Lãng Tích Hương Đô

Chương 493: Mời cao thủ giúp đỡ



Lâm Bắc Phàm và Bạch Nhạc Huyên, sau khi ăn cơm trưa xong, vốn muốn cùng Bạch Nhạc Huyên ân ái một lúc, nhưng nhìn bộ dạng thân thiết của bọn họ, tựa hồ như còn rất nhiều chuyện chưa nói xong. Thế là hắn liền một mình trở về phòng, nằm trên giường, gọi điện thoại cho Mộ Nghiên Kỳ.

"Alo, ai đó? Bắc Phàm à? Anh sao lại gọi điện thoại cho em vậy?" Mộ Nghiên Kỳ kiều mị nói, giọng tràn đầy mị hoặc, nếu không phải là Lâm Bắc Phàm không ở bên cạnh, e rằng sớm đã lao vào đối phương rồi.

"Chuyện đó xử lý thế nào rồi?" Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói. Trong đầu hắn hiện lên dung mạo yêu mị và tính cách không sợ trời không sợ đất của đối phương. Trong lòng thấy ngứa ngáy, hận không được lập tức cùng đối phương làm chuyện đó, khiến tiểu yêu tinh này cũng biết được công phu trên giường của mình.

"Gần xong rồi, tuy Hương Cảng đã đã quay về được một khoảng thời gian, nhưng dẫu sao cũng vẫn là địa phương đặc thù, có rất nhiều chuyện phải đối đãi một cách đặc biệt. Có điều hiện tại đã không còn huy hoàng như ngày trước, đi một bước và xuống dốc một bước, em tin rằng qua mấy ngày nữa là chuyện ở đây sẽ được giải quyết viên mãn!" Mộ Thiên Kỳ biết Lâm Bắc Phàm cũng là thành viên của tiểu tổ đặc biệt, lại là nam nhân của mình, cho nên nói những chuyện này cho hắn biết cũng không có vấn đề gì.

"Ồ, thì ra là vậy!" Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu.

"Anh rốt cuộc là tìm em có việc gì? Không phải là những nữ nhân khác không để ý đến anh, không bằng lòng lên giường với anh, cho nên anh mới nhớ tới em chứ?" Mộ Thiên Kỳ nói với vẻ bỡn cợt.

Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi. Nói những lời như thế này, cũng chí có cô gái này mới nói ra được thôi. Nếu đổi lại là nữ nhân khác, vô luận là như thế nào cũng không nói ra được, đúng là cường hãn quá.

"Sao vậy? Sao anh không nói gì? Chẳng lẽ bị em nói trúng rồi?" Mộ Thiên Kỳ cười hi hi nói.

"Đương nhiên là nhớ em rồi, có điều chắc em không rảnh, thôi vậy!" Lâm Bắc Phàm thấy cô ta nói vậy, cũng thuận miệng nói.

"Sao lại không rảnh chứ? Nơi đây có mấy chục thành viên xử lý công chuyện, thiếu đi một mình em cũng không sao cả. Em sẽ lập tức về nam thành thị tìm anh, để cho anh khi phụ em nhé!" Mộ Thiên Kỳ nhớ tới lúc mình và Lâm Bắc Phàm làm tình cùng nhau, cảm thấy mặt nóng bừng, cả người ngứa râm ran, ngay cả bên dưới cũng bắt đầu ươn ướt.

"Anh hiện tại đang ở Nam Bình thị!" Lâm Bắc Phàm trả lời.

"Nam Bình thị ư?" Mộ Thiên Kỳ hơi ngây người, có điều lập tức gật đầu nói: "Em biết rồi, em sẽ tới chỗ anh nhanh thôi!"

Lâm Bắc Phàm sau khi gác điện thoại lại ngứa ngáy nằm trên giường.

Để thành viên của tiểu tổ đặc biệt xử lý ả lăng loàn chu Hải Lê này, có phải là có chút quang minh chính đại quá không nhỉ? Nhưng thế lực mà mình quen biết đều ở nam thành thị, ngay cả Hồ Điệp bang cũng ở phụ cận Nam Thành thị, căn bản là không phát triển tới phạm vị toàn quốc. Nghĩ đi nghĩ lại, tựa hồ cũng chỉ có thành viên của tiểu tổ đặc biệt mới ngưu B trong phạm vi toàn quốc được.

