ tiêu mười ngày? Cho dù sư tỷ mình có ăn toàn sơn hào hải vị, ngày nào cũng đóng đô trong khách sạn năm sao cũng dùng không hết. Nhưng mà cô nàng chẳng thể cãi lại được, vạn nhất người ta lại trở mặt không thả sư tỷ nữa, đến lúc đó chẳng phải là công toi sao?
Những lần này nàng chỉ mang tổng cộng có ba trăm ngàn đô la, không thể nào đưa ra nhiều tiền hơn nữa. Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng lộ ra vẻ mặt khó xử, bộ dáng thật khiến người ta đau lòng, nói: " Lâm tiên sinh, anh nói rất đúng, nhưng trong thời gian ngắn tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, anh xem có thể bớt một chút không?"
Nói xong, đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé của nàng khẽ đan vào nhau, có chút ngượng ngừng nhìn đối phương.
Lâm Bắc Phàm cơ hồ muốn sụp đổ, đông tác này của cô nàng thật sự qua mê người đi.
Khó trách nhiều tên nhìn thấy cô nàng xong, đến cả tên mình là gì cũng quên mất luôn, quả thật so với hồ ly còn lợi hại hơn.
Tiểu Kim có chút xấu xa truyền ân nói: "Lão đại, em cảm giác được tim anh đang đập thình thịch. He he."
"Đi chết đi, nếu tim không đập thì hóa ra anh là người chết hả!"
Lâm Bắc Phàm thầm khinh bỉ hắn.
"E hèm, ý em nói là tim anh đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Anh đến cả ý tứ câu nói cũng không hiểu được, ta khinh."
Tiểu Kim lập tức cãi lại, hơn nữa còn nói đạo lý rất rõ ràng.
Lâm Bắc Phàm cứng họng, đành mặc kệ. Ngẩng mặt lên đã thấy Tiểu Điền Anh Tử đang nhìn mình rất tội nghiệp, lúc này hắn mới vội ho khan một tiếng nói: "Kỳ thật, tôi cũng không thiếu chút tiền này, nhưng mà các cô đã đưa ra, tôi mà không nhận thì đúng là không nể mặt mũi, đa tạ!"
Nói xong hắn liền nhanh chóng cầm lấy tấm chi phiếu, đút tọt vào túi của mình.
"Rất cảm ơn anh, không biết sư tỷ tôi khi nào có thể rời khỏi TQ?"
Tiểu Điền Anh Tử mặt mày vui mừng hỏi.
"Cái gì rời khỏi TQ?"
Lâm Bắc Phàm mặt mày kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là sư tỷ của toi, anh không phải nhận tiền rồi sao?"
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Tiểu Điền Anh Tử khẽ dẩu lên nói.
"Nhưng cô vừa nói đó là tiền ăn ở, tiêu phí, còn tiền chuộc chưa nói mà!"
Lâm Bắc Phàm rất hiền lành nói. xem tại TruyenFull.vn
"Cái này...." Tiểu Điền Anh Tử thật sự chưa cân nhắc tới phương diện này.
"Lần này sư tỷ cô bị tôi đánh bại. Nếu như cứ để cô ấy về nước dễ dàng, lại để người khác biết được, chẳng phải là nói đổ phẩm của tôi cực kỳ có vấn đề sao? Hoặc là mọi người sẽ nói, sư tỷ cô cố ý thua tôi, vân vân, vậy danh dự tôi ở đâu?"
Lâm Bắc Phàm nói xong liền khóc lóc, chảy nước mắt như thật, phảng phất như mình chịu rất nhiều thua thiệt vậy.
Tiểu Điền Anh Tử khé hé chiếc miệng nhỏ nhắn, nhìn đối phương phảng phất như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Trên đời này sao có thể tồn tại tên nam nhân cực phẩm thế này chứ? Cái này đúng là quá đặc biệt đi?
Tuy những năm trước đây, cô nàng đều một lòng tu luyện đổ thuật, nhưng từ sau khi xuất quan, mặc kệ là bất cứ tên đàn ông nào nhìn thấy mình, không ai là không cúi đầu xưng thần, mình muốn cái gì, bọn họ đều dốc hết sức thỏa mãn. Nhưng tên thanh niên trước mắt này lại tìm mọi cách bắt chẹt mình. Cái này so với những người đàn ông trước kia thật sự quá khác nhau đi.
