Lâm Bắc Phàm và cô bé này chỉ còn cách khoảng ba mét, nhưng mà hắn lại có cảm giác rằng mình rất có khả năng không tránh khỏi một kiếp này, bị nàng túm lại chặt ra thành mười tám mảnh, sau đó ném ra cho chó ăn, khóe miệng hắn run lên, tròng mắt đảo liên tục, nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái lớn này.
Trên mặt của cô bé lập tức xuất hiện ra một nụ cười mê hồn: "Thì ra là anh họ Lâm Bắc Phàm, anh rốt cục đã đi ra, làm cho người ta đợi lâu như vậy, đáng ghét qóa đi!" (Ghi sao thì đọc vậy chứ không sai chính tả =))) Bốn chữ cuối cùng của nàng được nhấn mạnh lên, làm cho người xung quanh đều run lên, đầu khớp xương thiếu chút nữa rời khỏi cơ thể, xém tí đều ngã lăn ra đất.
Cái cô nàng này cũng thay đổi nhanh quá sao? Vừa rồi còn là hung thần ác sát mua ăn tươi nuốt sống người khác, bây giờ lại làm ra vẻ hiền lành khả ái, lẽ nào là thiếu nữ hai mặt? Chỉ sợ rằng mấy con mẻ đứng biểu diễn trên sân khấu cũng không thay đổi nhanh như vậy.
Lưu Cẩm nằm một đống trên mặt đất, hai tay đập xuống đất, khóc lóc: "không công bằng, vì sao vừa rồi đánh tôi, bây giờ gặp phải Lâm Bắc Phàm chân chính thì lại biến thành như vậy? Tôi... hu hu... tôi đau khổ quá!"
Lâm Bắc Phàm cũng mơ hồ cảm thấy trong nụ cười của đối phương có ẩn chứa tia sát khí, làm cho hắn có cảm giác ngâm mình trong nước lạnh vậy, toàn thân đều không được tự nhiên, hắn miễn cưỡng cười một cái: "Em họ, em... em tìm anh làm gì?"
Hai chân hắn khẽ lui về sau, có biến là phắng ngay lập tức.
"A, anh họ, em rốt cục đã tìm được anh!"
Cô bé trực tiếp chạy tới ôm một cái thật to, dính chặt lên người hắn, mở miệng làm nũng nói, giống như là gặp phải người thân vậy, làm cho những người xung quanh đều trừng to mắt, tròng mắt thiếu chút nữa là lọt ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trên người đối phương, nhưng cảm thấy cả người như đang đứng trên đống lửa, đặc biệt không được tự nhiên, hắn cảm thấy cô bé xinh đẹp trong lòng giống như một quả bom hẹn giờ, sẳn sàng nổ bất cứ lúc nào! Hắn vội vã cười nói: "Em họ, em... em có chuyện gì, cứ việc nói đi, anh họ nhất định sẽ giúp em!"
Em họ? Lừa quỷ hả? Đui cũng thấy rằng đối phương không phải là em họ của mình, chỉ sợ là đến báo thù, nhưng mà, mình biết cô bé này sao? Tựa hồ là một người xa lạ, tại sao lại liên lụy đến người mình?
"Huhu.... em biết anh họ đối với em là tốt nhất mà!"
Cô bé vui vẻ khóc lên. nguồn TruyenFull.vn
"Em gái, không bằng vào trong ngồi xuống, có chuyện gì từ từ nói!"
Đúng lúc này, một giọng nói hiền lành dễ nghe vang lên phía sau hai người bọn họ.
Ngoại trừ Liễu Vi ra thì còn ai?
Lâm Bắc Phàm nhất thời cảm thấy mình lọt vào hố sâu địa ngục vậy, giống như là bị người ta bắt dâm tại giường, hắn vội vàng quay đầu lại, xấu hổ cười nói với Liễu Vi: "Vi nhi, à không, tổng giám đốc, cái này... cái này..." Liễu Vi xem ra cũng đã nghe tin rồi, cho nên mới chạy đến đây nhìn, ai mà ngờ lại là gặp ngay cái cảnh này. Nàng thấy vẻ cười khổ liên tục của Lâm Bắc Phàm, cũng biết rằng bên trong khẳng định có hiểu lầm, nàng vội vàng kéo cô bé đang ôm chặt lấy Lâm Bắc Phàm, cười nói: "Chị là tổng giám đốc của chổ này, có thể em đã nghe nói đến tên chị? không bằng chúng ta cứ nói chuyện với nhau"!
Cô bé kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Liễu Vi, đã bí khí chất và vẻ đẹp của đối phương thuyết phục, nàng ta lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "A, thì ra là chị Liễu, em có nghe qua tên của chị, thật không ngờ chị còn đẹp hơn trong truyền thuyết!"
