Cao Chí Bình nghe thấy tin con mình bị giết chết xong, thiếu chút nữa ngã gục. hắn hạ lệnh. để người của cục an toàn điều tra nguyên nhân cái chết của con mình từ hắn muốn kẻ hại con mình phải gặp báo ứng. nhưng khi biết kết quả hắn vô cùng tức giận. mắng cho cả cục an toàn từ trên xuống dưới một trận.
Con mình bị giết là vì tranh giành phụ nữ với kẻ khác?Câu trả lời đó sao hẳn có thể tiếp nhận được? Hắn mặc dù cũng biết con mình chết có liên quan đến cái người tên là Liêu Thiên Cửu. nhưng không nghĩ chuyện lại đơn giản như vậy, rằng cái tên Lâm Bắc Phàm cũng có liên quan.
Lần này hắn phải điều tra rõ mọi chuyện, bất kể đổi phưong là ai, chỉ cần bọn họ gây tổn hại đến con mình. thì phải để cho bọn chúng nếm mùi. Chứng cớ? Mình còn cần chứng cớ sao?
Chứng cớ chính là những gì những người bình thường này nói. trong mắt mình. Chỉ cần mình cho là sai thì là sai, chỉ cần mình cho rằng đúng thì là đúng, đây là ưu thế của mình.
Cao Chí Bình ánh mắt trở nên cực kỳ âm trầm. nước mắt chảy ra. hai tay nện mạnh trên bàn. nói:" Điều tra cho tôi điều tra rõ ràng cho tôi. nếu như quả thật có quan hệ tới Liêu Thiên Cửu thì giết cả họ nhà hắn."
Đây chính là người vì cứu Cao Nham mà chịu mát đao được viết trong báo cáo của cục an toàn? Chẳng khác gì một cái xác chết? Vậy cũng là anh hùng, xem ra là cẩu anh hùng mới đúng.
Lâm Bắc Phàm bây giờ bị ném vào một phòng bệnh cao cấp. cả người đều bị băng kín. Chỉ còn mỗi khuôn mặt là lộ ra. đúng là chẳng khác gì cái xác ướp. nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, không chút sức sống, hai mắt vô thần. dường như không có chút sức lực nào.
Nhóm điều tra thứ hai đã đến Nam Thành; tìm được người bị" trọng thương " Lâm Bác Phàm.
"Anh chính là Lâm Bắc Phàm?"Lần này tông cộng có bốn người đàn ông. Tuổi cũng không lớn. ước chừng hơn ba mươi tuổi, bọn họ đều mặc đồ Tây, tướng mạo đường đường, mặt nghiêm nghị. đủ để dạo bất cứ một tên côn đồ nào. Nhưng bọn họ nhìn thấy Lâm Bắc Phàm lúc này xong cũng sợ chết dí
"Hắn chính là Lâm Bắc Phàm. bị Lưu Thiên Cửu chém mấy đao. mấy ngày nay hắn vẫn nằm trong bệnh viện nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn." số 15 khẽ lắc đầu thờ dài rồi một hơi, bất đắc dĩ, thương cảm nói không nên lời bi thương cứ như người nằm trên giường là cha đẻ của mình. thiếu chút nữa hai hàng nước mắt chảy ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mẹ nó. tên khốn này đúng là quả ghê tởm. hẳn ở đây diễn trò. còn muốn người của cục an toàn giúp đỡ hắn. Chuyện này đúng là uất ức, nhưng ai dám chọc giận hắn? Mấy ngày nay cuộc sống có thể nói là tiêu diêu tự tại, mỗi ngày đều có rượu ngon. buổi tối lại có mấy cô nàng cùng nói chuvện đây đúng là chuyện hiếm có, thật đúng là có chút vui đến quên cả trời đất.
Mấy người của tổ hành động đặc biệt cũng gật đầu phụ họa theo.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ mặt quỷ quái.Cha nội nó, các ngươi nói hắn là anh hùng thì là anh hùng. Vậy còn muốn chúng ta để làm chi? Các ngươi nói như vậy, chúng ta càng không đề các ngươi thỏa mãn, phải để cho các ngươi cáu phát điên lên.
Cục an toàn cục cùng bộ công an luôn tranh đấu nhau, vô cùng gay gắt lần này có thể tóm được nhược điểm của cục an toàn, bọn họ đương nhiên vô cùng sung sướng, thiếu chút nữa thì bắt Lâm Bắc Phàm, giam khoảng mười ngày.
