Lãng Tích Hương Đô

Chương 38: Ông mày đánh lén



Khi tới thành Nam đã là sáu giờ chiều. Sau khi xuống xe, Lâm Bắc Phàm cùng với Liễu Vi đi lên lầu trên của Kim Sắc Hải Ngạn. Còn chưa lên tới nơi, cả hai đã nghe thấy một tiếng người đang oang oang.

- Mẹ nó! Chờ tới xế chiều mà chủ tịch của các người có đến hay không? Nếu không tới thì để tôi gọi cho giới truyền thông.

Lâm Bắc Phàm vừa mới lên lầu đã nhìn thấy một tên thanh niên khoảng chừng hai mười tuổi, mặt trắng bệch, mái tóc màu vàng đang đứng trên cầu thang. Hắn đang cầm một nắm giấy vệ sinh, bịt lấy ngón tay. Còn có sáu, bảy tên nữa cũng đang nhìn Trương Kế Bằng chằm chằm. Nhìn chúng như đang chuẩn bị sẵn sàng ra tây đập phá.

- Tôi chính là chủ tịch của Kim Sắc Hải Ngạn, có chuyện gì thì cứ đến phòng của tôi bàn luận.

Sau khi nói ra thân phận, Liễu Vi cũng chẳng nói nhiều, chẳng thèm liếc nhìn gã thanh niên mà đi thẳng vào phòng làm việc.

Tên tóc vàng ngẩn người, có lẽ vì thấy sắc đẹp của Liễu Vi. Phải mất một lúc, hắn mới lấy lại tinh thần, nói một cách kích động:

- Ta bị người ta chém ở đây, các ngươi có để ý không? Việc này không cần phải giải quyết trong phòng riêng, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát.

Tên tóc vàng làm như đang chuẩn bị kéo điện thoại, mấy tên thanh niên còn lại cũng bắt đầu lên tiếng.

- Báo cảnh sát. Mẹ nó! Anh em, chúng ta đập nát Kim Sắc Hải Ngạn này ra cho xong.

- Không để cho họ thử cảm giác bị đánh họ còn chưa biết là như thế nào.

Lâm Bắc Phàm nhìn tình hình, liền hiểu ngay là đám này đến đây gây gổ. Về phần gã thanh niên bị chặt ngón tay chỉ là một cái kế khổ nhục mà thôi. Chỉ cần một tên đại ca trong xã hội đen cho một tên tiểu đệ ra làm pháo hôi, tới Kim Sắc Hải Ngạn chuẩn bị chặt một ngón tay, sau đó đòi mười vạn. Hai vạn trong đó đưa cho tên tiểu đệ làm tiền thuốc men, còn lại chui hết vào túi của đại ca.

Thấy Liễu Vi đã đi vào trong một gian hàng lớn, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng nói nhiều, bước theo.

Về phần Trương Kế Bằng vẫn dùng ngôn ngữ mà khuyên nhủ:

- Các cậu yên tâm. Chuyện này, chủ tịch Liễu sẽ xử lý thỏa đáng.

Tên tóc vàng cũng vẫn chưa gọi điện thoại. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nổi giận đi theo Lâm Bắc Phàm. Sau tên thanh niên còn lại cũng nghênh ngang đi sau tóc vàng, chuẩn bị làm cho gã thêm can đảm.

Liễu Vi móc điện thoại gọi cho Long Yên Nguyệt để cho cô tới đây. Vốn Liễu Vi định gọi cho Long Yên Nguyệt tới đây sớm hơn, nhưng lại lo lắng Long Yên Nguyệt không biết giữ làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của Kim Sắc Hải Ngạn.

Thử nghĩ xem, một đóa hoa cảnh sát lại còn là phó cục trưởng Cục công an khu Bản Kiều dẫn theo một đám cảnh sát tới Kim Sắc Hải Ngạn, bắt mấy tên, sau đó ưỡn ngực nói Kim Sắc Hải Ngạn được bà mày che chở. Như vậy thì ai còn dám tới Kim Sắc Hải Ngạn tìm niềm vui? Cho dù tất cả mọi người tới đây để tiêu khiển nhưng cũng có một số người tới trêu ghẹo.

Nếu như chỉ vì cấu một cô bé bán hàng mà bị bắt vào cục Công an thì có còn là chơi đùa nữa không?

Liễu Vi đi tới cái ghế salon cuối cùng rồi ngồi xuống. Lâm Bắc Phàm và Trương Kế Bằng đứng hai bên Liễu Vi. Việc này cũng chẳng có gì ngoài ý muốn, Lâm Bắc Phàm là vì chức trách còn Trương Kế Bằng thì chỉ thuần túy là tìm cơ hội để nịnh bợ. Text được lấy tại Truyện FULL

- Không ngờ các ngươi lại dám tới đây để phá rối sự làm ăn. Nếu như quả thực là xảy ra cãi cọ đối với khách hàng thì chuyện này chung ta cứ làm theo pháp luật. Không dám phiền tới các người, Kim Sắc Hải Ngạn sẽ tự động báo cảnh sát.