Nàng vội vàng chạy đến, kéo tay đối phương, làm ra vẻ hòa ái dễ gần.
Liễu Vi nhìn lướt qua những người khác: "Ở đây không có chuyện gì, tất cả mọi người về làm việc đi!"
Nàng ta nhìn về hướng đám người Lưu Cẩm vài lần, lúc này mới kéo tay cô bé, đi lên lầu.
Lâm Bắc Phàm cũng nhún vai, cảm thấy cái não của minh như bị teo lại, lắc mông đi theo.
Trong phòng làm việc của Liễu Vi.
Liễu Vi ngồi trên ghế của mình, đôi mắt đẹp nhìn hai người, hai tay chống cằm, cười nói: "Các người bây giờ có thể nói chưa? Rốt cục là chuyện gì? Bắc Phàm, anh có em họ khi nào vậy? Sao em lại không biết?"
Lâm Bắc Phàm nhún vai, thản nhiên nói: "Chỉ sợ là chui ra từ tảng đá!"
"Anh họ... anh, lẽ nào anh đã quên em?"
Hai mắt cô bé kia nhất thời ngập nước, giống như một chú cún con bị vứt bỏ vậy, đang dùng nước mắt để làm chủ nhân động lòng.
"Em gái... người đẹp, em họ gì? Xưng hô thế nào?"
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, kinh ngạc hỏi.
"Em là Tư Đồ Thụy Tuyết!"
Cô bé này mở to mắt ra, làm ra vẻ như không có gì.
" Tư Đồ Thụy Tuyết? Tựa hồ tôi không có quan hệ gì với người của Tư Đồ gia?"
Trên mặt của Lâm Bắc Phàm cũng lộ ra vẻ không quen biết.
"Anh gạt anh trai của tôi đi, còn nói là không quen biết người của Tư Đồ gia? Anh... anh quả thật đáng ghét, ghê tởm muốn chết!"
Tư Đồ Thụy Tuyết nổi giận đùng đùng, giơ nắm tay lên, làm ra vẻ thị uy với đối phương.
"Anh trai của em? Tư Đồ gia?" Lâm Bắc Phàm ngoài mặt thì làm ra vẻ ngu ngốc, nhưng trong lòng lại âm thầm than, thật không ngờ thằng nhãi Tư Đồ Lượng lại có con em tươi và ngon như vậy, chẳng lẽ là gen di truyền? Nhưng mà vô luận thế nào thì mình cũng không thể đem chuyện của Tư Đồ Lượng nói cho nàng nghe được, nếu không thì mình vất vả xin mấy giọt máu rồng lấy từ Tiểu Kim ra sẽ ủy phí hết.
" Tư Đồ Lượng! Bây giờ anh rốt cục đã biết chưa?"
Tư Đồ Thụy Tuyết nổi giận đến nổi muốn hộc máu, cái người này rốt cục là bị ngu à? Mình đã nói rõ ràng như vậy rồi, mà hắn vẫn còn giả bộ hồ đồ? Quá thật ghê tởm, ấn tượng của nàng về người đàn ông đối diện này đã rớt thê thảm, xếp vào loại không được hoan nghênh.
" Tư Đồ Lượng? Em nói thằng nhãi kia à? À, anh nhớ rồi, anh và hắn có gặp mặt một lần, chỉ là sau đó không có gặp lại, nhưng mà cái này có quan hệ gì đến anh? Lẽ nào hắn biết mất? Cái này chĩ có thể trách hắn, hắn lớn như vậy rồi, sao có thể biến mất? LẼ nào là gặp phải một người đẹp, mê hoặc hắn đi?"
Lâm Bắc Phàm cũng làm ra vẻ "à hiểu rồi, ra là thế", liên tục vỗ đầu, cười cười như không có gì.
"Cái gì? Anh không biết?"
Tư Đồ Thụy Tuyết tức giận trừng mắt, lần này là giận đến trắng mặt.
"Cái này thì... hắn là anh của em, mà anh của em lại là nam, cũng không phải nữ, anh cũng không phải là tình nhân của hắn, sao anh biết hắn ở đâu được? Em nên hỏi những người khác mới đúng, ví dụ như vị hôn thê Nam Cung Vi của hắn ấy, cha mẹ của em, không chừng bọn họ sẽ biết chổ của hắn!"
Lâm Bắc Phàm làm ra vẻ thành thật đáp, giống như là mình thật sự không biết gì cả.
"Nhưng mà, tôi nghe chị VI Vi nói, ngày đó anh trai tôi và anh đi cùng nhau!"
Tư Đồ Thụy Tuyết nổi giận quát.
"Lẽ nào bởi vì anh gặp mặt anh trai của em một lần, là anh phải chịu trách nhiệm cho hắn? Anh cũng đâu phải là người giám sát hắn đâu, hơn nữa, mỗi ngày hắn gặp cả trăm ngàn người, vì sao em lại đến tìm anh chứ, mà không tìm những người khác?"