"Nhưng hiện tại tôi thật sự không còn tiền, anh nói tôi phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Điền Anh Tử chu cái miệng nhỏ nhắn, đỏ tươi lên, rất ủy khuất nói.
"E hèm, Anh Tử muội muội, tôi muốn một chuyện, sư phó của các cô rốt cuộc có mấy người đệ tử?"
Lâm Bắc Phàm túa hết cả mồ hôi, nếu như mình nói tiếp chuyện gì đó, chỉ sợ mình bị nàng ta hành hạ chết mất. "À, sư phụ tôi tổng cộng có sáu mươi tám đệ tử, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Điền Anh Tử có chút kinh ngạc hỏi.
"Sáu mươi tám người?"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lập tức trở nên xanh lét.
Bây giờ mới chỉ có ba đệ tử mà đã hành hạ mình thành bộ dạng thế này, nếu như sáu mươi tám tên đệ tử cùng tới, mình còn có thể sống yên ổn sao? Thật không lão sư phó kia có vấn đề về thần kinh hay sao mà lại thu nhiều đệ tử như vậy.
"ĐÚng vậy, đệ tử chính thức chỉ có sáu mươi tám người, còn ký danh đệ tử có sáu trăm tám mươi người. Đúng rồi, Bố Xuyên Nội Khốc sư huynh chính là ký danh đệ tử của sư phó tôi, còn chưa trở thành đệ tử chính thức." Tiểu Điền Anh Tử lại giải thích tiếp cho hắn.
"Bịch!"
Lâm Bắc Phàm lăn đúng ra đất ngât xỉu, tứ chi co giật, miệng trào bọt mép.
Tiểu Điền Anh Tử mặt mày kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu hỏi: " Lâm tiên sinh, anh, anh bị sao vậy?"
Lâm Bắc Phàm vất vả lắm mới bỏ trở lại ghế cảu mình, mặt mày nịnh nọt cười: "Tôi không sao, không biết sư phó của cô là ai vậy? Làm sao lại có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ trên phương diện đổ kỹ như vậy?"
Tiểu Điền Anh Tử nghe hắn tán thưởng sư phụ của mình, trên kiêu dung cũng toát ra sự vui vẻ nói: "Sư phụ tôi chính là đệ nhất cao thủ đổ giới đảo quốc - Tùng Tỉnh Vũ. Anh nhất đỉnh đã nghe qua tên người phải không?"
Tùng Tĩnh Vũ? Là thằng quái nào nhỉ?
Lâm Bắc Phàm ngoại trừ mấy ả đóng av của đảo quốc, nghe Trương Minh Thắng lúc nào cũng lảm nhảm bên tai là biết một ít. Còn lại đối với những người khác của đảo quốc thì đúng là hắn một khiếu không thông, chỉ sợ bây giờ đến cả Thiên Hoàng cùng thủ tướng đảo quốc là ai chắc hắn cũng đếch biết. Bất quá trên mặt hắn vẫn lộ vẻ kinh ngạc: "Thì ra sư phụ cô chính là Tùng Tỉnh Vũ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Tiểu Điền Anh Tử ngược lại có chút xấu hổ nói: "Thật ra danh tiếng sư phụ tôi cũng không phải là quá lớn!"
"ặc....." Lâm Bắc Phàm cơ hồ muốn chập mạch. Nếu không có danh tiếng thì cô kể ra làm cái quái gì?
Tiểu Điền Anh Tử nở một nụ cười thanh tú động lòng người nói: "Sư phụ tôi nói, đánh bạc chỉ là một trò giải trí, ngàn vạn lần không nên ham mê nó. Nếu không sẽ gặp tai họa, cho nên người dạy chúng tôi không được nóng nảy, vội vàng, dùng một trái tim bình tĩnh đối mặt với mỗi ván bài. Lần này sư phụ tôi nghe được chuyện sư tỷ bại trong tay anh, người vốn muốn cho sư tỷ ở lại TQ thêm mấy tháng, xem như là trừng phạt, nhưng mà tháng sau là tới đổ thần đại tái cảu đảo quốc chúng tôi, ba năm mới tổ chức một lần. Sư tỷ tôi cũng là một người dự thi quan trọng trong quốc so tài này, cho nên mới bảo tôi vượt ngàn dặm xa xôi tới TQ, hy vọng Lâm tiên sinh có thể hiểu cho!"