Nét mặt Liễu Vi tự nhiên nhìn tóc vàng chằm chằm, nói một cách bình tĩnh:

- Nếu như không có ai để tôi vào trong mắt thì tôi cũng không thể để mặc cho người ta thích làm gì thì làm. Nhưng cho dù thế nào, ngón tay của anh cũng bị chặt trong Kim Sắc Hải Ngạn thì tối sẽ bồi thường cho anh ba vạn.

Câu nói của Liễu Vi khiến cho Lâm Bắc Phàm phải mở to mắt ra nhìn. Hắn cảm giác được Liễu Vi là một người con gái không đơn giản. Sau khi cha mẹ qua đời, nàng được thừa hưởng tài sản. Để tránh ăn không ngồi rồi, nàng xuống Kim Sắc Hải Ngạn KTV. Mặc dù có Long Yên Nguyệt đứng sau nhưng chuyện này quả thực giống như là một vũng nước sâu.

Tóc vàng như không nghe thấy Liễu Vi nói gì. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào làn da dưới đôi tất chân mỏng.

- Đừng có đưa ra giá cả. Ý của cô tôi nghe không rõ. - Thấy tóc vàng không nói gì, một tên có hai mắt hình tam giác bước lên, nói:

- Một bà chủ như cô cũng là người thì chúng tôi không phải là người hay sao? Một đầu ngón tay chỉ có ba vạn? Nếu như vậy thì ba vạn chúng tôi không lấy, nhưng cô cũng phải bỏ ra một đầu ngón tay.

Từ sau khi Liễu Vi tới thôn của họ Lâm, Lâm Bắc Phàm đã coi cô như người của mình. Thấy đối phương không chịu nhún, hắn liền nói:

- Bị người khác đánh cho một trận lại tới cãi nhau với một cô gái. Các người có biết xấu hổ không?

Liễu Vi hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, trong hốc mắt xuất hiện một làn sương mù. Ánh mắt giống như dòng nước mùa thu trong truyền thuyết.

Trương Kế Bằng cảm thấy bội phúc. Thấy Lâm Bắc Phàm đã ra mặt, hắn cảm giác bản thân cũng phải biểu hiện một chút, liền ho khan một tiếng. Nhưng vừa định mở miệng lại thấy tên kia trừng mắt nhìn mình, hắn vội vàng ngậm ngay mồm lại.

Cuối cùng thì tóc vàng cũng định thần, cười một cách dâm đãng với Liễu Vi, nói:

- Không trả tiền cũng được. Chỉ cần cô em ngủ với anh một đêm.

- Khốn nạn. - Liễu Vi tức giận, đứng bật giật. Những tên này đúng là không biết xấu hổ.

Tóc vàng dám nói thế với Liễu Vi khiến cho Lâm Bắc Phàm chợt nổi lên một cơn tức. Hắn suy nghĩ, lần trước đối phó với hai mươi mấy thằng côn đồ cầm tuýp nước mà vẫn bình yên vô sự. Muốn đánh mấy thằng không có hàng này chắc là không khó.

Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì, im lặng. Hắn cũng chẳng nhìn tóc vàng, chỉ đi qua như là muốn ra ngoài.

- Mẹ mày! Muốn động thủ hả? - Tóc vàng cảnh giác nhìn Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm tránh sang một bên, tiếp tục đi ra sau tóc vàng.

Trương Kế Bằng trợn tròn mắt, Lâm Bắc Phàm chẳng phải là người có gan hay sao? Lúc trước đối phó với Lưu Đại Khánh thì hùng hổ như vậy, tại sao bây giờ đối mặt với mấy thằng côn đồ lại sợ hãi như thế? Chẳng lẽ lúc trước Lâm Bắc Phàm cùng với Lưu Đại Khánh diễn kịch với Liễu Vi.

Trương Kế Bằng càng nghĩ càng thấy hưng phấn. "Mẹ nó! Một thằng như vậy làm sao có thể uống được mười chai rượu mạnh? Thì ra là có sự thông đồng với nhau. Nếu như mình đem chuyện này nói cho Liễu Vi thì cô ta có kính trọng mình hơn không nhỉ?"

Thằng khốn nạn nghĩ tới đây, liền mỉm cười dâm đãng.

"Bốp... A..." Ngay lập tức một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cái tên đứng ra nói thay tóc vàng ôm đầu ngồi trên mặt đất. Còn Lâm Bắc Phàm vẫn không dừng tay, túm tóc gã mà liên tiếp đấm vào đầu.

"Hắc hắc! Mày không ngờ ông mày lại đánh lén phải không?"

Thì ra mục tiêu của Lâm Bắc Phàm không phải là tóc vàng mà là tên vừa đứng ra nói thay hắn. Trong bảy người thì tên kia to nhất nên trở thành mục tiêu đánh lén của hắn. Vì vậy mà khi Lâm Bắc Phàm đi qua người hắn liền cho ngay một đấm vào đầu.

- Đánh chết nó...đánh... - Trong gian hàng, mấy thằng còn lại thấy Lâm Bắc Phàm đánh lén liền la hét bao vây lấy hắn.