Ai ngờ Mộ Thiên Kỳ còn gấp hơn hắn, hắn vừa ngủ trưa được một giấc thì nghe thấy đối phương gọi điện thoại, nói là đã tới Nam Bình thị rồi, hỏi hắn hiện giờ đang ở đâu, thế là Lâm Bắc Phàm nói tên khách sạn và số phòng cho đối phương.

Hai mươi phút sau, Mộ Thiên Kỳ hối hả bước vào phòng Lâm Bắc Phàm, cô ta không nói câu gì đã chủ động hiến dâng môi thơm, hai tay thì thọc vào trong quần áo của hắn.

Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, con mèo hoang này mỗi lần đều như vậy, chẳng lẽ không sợ ép cho mình khô cong à? Nhưng hắn rất nhanh liền bị đối phương cổ vũ nhiệt tình, biết rằng hiện tại có nói gì cũng thừa thãi, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt tất cả, lập tức ôm lấy đối phương, lăn xuống giường ở bên cạnh.

Sau khi làm tình xong, Mộ Thiên Kỳ mặt đầy vẻ thỏa mãn nằm trong lòng đối phương, cười hi hi dùng ngón tay vẽ vẽ lên ngực đối phương, nói: "Bắc Phàm, anh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhìn vẻ mặt vừa rồi của anh, tựa hồ như không giống mấy ngày rồi chưa đụng vào nữ nhân, gọi em tới khẳng định không phải là vì để làm chuyện đó đúng không?"

"Không phải ư? Chúng ta làm cả tiếng đồng hồ, chẳng lẽ vẫn chưa đúng à?" Lâm Bắc Phàm suýt chút nữa thì rên lên.

"Anh lần nào cũng dày vò người ta chết đi sống lại, khiến người ta nửa ngày vẫn không đứng dậy được. Lần này chỉ có một tiếng đồng hồ thì tính là gì?" Mộ Thiên Kỳ nằm lên người đối phương, vẻ mặt bỡn cợt nhìn hắn.

Lâm Bắc Phàm mặt đỏ lên, đối phương nói không sai, giữa mình và Mộ Thiên Kỳ vốn là trước có tình, sau có ai, mỗi lần gặp đều tiến hành ân ái. Lại thêm tiểu yêu tinh này trời sinh mị hoặc, câu đẫn hắn lần nào cũng lửa dục cháy bùng, quấn lấy đối phương ở trên giường rất lâu mới thôi.

"Nói đi, lần này rốt cuộc là có chuyện gì?" Mộ Thiên Kỳ thò tay hạ, cấu đối phương một cái, rồi lại day day một cái.

Lâm Bắc Phàm mới vừa tắt lửa dục, bị đối phương làm vậy, lửa dục lại bắt đầu nhen nhóm.

Hắn sợ mình không khống chế được thì chiều còn làm được gì nữa, vội vàng tóm lấy cánh tay đang tác quái của đối phương, nói: "Lần này anh tìm em tới đúng là có chút chuyện, muốn nhờ em điều tra một người!"

"Điều tra ai?" Mộ Thiên Kỳ dừng động tác, kinh ngạc hỏi.

"Là một đại minh tinh, tên là Chu Hải Lê!" Lâm Bắc Phàm nói.

"Chu Hải Lê, đại minh tinh? Anh điều tra cô ta làm gì? Chẳng lẽ là anh muốn theo đuổi cô ta?" Mộ Thiên Kỳ bỡn cợt hỏi.

Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, bảo mình theo đuổi ả lăng loàn đó ư? Vậy thì mình thà một đao tự cung còn hơn? Hán tay hắn sờ nắn ngực đối phương, híp mắt lại, nói: "Ả đắc tội với anh!"

Mộ Thiên Kỳ bị hắn sờ nắn cho nhộn nhạo, mắt khép hờ, suýt nữa thì rên lên, nhưng cô ta vẫn khống chế được bản thân, thấp giọng nói: "Ả, ả chẳng lẽ..."

"Ả hôm qua phái sát thủ ám sát Bạch Nhạc Huyên, anh nhất định phải đòi lại công đạo cho Bạch Nhạc Huyên!" Trên mặt Lâm Bắc Phàm lóe hàn quang.