"Đổ thần đại tái của đảo quốc, ba năm tổ chức một lần?"
Lâm Bắc Phàm có chút kinh ngạc nói.
"Một điểm cũng không sai. Đảo quốc chúng tôi cứ ba năm lại tổ chức một cuộc đổ thần đại tái, mục đích là xem đảo quốc chúng tôi có sản sinh ra tân đổ thần hay không. Ba năm trước, đổ thần trong đại tái chính là sư tỷ tôi, vậy mà chị ấy lại bị anh đánh bại dễ dàng, chỉ sợ lần này đã ảnh hưởng rất lớn đối với đảo quốc chúng tôi. Bất quá mỗi một đổ thần đại tái đều là nhật chi lưu cùng nguyệt chi lưu so tài. Cho dù có thể đoạt được một cái danh hiệu đổ thần trong đảo quốc cũng là rất giỏi rồi!"
Tiểu Điền Anh Tử vì cứu sư tỷ mình ra, tất nhiên cũng không thể không nói những điều này ra.
"Nhật chi lưu, nguyệt chi lưu? nó có nghĩa là gì?"
"à, đây chính là hai trong tam đại lưu phái lớn của đảo quốc chúng tôi. Theo thứ tự chính là Nhật chi lưu, nguyệt chi lưu, tinh chi lưu. Trong đó nhật chi lưu cùng nguyệt chi lưu là hai lưu phái mạnh nhất. Tinh chi lưu là yếu nhất. Bọn họ năm trong tay toàn bộ nền kinh tế, quân sự, tinh thần võ sĩ đạo cùng các phương diện khác của đảo quốc. Đổ thần đại tái mà tôi nói chính là canh tranh trong phương diện đánh bạc!"
Tiểu Điền Anh Tử giải thích.
"Vậy các cô thuộc nhật chi lưu?"
Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi chính là đại diện của nhật chi lưu!"
"Thực lực của nguyệt chi lưu thế nào?"
Tiểu Điền Anh Tử trầm ngâm một chút rồi hơi nhíu đôi mày thanh tú lại nói: "Thực lực của Nguyệt chi lưu cũng tương đương với nhật chi lưu chúng tôi, hơn nữa đại diện của bọn họ là cao thủ đổ giới - Đằng Điền Không Tam, thực lực cũng ngang ngửa với sư phụ chúng tôi. Hơn nữa hắn cũng bồi dưỡng được rất nhiều cao thủ trong đổ giới, cũng nhiều lần giành được danh hiệu đổ thần trong đại tái. Nghe nói bọn họ đối với trận đấu năm nay cũng là tình thế bắt buộc, Sư phụ toi tuy không muốn liên lụy vào cuộc đấu đá này, đáng tiếc là ông ấy không có quyền quyết định chuyện này. Cho nên chỉ có thể nghĩ cách cứu sư tỷ tôi ra, để chị ấy tham gia trận đấu năm nay!"
Lâm Bắc Phàm thật không ngờ một cái đảo quốc nho nhỏ mà cũng có nhiều lưu phái như vậy. Xem ra tranh đấu không chỗ nào là không có. Bất quá mình là người TQ, bọn họ tranh đấu thì cũng chẳng liên quan rắm gì đến mình, còn hi vọng bọn họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chết vài người mới hay. Hắn đang muốn nói thêm mấy câu thì chợt nghe thấy bên cạnh truyềnd dến một giọng nói vô cùng chán ghét: "Ố, đây không phải là tên bảo vệ Lâm Bắc Phàm sao? Sao lại không ở Bờ Biển Vàng bồi tiếp Vi nhi, lại chạy ra chỗ này câu gái, chẳng lẽ không sợ Vi nhi nhìn thấy sao?"