Một người trung niên ít tuổi nhất ho khan hai tiếng nói:" Rốt cuộc có phải như vậy hay không, chúng tôi muốn kiểm tra."
Hắn tên là Lôi Bằng Phi thân cao hai thước, vóc người khôi ngô. vốn không phải là nhân viên công chức. dựa vào thân thủ không kém của hắn. ở công an bộ cũng khá nổi tiếng, bình thường hắn rất hay đánh nhau gây chuyện. Thiên Vương lão tử cũng không coi ra gì. đương nhiên cũng sẽ không coi mấy tên" tiểu tử " của cục an toàn này ra gì. hắn ngẩng cao đầu, lỗ mũi vừa như phát ra ám thanh vừa như không phát ra ám thanh.
Số 15 mấy người bọn họ đã tức gần chết rồi, cái tên Lôi Bằng Phi này đúng là quá kinh tởm. mỗi lần gặp mặt đều nhục nhã như vậy. nếu không sợ gây ra mâu thuẫn hoặc là đánh không lại đối phương thì e rằng bọn họ đã xẻ cái tên ngốc nảy thành tám mảnh rồi
Số 8 đứng ở một bên. hai tay ôm trước ngực. hừ lạnh một tiếng:" Sớm đã nghe nói người của công an bộ người này mạnh hơn người kia. ánh mắt lợi hại khó lường, chi cần nhìn vài lần. là có thể nhìn ra vết thương là thật hay giả. như vậv hy vọng các ngươi nhìn cho kĩ. đừng có tí lại trách chúng ta thế này lúc lại thế khác."
Hắn sớm thấy mấy tên điểu nhân này chướng mắt. bây giờ có thể đả kích bọn họ. đương nhiên sẽ không thể bỏ qua. hắn ngẩng cao đầu. giọng mũi càng nặng hơn.
Không khí trong phòng bệnh càng ngày căng thẳng, song phương đều là căm tức đối phương, bày ra một bộ giương cung bạt kiếm.
Long Thiên Hữu cùng Long Yến không nhịn được lau mồ hôi lạnh; trong lòng cỏ chút bất an. Song phương đều rất bốc đồng, hai người bọn họ một người là trường cục công an thành phố, một người là trưởng cục chi nhánh thân phận không thể cao quý bằng người ta. nên bọn họ nói cũng không được mà không nói cũng không được. Chuyện này thiếu chút nữa làm cho Liều Vi người luôn chăm sóc cho Lâm Bắc Phàm cáu giận. đột nhiên đứng lên thân thể. hai mắt nhìn quét bọn Lôi Bằng Phi. nói:" Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lôi Băng Phi cao lớn thô kệch nhưng nhìn thấy mỹ nữ thì lại giống như cậu thanh niên nhìn thấv mỹ nữ vậy. ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không nên lời. đứng ở đó. ấp úng nói:" Chúng tôi, chúng tôi là người do bộ công an phái tới. Cô có ý gì vậy?"
"Các ngươi là người do bộ còng an phái tới?"Liễu Vi sắc mặt khinh thường, lạnh lùng nói:" Công an bộ là nghành gì. Liễu Vi tới mặc dù chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng cũng biết một ít- chính là giữ gìn trị an. Chống tội phạm đến ngay cả cục công an thành phố cũng do các ngươi quản, nhưng các ngươi xem xem các ngươi đã làm gì? Chồng Tôi vì đỡ một đao hộ Cao Nham, mấy ngày nay thương thế vẫn chưa đỡ chút nào, vậy mà các ngươi lại đứng đây cãi nhau. ảnh hường đến việc dưỡng bệnh cùa người ta. Xem ra các ngươi bụng dạ khó lường, có lẽ lát nữa tôi sẽ gọi điện cho chương trình " Thuyết pháp hôm nay*5 nói hết mọi chuyện để nhân dân cả nước biết người của cục an toàn phái đến là người thế nào?"
Lôi Bằng Phi bị một người phụ nữ nói mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào. hận không có lổ nẻ nào chui xuống.
Bọn họ đà gặp phải nhiều nhân vật khó chơi nhưng cũng không bằng hôm nay. đối phó với một người phụ nữ trói gà không chặt khiến bọn họ cảm thấy thật điên rồ.