"Cái gì? Ả ám sát Nhạc Huyên ư?" Mộ Thiên Kỳ tất nhiên biết bên cạnh hắn có mấy nữ nhân, nhưng không ngờ có cả đại minh tinh, điều này khiến cô ta kinh ngạc vạn phần.

"Nếu như không có anh, Nhạc Huyên đã bị mấy tên sát thủ đó bắn chết rồi!" Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi.

"Chẳng lẽ hung thủ chính là Chu Hải Lê?" Mộ Thiên Kỳ lại hỏi lại.

"Tuy không nắm chắc 100%, nhưng anh có thể khẳng định tám thành!" Lâm Bắc Phàm nói.

Mộ Thiên Kỳ trầm tư một thoáng rồi gật đầu nói: "Cái này dễ thôi, chỉ cần là người Trung Quốc, tư liệu chi tiết về mỗi người đều được ghi trong mạng quân sự của quốc gia. Người bình thường căn bản không vào được, nhưng đối với bọn em mà nói thì muốn lấy tư liệu của đối phương, căn bản là không có vấn đề gì. Dẫu sao thì ả cũng chỉ là người bình thường, không thể tính là người mà quốc gia coi trọng!"

"Thì ra là vậy!" Lâm Bắc Phàm gật đầu nói.

Mộ Thiên Kỳ lại thè cái lưỡi thơm của cô ta ra, liếm phớt qua cổ đối phương, khiến da thị toàn thân Lâm Bắc Phàm trở nên căng ra, loại cảm giác kích thích đó khiến thằng em ở bên dưới của hắn lại cứng ngắc, giống như là một cây gậy sắt. Giọng nói của Mộ Thiên Kỳ rất lả lơi: "Lão công, anh muốn đối đãi với nữ nhân đó như thế nào? Chẳng lẽ muốn giết chết ả?"

Lâm Bắc Phàm lật người, đè cô ta xuống dướng, thuận lợi tiến vào trong cơ thể của đối phương, hắn vừa thở hổn hển vừa nói: "Ả ta đã dám động thủ với Nhạc Huyên, vậy thì anh phải dằn mặt ả, anh muốn ả biết rằng, nữ nhân của Lâm Bắc Phàm anh, không phải dễ khi phụ đâu!"

Mộ Thiên Kỳ vừa phối hợp với đối phương, hưởng thụ sự thỏa mãi trước giờ chưa từng có mà đối phương mang tới, vừa quyến rũ nói: "Vậy, vậy, chúng ta lát nữa đi tìm Chu Hải Lệ tính sổ. A, anh lợi hại quá, em, em muốn chết mất..."

Đúng vào lúc hai người ở trên giường phiên vân phúc vũ thì thấy cửa phòng đã bị mở ra, giọng nói ngọt ngào của Cam Điềm vang lên trong phòng: "Lâm đại ca, anh có ở trong phòng không? Chị Bạch bảo em xuống, giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa ngủ dậy à? Heo lười..." Cô ta nói tới đây thì miệng há hốc, hai mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng.

Màn biểu diễn làm tình của hai người ở trên giường vẫn tiếp tục, tiếng rên và tiếng thở hổn hển tràn ngập cả căn phòng.

Cam Điềm cho dù là chưa từng ăn thị heo thì cũng thấy heo chạy, tất nhiên biết bọn họ đang làm gì, hơn nữa cô ta đã mười tám tuổi rồi, không còn là tuổi không hiệu chuyện. Cô ta nào có ngờ Lâm Bắc Phàm lại ở trong phòng làm chuyện này với một nữ nhân, xấ hổ muốn quay người bỏ đi, nhưng hai chân lại giống như mềm ra vậy, không thể nào động đậy được nửa bước. Mà thân thể của cô ta theo tiếng rên kéo dài của Mộ Thiên Kỳ, cũng bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng ngứa ngứa, giống như là có cả ngàn còn kiến đang bò trong lòng vậy, bên dưới cũng ướt át. Cô ta cảm thấy mình như muốn phát điên.

Không biết qua bao lâu, theo một tiếng gầm nhẹ của Lâm Bắc Phàm, tiếng rên của Mộ Thiên Kỳ cũng đạt tới cao độ trước giờ chưa từng có, lại một lần nữa đạt tới cực khoái, tiếp theo thì cả căn phòng rơi vào sự yên tĩnh.

