Lâm Bắc Phàm nói ra những lời này, làm cho những người ở đây đều trừng to mắt nhìn hắn.
Muốn tạo ra một cao thủ võ lâm chỉ trong mấy tháng, cái này sợ rằng còn khó hơn lên trời nữa,dù sao thì võ công cao cường cũng có liên quan ít nhiều đến tố chất thân thể của một người, có quan hệ mật thiết đến phương pháp tu luyện, nếu như trong mấy tháng mà có thể biến thành một tuyệt đỉnh cao thủ, vậy chẳng phải là mọi người đều có thể trở thành cao thủ sao?
Nam Cung Vi há to cái miệng nhỏ nhắn ra, giống như nhìn thấy quỷ vậy, mắt nhìn chăm chú Lâm Bắc Phàm không chớp lấy một cái: "Anh... anh... anh nói bậy cái gì vậy? Mấy tháng làm sao có thể trở thành cao thủ? Trận đấu của chúng tôi là trận đấu chính quy, chứ không phải giống như thi đấu toàn quốc gì đó, cái đó thuần túy là một sự ngu ngốc!"
Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói: "Nếu như đoạt hạng nhất của trận đấu này mà có thể gọi là cao thủ, vậy vài ngày là tôi có thể tạo ra một người, vị Nam Cung tiểu thư này, không nên xem một phút thất bại của người khác là trò cười suốt đời của họ, cười người hôm trước hôm sau người cười, cái này có liệu lắm, có thể những lời nói của cô ngày hôm nay, sẽ trở thành trò cười trong mắt của người khác ngày mai" Hắn ta căn bản là không là muốn nhúng tay vào những chuyện này, nhưng mà nhìn thấy Tư Đồ Lượng bây giờ, cũng giống như bản thân hắn cái hồi chưa nổi tiếng, điều này làm cho từ trong đáy lòng của hắn bị rung động nhẹ. Hắn mặc dù không thể làm cho Tư Đồ Lượng trở thành cao thủ, nhưng ít nhất cũng sẽ cho hắn một thân bản lĩnh, không phải bị châm chọc và chịu đựng những sự xỉ nhục từ người khác như vậy.
Con mắt của Tư Đồ Lượng mở to ra, trong mắt toàn là sao nhỏ, hắn túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, nói mà cứ như đang khóc: "Sư phụ, anh quả thật quá lợi hại rồi, có những lời này của anh, Tư Đồ Lượng tôi cả đời sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, hu hu hu..."
Trên trán của Lâm Bắc Phàm đã chảy ra vài giọt mồ hôi, thằng nhãi này sao lại có cái đức tính như vậy nhĩ? Nếu đây không phải là chốn đông người, chắc chắn là đã bị ăn đạp rồi, cho hắn biết tại sao hoa nhi lại hồng. Nếu như người biết chuyện, thì nói Tư Đồ Lượng thật là tội nghiệp, nhưng người không biết chuyện, thì lại bảo Tư Đồ Lượng chơi gay với hắn.
"Buông ra!" mi mắt của Lâm Bắc Phàm co giật liên tục, trong lòng rất khó chịu.
"không buông, cả đời này tôi sẽ theo anh cùng một chổ, chết cũng không rời!" Tư Đồ Lượng khóc lóc kêu la.
Nam Cung Vi cũng khó tin nhìn Lâm Bắc Phàm, mở miệng nói: "Tuy rằng tôi không biết anh là ai, nhưng mà Nam Cung Vi tôi có thể thề với trời, trong thời gian mấy tháng này, không có khả năng rèn luyện một người thành cao thủ, càng không cần phải nói người đó là Tư Đồ Lượng, hừ...."
Nửa câu sau nàng không nói hết, nhưng mà ý bên trong rất rõ ràng, Tư Đồ Lượng muốn trở thành cao thủ, so với người bình thường còn khó hơn gấp trăm lần, ít nhiều gì cũng có cảm giác heo nái đang leo cây vậy.
Tư Đồ Lượng đỏ mặt, ngượng ngùng cười nói:"Sư phụ, anh... anh đừng nghe Vi nhi nói bậy, cơ thể của tôi vô cùng tốt, không có tệ như nàng ta nói đâu, anh cũng không cần phải làm cho tôi trở thành tuyệt đỉnh cao thủ đâu, chỉ cần có thể vào trong top hai mươi được rồi"
Hai mắt của Lâm Bắc Phàm nheo lại, chậm rãi nhìn Tư Đồ Lượng môt hồi, trong lòng âm thầm tính toán, tố chất thân thể của đối phương quả thật là yếu hơn so với người bình thường, sợ rằng từ bé đã khỏe ít bệnh nhiều, bình thường không thể thiếu những loại thuốc tẩm bổ, nếu không thì sợ rằng đã nằm liệt giường rồi, hắn chậm rãi gật đầu nói: " Thân thể của cậu không có vấn đề!"