Chẳng lẽ không biết người của cục an toàn rất anh hùng sao? Những lời này đương nhiên không thề nói với Liều Vi. người ta cũng không quản nhưng chuyện nàv. Ngươi bắt nạt chồng người ta. người ta đương nhiên sẽ phản kháng, các ngươi còn thấv oan ức sao? Chẳng lẽ là tội quấy nhiễu công vụ? Hay là tội phương hại trị an xã hội? Hay là tội bao che? Một người phụ nừ xinh đẹp như vậy sao lại có thể phạm những tội danh này? Hơn nữa vạn nhất tin này truvền ra ngoài, bộ công an cũng không cần phải làm gì. Chỉ cần hàng trăm triệu tấn nước bọt đã đủ dìm chết bọn họ rồi
Lôi Bằng Phi ngượng ngùng cười làm lành nói:" Vị này. vị tiểu thư này. chúng tôi chúng tôi cũng không muốn quấy rầy người bệnh, chỉ là. Chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề thôi."
Hắn tâm lý âm thầm khinh bỉ cái tên Lâm Bắc Phàm sắp chết đến nơi rồi mà vẫn có một cô nàng xinh đẹp như vậy. ta bằng này tuổi rồi, ngày nào cũng vì quốc gia làm việc vậy mà sao không có cô gái nào vì ta nói mấy câu? Đúng là đau lòng quá.
Liều Vi thở hổn hển đứng đó. tay trái chống nạnh. tay phải chỉ vào Lâm Bắc Phàm trên giường bệnh. nghiến răng nghiến lợi nói:" Hỏi mấy vần đề? Nếu như các ngươi bây giờ có thể làm cho anh ấy nói chuyện, thì cho các ngươi ba trăm vạn nhân dân tệ!"
Kỳ thật phụ nữ đều là động vật dã man. Liễu Vi cũng không ngoại lệ. Đê cứu chồng mình, đừng nói là khóc lóc. đến đánh nhau cũng không do dự- Cô bây giờ dáng bộ chẳng khác nào như sắp mất chồng, hai mắt hồng hồng. giọng nói nghẹn ngào. làm cho người ta cảm giác chỉ nói mấy câu nữa thôi thì chính là ức hiếp một người phụ nữ yếu đuối bị đẩy xuống mấy chục tầng địa ngục.
"Chuyện này, Chuyện này..." Lôi Bằng Phi ngó đầu qua nhìn thoáng qua cái tên nữa chết nửa sống Lâm Bắc Phàm. lắp bắp nói:" Chuyện này chúng tôi, chúng tôi không biết nội tình, không biết thương thế của Lâm Bắc Phàm lại nghiêm trọng vậy. thật sự là xin lỗi!
Hãn sờ sờ đầu. tận lực tươi cười làm hòa nhưng thoạt nhìn có chút dữ tợn. Mấy người khác đều khinh bỉ liếc hắn một cái, không phải là một người phụ nữ sao? Vậy mà bị dọa cho thành
Liều Vi cũng không thèm nhìn tới bọn họ, hừ nói:" Các ngươi đi ra ngoài đi, chồng tôi muốn nghi ngơi. có chuyện gì sau này nói nói cách khác. tôi tố cáo các anh tội cố ý đả thương người khác. tôi tin rằng tin tức này một khi lộ ra. sợ rằng đến ngay cả cái đầu của các anh cũng không thể bảo vệ nổi."
Cô còn lườm mấy người số 1 một cái.
"Khụ khụ. kv thật chuyện như thế mà truyền ra ngoài bọn họ cũng bị phán chẳng mấy năm. Chỉ có danh tiếng công an bộ là." Số 15 cưỡi hả hẻ. thiếu chút nưa muốn ôm lẫy Liều Vi. chi sợ Lâm Bắc Phàm cáu lên. cho hẳn biết hoa nhi tại sao lại hồng.
Lôi Bằng Phi mặt đỏ bừng. Thế này còn điều tra gì nữa. đã bị người ta gán cho cái tội danh đó rồi nếu như bị những người này nói linh tinh thật thì sợ rằng công an bộ cũng không giữ được mấy người bọn họ. Bọn họ tức giận trừng mắt nhìn số 15 rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ai nói người của công an bộ anh hùng? uất ức hả. chuyện gì vậy chứ?