Cam Điềm cảm thấy phía dưới của mình đã triệt để ướt nhoẹt, phải đổi một cái quần lót khác mới được. Cô cất bước, đang muốn rời khỏi nơi này thì thấy Lâm Bắc Phàm cười nói: "Cam Điềm? Em sao lại vào phòng anh vậy?"

Cam Điềm mặt đỏ bừng, bộ dạng như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, lắp bắp nói: "Là, là chị Bạch bảo em đi gọi anh, nói có chuyện muốn thương lượng với anh, các người, các người vừa rồi..."

Lâm Bắc Phàm từ trên người Mộ Thiên Kỳ bò xuống, trần truồng bước tới trước mặt cô ta nói: "Vừa rồi làm sao cơ?"

"Anh, anh không phải là bạn trai của chị Bạch sao? Anh sao lại cùng cô ta..." Cam Điềm thật sự là bất bình cho Bạch Nhạc Huyên, đường đường là một đại minh tinh, mà bạn trai không ngờ lại lên giường với nữ nhân khác, hơn nữa còn ở trong cùng một khách sạn. Thế này thì quá đáng quá rồi? Trong ánh mắt nhìn Mộ Thiên Kỳ có thêm mấy phần địch ý.

"Ai nói là anh và cô ta không thể làm chuyện đó?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại.

"Vậy chị Bạch thì sao?" Cam Điềm tức giận gào lên.

"Sao là sao? Em nói nhiều quá đấy, em nói với chị Bạch của em là anh lập tức xuống ngay!"

Lâm Bắc Phàm lại vê vê tóc cô ta, lười biếng nói.

"Anh, anh đáng ghét lắm, anh lừa gạt tình cảm của chị Bạch, em phải nói cho chị Bạch biết!"

Cam Điềm đau lòng nói, quay người bước ra ngoài.

"Em không cần phải nói với Nhạc Huyên đâu, cô ta cũng biết rồi!" Lâm Bắc Phàm tức giận nói. Tiểu nha đầu này sao lại đa sự thế nhỉ? Xem chừng đối phương hơi có xu thế của bà tám.

"Hả? Chị Bạch biết rồi? Vậy thì anh há chẳng phải, chẳng phải..." Cam Điềm đột nhiên dừng bước, mặt mày kinh ngạc, hai mắt trợn to như chuông đồng.

Cam Điềm không thể nào tưởng tượng được rằng một đại minh tinh như Bạch Nhạc Huyên mà có thể dễ dàng để cho bạn trai của mình lăng nhăng ở bên ngoài? Nhưng Lâm Bắc Phàm trả lời một cách khẳng định, khiến cô ta đã chắc rằng tất cả những điều này là thật.

Lâm Bắc Phàm nhún nhún vai, mặt lộ ra nụ cười thoải mái, nói: "Chuyện hai người tình nguyện, có sao đâu nào?"

"Anh không phải là hoàng đế, sao có thể có hai lão bà được?" Cam Điềm chỉ vào hắn, kinh ngạc thốt lên.

Mộ Thiên Kỳ mặc quần áo vào, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, bước xuống đất, nói: "Em tên là Cam Điềm à? Tên của em đáng yêu lắm, có điều câu này của em sai rồi!"

"Tôi nói sai chỗ nào?" Cam Điềm tức giận nói. Cô ta cảm thấy là nữ nhân trông có chút phong tao ở trước mặt này đã câu dẫn Lâm Bắc Phàm, cho nên mới phát sinh ra lọai chuyện đó.

"Bởi vì bên cạnh Lâm Bắc Phàm không chỉ có hai người chúng tôi, còn có mấy nữ nhân nữa cơ, anh ta không phải là Hoàng Đế, nhưng còn hơn Hoàng Đế!" Mộ Thiên Kỳ không cho là đúng, cười hi hi nói.

"Cái gì? Bên cạnh Lâm đại ca có mấy nữ nhân? Sao, sao có thể như vậy được?"

Cam Điềm hai tay che miệng, thốt lên kinh ngạc. Cảm thấy chuyện này khiến mình quá chấn động, khiến cô ta trong nhất thời không thể phản ứng lại được.

Lâm Bắc Phàm rất thương tâm lắc lắc đầu: "Chuyện tình cảm, khó mà nói được rõ ràng!"