Hắn nói ra những lời này, làm cho Tư Đồ Lượng và Nam Cung Vi đều kinh dại.
Bọn họ không phải là không tin lời nói của Lâm Bắc Phàm, chỉ là những lời này làm cho bọn họ chấn động quá mức.
Còn có khả năng hơn heo nái leo cây được sao? Sợ rằng cái này không được rồi.
Một người ngay cả bước đi cũng có chút vấn đề, sao có thể trở thành tuyệt thế cao thủ?
Tư Đồ Lượng run giọng nói: " Sư phụ, sư phụ.. anh không nói giỡn chứ? Tôi... tôi có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ sao, cái này, cái này có khả năng sao? Ông già của tôi nói rằng đừng nói là cao thủ, ngay cả cục *** mắc mưa cũng không bằng"
Hai mắt hắn bắn ra đầy ánh sao, trong mắt còn có vài giọt nước nữa, tin tức này đối với hắn, quả thật là một tin chấn động.
"Tôi nắm chắc tám phần!" Lâm Bắc Phàm vui vẻ nói.
"Rầm!" Tư Đồ Lượng ngã ngang ra đất ngay, khóe miệng trào bọt mép liên tục, tay chân thì co giật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Vi cũng trở nên trắng bệch, kêu lên: "Cái này... cái này không có khả năng, anh... anh khẳng định là gạt tôi, cái này không có khả năng, anh đang gạt tôi..." Thân thể của nàng lui về sau mấy bước, hai tay run nhẹ lên, tay trái chống lên cái bàn, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu xí, giống như là phải chịu đựng một nổi đau kinh điển vậy.
Trương Minh Thắng cũng nghi hoặc hỏi: "A Lượng, cô nàng này làm sao vậy? Lẽ nào cậu trở thành cao thủ có quan hệ mật thiết với nàng? Tại sao nàng ta lại làm ra vẻ giống như cha mẹ chết thế?"
"À, cái này là do trong cuộc đấu lần trước, tôi là người đứng cuối cùng, nàng ta chê cười tôi, nói rằng nếu lần này tôi có thể đánh thắng nàng, thì nàng sẽ gả cho tôi, cho nên, hắc hắc..." Tư Đồ Lượng cười một cách vô sỉ.
Trên mặt c3ua Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng đều lộ ra vẻ thì ra và thế, sau đó giơ ngón cái lên nói: "Xem như cậu lợi hại!"
"Hắc hắc, sư phụ, hay là như vậy, anh giúp tôi giành hạng nhất, tôi sẽ cho anh ba trăm triệu, và tặng nàng cho anh? Tôi bảo đảm cô nàng này vẫn còn là xử nữ đó, chưa từng bị đàn ông chạm qua"
Tư Đồ Lượng nhìn Lâm Bắc Phàm, nói một cách khẳng định và cười một cách nịnh nọt.
"A? Cậu nói cái gì? Tặng nàng cho tôi?" Lâm Bắc Phàm trừng to mắt, kinh ngạc nói.
Đầu của thằng nhóc này bị bò đá rồi à? Một cô nàng như vậy, mà đòi tặng cho người khác?
Nam Cung Vi nghe đến câu đó, giận đến đỏ bừng mặt, nàng là một cô gái, sao lại có thể trao qua tặng lại như hàng hóa? Tức giận nghiến răng nói:" Tư Đồ Lượng, anh nhớ kỹ cho tôi, bây giờ anh vẫn chưa có bản lĩnh đánh bại tôi, có chuyện gì, cũng chờ đánh bại tôi đi! Nam Cung Vi tôi sẽ không thua anh đâu!"
Nàng ta tàn bạo liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó xoay người rời khỏi quán.
"Các người, các người thật quá đáng!"
Khổng Băng Nhi phẫn nộ nhìn bọn họ.
"Đúng vậy, thật, thật không ngờ, các người lại là loại người như vậy, tôi thật sự thất vọng về các người" Đường Quả Quả cũng la81cc đầu.
Trương Minh Thắng giơ hai tay lên, hô lớn: "Oan ức quá, cái này không có liên quan đến tôi, tại sao lại lôi tôi vào trong chứ? Tôi là một người đàn ông tốt, chưa bao giờ làm loại chuyện này!"
Hắn làm ra vẻ vô cùng chính nghĩa, giống như là cực kỳ ưu tú vậy, đáng tiếc là nụ cười xấu xa trên mặt hắn đã bán đứng hắn rồi.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, vô tội nói: "Chuyện này tựa hồ không có liên quan đến tôi!"
Đáng tiếc là Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả đều không thèm nhìn hắn, xoay mặt qua một bên. Text được lấy tại Truyện FULL
"Sư phụ, sư phụ, tôi biết anh đối với tôi tốt nhất, anh nói đi, tôi phải làm thế nào, mới có thể trở thành tuyệt đỉnh cao thủ?"