Lâm Bắc Phàm vô tội nói.
"Cái này... cái này..." Tư Đồ Thụy Tuyết bị hắn nói lại một câu, nhất thời không biết nên nói sao.
Nàng quả thật đã nghe Nam Cung Vi kể lại như vậy, sau đó liền nổi giận chạy đến đây, không có một chút chứng cớ.
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi thật sau, nói: "Đúng vậy, Thụy Tuyết à, em cũng có thể suy nghĩ một chút, anh trai của em là một thằng đàn ông, anh cũng không thể nào bắt ép hắn ở lại, hạn chế tự do của hắn, đúng không? Cái này không có một chút lợi ích cho anh, nếu như anh muốn bắt cóc Tư Đồ Lượng để đòi tiền chuộc, thì sợ rằng đã gọi điện cho nhà em, có lẽ là gửi thư đến cũng được, để cho nhà của em biết tiền chuộc là bao nhiêu, nhưng mà, cái này tựa hồ không có gọi điện, cũng không có gửi thư mà?"
"Cái này... anh nói đúng, nhà của tôi quả thật không nhận được thư, cũng không nhận được điện thoại!" Tư Đồ Thụy Tuyết bất đắc dĩ nói, nhưng mà, nàng nhanh chóng phản ứng, ngạc nhiên kêu lên: "Anh... anh làm sao mà biết nhà của tôi không nhận được thư và điện thoại? Anh trai tôi khẳng định là đang nằm trong tay anh, anh nói có thể khẳng định như vậy, anh mau thả anh trai tôi ra" Nàng ta giống như nắm được nhược điểm của đối phương, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, hai tay nắm lại với nhau, muốn vận dụng cực hình gì đó, làm cho đối phương phải thành thật khai báo.
"Cái này còn không phải đơn giản sao, nếu như nhà em nhận được điện thoại hoặc có thư, thì còn tìm anh làm gì?"
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói.
"A...." Tư Đồ Thụy Tuyết nhất thời á khẩu nói không nên lời.
Nàng ta bình thường đều ở trong Tư Đồ gia, tuy rằng võ công trên người không kém, nhưng mà kinh nghiệm sống trong xã hội lại quá ít, làm sao mà là đối thủ của một kẻ bôn ba giang hồ quanh năm suốt tháng như Lâm Bắc Phàm? Nàng ta có cảm giác rằng, cho dù mình có mọc thêm một cái đầu lưỡi, cũng không thể cãi lại đối phương.
"Nhưng mà, bây giờ tôi có chứng cớ vô cùng chính xác, chứng minh rằng Tư Đồ Lượng đang nằm trong tay anh, không biết Lâm tiên sinh bây giờ còn gì để nói không?"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ dễ nghe.
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm hơi đổi, trong lòng không nhịn được hét ầm lên.
Nam Cung Vi, Tư Đồ Lượng chuẩn bị tặng cô cho tôi, cũng không phải là tôi muốn lấy cô đâu, tại sao hết lần này đến lần khác đều chống đối tôi? Tôi cũng không muốn sau này hậu cung xuất hiện đại loạn đâu.
Người bên ngoài đương nhiên là Nam Cung Vi, nang ta mỉm cười đẩy cửa đi vào, mặc một bồ đồ màu hồng trên người, thoạt nhìn rất là hiên ngang oai hùng, lại còn có vài phần xinh đẹp. Nàng ta nhìn lướt qua mỗi người trong phòng, sau đó mới mỉm cười nhìn Lâm Bắc Phàm: "Từ ngay các người rời khỏi quán ăn, tôi vẫn lén theo dõi các người, bây giờ Tư Đồ Lượng đang ở đâu, tôi cũng biết rõ ràng!
"Chị Vi Vi, rốt cục đã tới!" Tư Đồ Thụy Tuyết lúc này nhìn thấy Nam Cung Vi, mừng rỡ kêu lên.
Lâm Bắc Phàm cũng móc điện thoại của mình ra, bấm số gọi: "Alo, 110 à? Có bà điên xông vào phòng tôi, còn muốn hành hung, các người mau đến cứu chúng tôi với, đúng rồi, trong tay còn có hung khí nữa, giết người như ma, nhìn thấy nam thì hiếp xong rồi giết, nhìn thấy nữ thì giết xong rồi hiếp...."
" Lâm Bắc Phàm, anh quậy đủ chưa?"
Nam Cung Vi tức giận đến nồi hộc máu, chưa từng thấy thằng nào đê tiện như vậy, nàng tung một cước lên cái điện thoại trong tay của Lâm Bắc Phàm, làm cho điện thoại của đối phương rớt xuống đất, vỡ vụn ra.