"Cái đồ xấu xa anh, chiếm tiện nghi của người ta còn đứng đó nói mát!" Mộ Thiên Kỳ gắt khẽ một tiếng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất tươi, không hề có ý tức giận.

"Các người, các người..." Cam Điềm nhìn bộ dạng của hai người, có chút thất vọng quay đầu chạy ra ngoài, nhưng cô ta vừa tới cửa thì đụng phải một người, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy không ngờ chính là Bạch Nhạc Huyên. Cô ta vội vàng nói: "Chị Bạch, bọn họ, bọn họ..."

Bạch Nhạc Huyên thấy Lâm Bắc Phàm trần truồng đứng trong phòng, không khỏi gắt khẽ một tiếng: "Anh thật đúng là... không biết mặc quần áo vào à, khiến Cam Điềm sợ thế này, để người khác còn cho rằng anh thích ở truồng nữa!"

"A, hắc hắc, xin lỗi, anh quên mất trong phòng còn có hai đại mỹ nữ!"

Lâm Bắc Phàm xấu hổ lắc lắc đầu, vội vàng cầm quần áo lên, mặc loạn lên người.

"Không phải vậy đâu, chị Bạch, hai người bọn họ, hai người bọn họ vừa rồi ở trong phòng..." Cam Điềm cho rằng Bạch Nhạc Huyên hiểu lầm, vội vàng nắm tay đối phương, ra sức lắc.

Ai ngờ Bạch Nhạc Huyên lại bước tới trước mặt Mộ Thiên Kỳ, mỉm cười nói: "Cô là Nghiên Kỳ à? Tôi đã nghe Lâm Bắc Phàm nhắc tới cô, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách anh ấy lại yêu cô như vậy!"

Mộ Thiên Kỳ cũng thản nhiên cười: "Đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên đại danh đỉnh đỉnh quả nhiên trông rất xinh đẹp, vừa rồi Bắc Phàm đã nhắc về cô với tôi rồi!"

Cô ta chủ động cầm tay đối phương, bước tới giường, nhưng sau khi thấy cảnh giường chiếu lộn xộn, lập tức cũng đỏ mặt, nói khẽ: "Chúng tôi vừa rồi còn chưa kịp thu dọn!" Bạch Nhạc Huyên thản nhiên ngồi ở mép giường, bảo đối phương cũng ngồi xuống, lúc này mới cười nói: "Nghiên Kỳ, cô tới Nam Bình thị lúc nào vậy? Sao không nói cho tôi một tiếng, để tôi cho người ra đón cô!"

"Tôi vừa mới tới thôi, tôi biết cô là đại minh tinh, có rất nhiều người chú ý, cho nên không muốn gây thêm phiền phức cho cô!" Mộ Thiên Kỳ cười nói.

Lâm Bắc Phàm nhìn hai người bọn họ nói nói cười cười, hòn đá đang buộc trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn thấy tiểu nha đầu Cam Điềm vẫn còn đứng ngây ở đó, thế là bèn bước tới cạnh cô ta, nói: "Tiểu nha đầu, nhìn cái gì vậy? Có gì ngạc nhiên à?"

"Những, những gì anh nói là thật ư? Bọn họ, bọn họ đúng là quen nhau?" Cam Điềm cảm thấy dầu mình như to ra.

"Trước đây có gặp một lần, cũng tính là quen nhau!" Lâm Bắc Phàm vênh váo nói.

"Anh, anh rốt cuộc là người kiểu gì vậy? Sao có thể có bản sự như thế này? Tội trùng hôn là phạm pháp đấy, anh, anh..." Cam Điềm mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Lâm Bắc Phàm, cảm thấy chuyện hôm nay quá ngoài sức tưởng tượng, pháp luật quốc gia không phải là nói một vợ một chồng ư? Sao có thể xuất hiện loại chuyện một nam nhân có tới mấy lão bà như vậy?

"Phạm pháp? Đúng hay không? Nhưng ai quản chứ?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại.

"Cảnh sát sẽ bắt anh!" Cam Điềm vung vẩy nắm đấm, rất có ý như muốn đòi chủ quyền cho nữ đồng bào.