Tư Đồ Lượng mặc kệ những thứ này, chỉ cần có thể làm cho hắn thành võ lâm cao thủ là được.
Lâm Bắc Phàm sờ sờ mũi, cười khổ: "Cái này à... tạm thời chưa nghĩ ra"
"Cái gì? Chưa... chưa nghĩ ra?"
Giọng nói của Tư Đồ Lượng cao lên một cách đột ngột, chắc cũng hơn cả trăm đề xi ben, giống như một tiếng sấm vậy, làm cho tất cả khách bên trong quán đều giật mình, vài người thì nhíu mày, nhìn về hướng bọn họ, chỉ đáng tiếc là thấy đám người này ăn mặc không tầm thường, cũng biết không phải là người bình thường, đắc tội với một người như vậy thì sẽ không có kết quả tốt, cho nên bọn họ chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
"Vị tiên sinh này, quán của chúng tôi, cần phải yên tĩnh, mong rằng ngài có thể chú ý một chút"
Ông chủ quán cũng nghe thấy tiếng gào của Tư Đồ Lượng, vội vàng đi qua khuyên bảo đối phương.
"Cái gì? Cần phải yên tĩnh? Tôi... tôi muốn đánh bại Nam Cung Vi, lẽ nào yên tĩnh là có thể thắng?"
Tư Đồ Lượng giống như là một con sư tử vậy, ôm chằm lấy ông chủ quán, hét ầm lên: "Ông nói cho tôi biết một biện pháp, nếu như tôi có thể thắng con nhỏ kia, tôi cho ông một trăm triệu, thế nào?"
Ông chủ quán làm sao mà gặp qua loại người này chứ, sắc mặt trắng bệch, liên tục xua tay: "Cái này... tôi không biết!"
Tư Đồ Lượng ném đối phương qua một bên, cúi đầu ủ rũ nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi, cuộc sống hạnh phúc sau này của sẽ chấm dứt, không bằng tôi chết đi cho rồi... hu hu..."
Vẻ mặt hắn u oán nhìn Lâm Bắc Phàm, thấp giọng nói: "Sư phụ, tôi sắp phải rời khỏi thế giới này rồi, ở Nam Thành tôi có một biệt thự, bên trong còn có hai mươi mốt người đẹp, và năm chiếc xe thể thao, toàn bộ đều tặng cho anh, cảm ơn anh đã cho tôi một chút hy vọng, tôi đã thỏa mãn rồi!"
Hắn nói xong những lời, đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài quán.
Trương Minh Thắng trợn tròn mắt ra mà nhìn, tốc độ thay đổi sắc mặt của thằng nhãi này cũng nhanh đấy chứ? Trước sau hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả cũng giật mình hoảng sợ, đối phương sẽ không làm ra loại chuyện ngốc nghếch gì chứ? Các nàng vội vàng kêu el6n: "Tư Đồ Lượng, anh.. anh... đừng có nghĩ quẩn trong lòng, tất cả còn có thể thương lượng mà!"
"không có gì để thương lượng cả, loại người như tôi, ngay cả Nam Cung Vi cũng không đánh lại, tôi còn mặt mũi gì sống trên đời này?"
Tư Đồ Lượng làm ra vẻ thê lương, giống như một người đã nhìn thấy cái chết vậy, hai mắt trở nên vô thần.
Những người khác cũng giật mình, bắt đầu liếc nhìn đánh giá Tư Đồ Lượng.
"Nếu như vậy, cậu cứ đi cho mạnh giỏi, tiết thanh minh mỗi năm tôi sẽ đến viếng mồ mả cho cậu!"
Lâm Bắc Phàm bỗng nhiên lên tiếng.
Những người trong quán đều ngơ ngác nhìn hắn, tất cả đều cứng cả lưỡi.
Tên khốn này cũng có tình cảm ghê? Ngay cả một câu an ủi cũng không nói được, huống chi người ta đã tặng cho hắn nhiều thứ như vậy, quả thật đúng là lòng trâu dạ chó.
Khuôn mặt của Tư Đồ Lượng hơi run run, và màu trắng nãy giờ cũng đổi thành màu hồng, hắn xoay người, bước nhanh đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, "kịch" một tiếng, quỳ xuống đất, kêu thảm lên: "Sư phụ, tôi cầu xinh anh giúp tôi một lần này, cả đời tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh, cùng lắm thì mỗi ngày tôi tặng cho anh một triệu, hai cô gái cực phẩm, làm cho anh sảng khoái đến cực điểm, tôi thật sự không muốn chết!"
Những người khác đều phun thắng máu từ trong mũi ra, con mắt trợn trắng, cái tên khốn nạn này, nói trở mặt là liền trở mặt, đúng là...