"Vậy, vậy em đi thông tri cho cảnh sát đi, có điều anh tiện đây cũng nói với em một câu, Nghiên Kỳ chính là người của quốc gia, hơn nữa còn có quyền hơn cả cảnh sát, những cánh sát đó nếu không sợ chết thì cứ tới đi!" Lâm Bắc Phàm nói một cách rất vô sỉ.

"Cái gì? Cô ta? Cô ta là người của quốc gia ư?" Cam Điềm cơ hồ muốn ngất đi.

Một người của quốc gia, không ngờ lại cùng một nữ nhân khác chung một nam nhân. Cái này nếu như truyền ra, há chẳng phải là tin tức trọng đại ư?

"Đúng vậy, pháp luật quốc gia không có bất kỳ một ước thúc nào đối với cô ấy cả. Có thể nói, bọn họ muốn giết ai thì giết, không có ai dám quản, nếu như em đắc tội với cô ấy, để cô ấy rút súng ra bắn em một cái, em đừng nói là bồi thường, ngay cả khóc cũng không có chỗ mà khóc!" Lâm Bắc Phàm cố ý dọa cô ta.

"Hả, cô ấy lợi hại như vậy ư?" Cam Điềm nhớ tới khẩu khí vừa rồi của mình đối với Mộ Thiên Kỳ, trong lòng cũng hơi sợ.

"Đúng vậy, em đã nghe nói tới cẩm y vệ thời cổ đại chưa? Bọn họ cũng giống như cẩm y vệ vậy, giết người như ma, có thể nói là thấy ai không vừa mắt, trực tiếp bắn chết, cục công an ngay cả lập án cũng không dám, đừng nói là ngời bình thường, cho dù là cục trưởng cục công an, sở tưởng đồn công an, hay là huyện trưởng, thị trưởng, chỉ cần bọn họ nhìn không vừa mắt, đều có thể một súng giết chết. Loại chuyện này bên ngoài căn bản không biết, tùy tiện gán cho là tự sát, mắc bệnh mà chết là có thể cho qua rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói rất âm hiểm, giống như là thấy một co cừu nhỏ đang tiến vào miệng một con sói vậy

"Thế, thế, em, em..." Cam Điềm lắp bắp.

"Ài, không ngờ một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy mà sắp phải lìa bỏ thế giới này rồi!" Lâm Bắc Phàm cười nói.

"Anh, anh, hu hu... Người ta không phải là cố ý mà!" Cam Điềm nức nở rất thương tâm.

"Kỳ thực không phải là không có biện pháp!" Lâm Bắc Phàm cố ý khơi dậy vị khẩu của đối phương.

"Biện pháp gì?" Cam Điềm giống như mà bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy tay đối phương, hỏi.

"Kỳ thực, chuyện cũng rất đơn giản, nếu em bằng lòng làm nữ nhân của anh, nói không chừng anh sẽ nhất thời cao hứng, bảo Nghiên Kỳ bỏ qua cho em. Cái này cũng đáng đấy, vì hạnh phúc tương lai của em, vì cha mẹ em, em phải nghĩ kỹ mới được!"

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình càng lúc càng ác, nhìn thế nào cũng giống như lợi dụng quy tắc ngầm "nữ minh tinh tiếp đạo diễn của mình ở trên giường".

"Anh, anh quá xấu xa, em vốn cho rằng anh là người tốt cơ, không ngờ anh lại nhân lúc người ta gặp nguy mà, hu hu..." Cam Điềm rất thất vọng ôm lấy mặt, khóc nức nở. Chẳng lẽ mình thật sự phải trở thành vợ bé của một tên xấu xa sao? Nhưng hắn có nhiều lão bà như vậy, trừ đại minh tinh, nhân vật lợi hại của quốc gia gì đó, vậy mình há chẳng phải sẽ bị bọn họ khi phụ sao? Nhưng nếu không đáp ứng hắn, vậy mình sẽ bị đối phương giết chết mất? Thế thì cha mẹ của mình phải làm sao đây?

"Cam Điềm, em ngoan ngoãn theo anh đi, anh sẽ đối đãi tốt với em!" Lâm Bắc Phàm cười dâm dãng.

"Hu hu, anh khi phụ em, em sẽ không đáp ứng anh đâu!" Cam Điềm rất ủy khuất.

"Nhưng em chẳng lẽ muốn rời khỏi thế giới này nhanh như vậy à? Chẳng lẽ em muốn cha mẹ em phải sống trong cô đơn hiu quạnh ư?" Lâm Bắc Phàm khẽ nắm lấy tay đối phương, ôm đối phương vào trong lòng.

"Anh, anh..." Cam Điềm muốn đẩy đối phương ra, nhưng nghe thấy lời của đối phương, nên không dám làm vậy. Chỉ là nước mắt vòng quanh. Mình lúc trước còn cho rằng hắn là người tốt, còn cho hắn sờ lâu như vậy, ai ngờ hắn cũng là một tên ác ôn thập ác bất xá, xem ra mình đúng là nhìn sai người rồi.

"Bắc Phàm, bọn anh làm gì vậy?" Đúng vào lúc này, phía sau bọn họ truyền tới giọng nói kinh ngạc của Bạch Nhạc Huyên.

Lâm Bắc Phàm vội vàng đẩy Cam Điềm ra, cười hi hi nói: "À, không có gì, Cam Điềm hơi lạnh, anh đang làm cho cô ta ấm lên, không ngờ lại bị các em phát hiện."

"Chị Bạch, anh ấy khi phụ em, hu hu..." Cam Điềm giống như là thấy được cứu tinh, nhào vào lòng Bạch Nhạc Huyên.

Lâm Bắc Phàm toát mồ hôi, cứ như là mình chưa bị khi phụ ý.

Bạch Nhạc Huyên trợn mắt lườm Lâm Bắc Phàm, vỗ vỗ vai thơm của Cam Điềm, nói: "Cam Điềm, sao vậy? Anh ấy khi phụ em thế nào? Em nói cho chị biết đi, chi sẽ làm chủ cho em!"

"Anh ấy bảo em làm vợ bé của anh ấy, nếu không, nếu không sẽ bảo chị này giết em, hu hu, em không muốn chết!" Cam Điềm nước mắt chưa chan, tí tách rơi xuống đất.

Bạch Nhạc Huyên và Mộ Thiên Kỳ hai người đều ngây ra, tiếp đó thì cười thầm.

Bọn họ sao có thể không nghĩ ra là Lâm Bắc Phàm dùng loại phương pháp này để dọa Cam Điềm chứ? Có điều nhìn bộ dạng đáng thương của Cam Điềm, tựa hồ như có tác dụng không nhỏ. Bọn họ đảo mắt, cũng nghĩ tới một diệu kế.

"Cam Điềm, chuyện này, chị không giúp được em rồi!" Bạch Nhạc Huyên đột nhiên nói khẽ.

"Hả, chị Bạch, chị, chị.." Cam Điềm trợn trừng mắt, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn đối phương.

"Bắc Phàm tốt như vậy, bảo em làm vợ bé của anh ấy thì em nên vui vẻ đáp ứng mới đúng chứ, sao lại khóc lóc thế này? Chuyện này Bắc Phàm làm rất đúng, chị không thể giúp em được." Bạch Nhạc Huyên mặt mày vô tội, nói.

"Hả, chị Bạch, chị, chị, chị..." Cam Điềm không ngờ đối phương lại nói vậy, kinh ngạc nói không thành lời.

Bạch Nhạc Huyên buông cô ta ra, nói: "Nữ nhân có thể được Bắc Phàm nhìn trúng đều là một loại phúc khí của họ, Bắc Phàm đã chọn trúng em, thì em nên vui vẻ theo anh ấy. Chị không ngờ em lại cự tuyệt anh ấy, em thực sự khiến chị quá thất vọng, hi vọng chúng ta sau này sẽ không phải gặp mặt nữa!"

"Chị Bạch, em, em, em..." Cam Điềm cơ là muốn khóc. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Giết người? Kỳ thực rất dễ dàng, tôi tùy tiện giết mấy người, đúng là không có ai dám quản tôi cả!" Mộ Thiên Kỳ ở bên cạnh cũng thêm mắm thêm muối, còn cố ý lắc lắc súng lục giắt ở hông.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hai tiểu nữu này đúng là biết làm ác, sao lại cảm giác được là mình đang trêu Cam Điềm chứ? Hắn xấu hổ nói: "Anh, anh..."

"Em, em bằng lòng các người là được chứ gì. Hu hu... các người đều khi phụ em!" Cam Điềm bưng mắt, nức nở nói.