Sự thay đồi của hai người bọn họ khiên cho mọi người có mặt trong buổi biểu diễn đều vô cùng ngạc nhiên. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hai người cùng đi vào đây, hơn nữa còn vừa đi vừa nói cười vui vẻ, chỉ thoạt nhìn thôi là biết quan hệ của hai người rất tốt rồi, nhưng sao đột nhiên lại đánh nhau như vậy nhi? Lẽ nào hai người bọn họ cố tình đánh nhau ở đây đề cho Bạch Nhạc Huyên để ý tới? Nếu vậy thì quả là vô sỉ hết chỗ nói
"Bắc Phàm. các anh...các anh làm vậy là sao?" Mộ Nghiên Kỳ và những thành viên trong tiểu đội hành động đặc biệt đều kinh ngạc nói. Hai người này rốt cuộc là đang diễn trò gì không biết? Sao lại như vậy chứ?
Bạch Nhạc Huyên trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, tất nhiên là cô biết quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng không bình thường như người ta tường, ngày thường không lúc nào là không ờ cạnh nhau, chẳng khác gi hai tên đồng tính cả. Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao lại kỳ quặc, làm người ta cảm thấy khó hiểu đến thế chứ? Mặc dù cô nghĩ bụng như vậy, nhưng nghĩ đến việc mình đang tồ chức buổi biểu điền ờ đây, thì cô vẫn tiếp tục hát bài hát của mình.
"Lão đại mẹ kiếp, ồ, không....không phải....anh...anh làm gì vậy? Mặc dù mấy vị chị dâu đều vô cùng xinh đẹp, nhưng em không hề có bất kỳ suy nghĩ bậỵ bạ gì. anh....không phải là anh sợ em làm gì có lỗi với anh nên muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?" Trương Minh Thắng kinh hãi nói. Nếu đối phương thật sự làm gì đó bất lợi với mình, thì mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, chứ đừng nói đến chuyện nơi này toàn là người của đối phương rồi, muốn giết chết mình thì đơn giản chẳng khác gi giẫm chét một con kiến cả.
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười nói: "Hôm nay chú làm tốt lắm, đến cả súng cũng đem theo bên mình cơ đấy!"
"Hề hề. vì chị dâu, thì cho dù em có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, em cũng không chối từ, đừng nói là cẩm một khẩu súng, chi cần có thể bảo vệ được chị dâu, chi kể cả đạn nguyên tử em cũng dám cẩm luôn!" Trương Minh Thắng nói với vẻ mặt đầy chính nghĩa, tựa như mình là người bảo vệ cho cả một quốc gia vậy.
"Thẻ thì chú đi theo anh, anh có một số việc muốn nói với chú!" Lâm Bắc Phàm nhấc bổng đối phương lên, bước thẳng sang một bên. Hành động này của hắn lập tức làm cho mọi người chú ý đến, ai nấy đều đứng hết người dậy, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì ở đây.
"Lão đại....anh....anh đừng làm thế! Em còn muốn nghe hát nữa!" Trương Minh Thắng lo lắng nói.
"Không sao, anh muôn nói chuyện này với chú, cùng lắm thì đợi đến mai, anh bảo Bạch Nhạc Huyên tổ chức cho một mình chú một buổi biểu diễn là được chứ gì? Không phải là chú không dám đi ra ngoài nói chuyện với anh đấy chứ?" Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Bắc Phàm cảng lúc càng rạng rỡ, nhưng trong đó lại lộ rõ vẻ làm cho người ta phải lạnh sống lưng. Nếu đối phương dám từ chổi. thì hắn sẽ đánh chết đối phương ờ ngay chỗ này.
"Cái này....Sao em lại không dám? Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, sao em lại có thể sợ được cơ chứ? Chi là em không muốn làm cho chị dâu phải phân tâm thôi!" Trương Minh Thắng gượng cười, vẻ mặt rất chi là khỏ coi.
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, vẫy vây tay với nhưng người khác, cười nói: "Chi là chuyện nhỏ thôi không sao cả đâu, tên nhãi này nợ tiền tôi, vì vậy mà tôi muốn đi ra ngoài nói chuyện với nó một chút. mọi người cử tiếp tục đi!"
"Xì. cùng chi là mấy đồng tiền thôi mà cũng làm như việc gi to tát lắm không bằng. làm cho chúng tòi hú hồn!"
"Tôi lại cứ tường là đánh nhau cơ đấy, đúng là mất cả hứng!"
'Thôi được rồi bỏ đi, mọi người tiếp tục nghe hát đi!"
Nhưng fans hâm mộ bất mãn quá liền rì rẩm kêu ca, nhưng rồi mọi người cũng im lặng không nói gì nhiều nữa.
Mộ Nghiên Kỳ biết rằng trong ánh mắt của Lâm Bắc Phàm cỏ thể nhìn ra được hơn ba mươi kẻ địch, thì tất nhiên là cô biết được khả năng phán đoán của đối phương không phải thuộc vào hạng kém còi. nhưng tại sao đột nhiên lại bắt Trương Minh Thắng đi chứ? Lẽ nào bèn trong sự việc này còn cỏ uổn khúc gì mà mình không biết? Cô hơi càu mày lại, nghĩ ngợi một lúc lâu rồi như nghĩ ra được điều gì đó liền vội vàng thấp giọng nói với mấy thành viên đứng bên cạnh: "Các anh phải chú ý sát sao đến những động tĩnh khác của buổi biểu diễn nhé, tôi ra ngoài một chút!" Vừa nói dứt lời, cô đà vội đứng thẳng dậy rồi đi về phía Lâm Bắc Phàm.
Tất cả những thứ này đều lọt vào tầm mắt của Bạch Nhạc Huyên, đôi lông mảy lá liễu của cô cũng khẽ cau lại, cảm thấy sự việc có gì đó không được ổn cho lắm.
Chắc chắn là Lâm Bắc Phàm không thể đem theo Trương Minh Thắng dời khỏi đây vào thòi điềm này được, vì dù gì thì hắn cũng nói là phải đảm bảo cho sự an toàn của mình ngày hôm nay, nhưng sao lại đột nhiên dời đi như vậy chứ? Chắc chắn vần đề không nằm ở Lâm Bắc Phàm, mà xuấtt phát từ Trương Minh Thắng.
Mặc dù cô không biết là Trương Minh Thắng có gì không ồn. nhưng từ hành động của Lâm Bắc Phàm. có có thể thấy được tên Trương Minh Thắng này có gì đó rất cồ quái nếu không phải như vậy thì Lâm Bắc Phàm cũng không vội vàng đưa gã ta dời khỏi đây như vậy.
Bạch Nhạc Huyên sau khi nghĩ đến đây thì trong lòng rối bời, cảm thấy sự việc ngày càng trở nên phúc tạp, chi hơi không cẩn thận một chút thôi thì sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt. Mặc dù cô đà từng trải qua vô số phong ba bão táp, nhưng nói gì thì nói, cô cũng chi là một cô gái. Khi cô vừa nghĩ đến đây thì trong lòng tràn ngập nồi sợ sệt và kinh hãi suýt chút nữa thì hát sai cả lời bài hát.
Lâm Bắc Phàm kéo Trương Minh Thắng đến một gian phòng ở bên cạnh trung tâm thể dục thể thao, nơi giành riêng cho nhân viên trong này nghỉ ngơi. Hắn đang định đóng cửa lại thì thấy Mộc Nghiên Kỳ vội vàng chạy tới, hắn khẽ mỉm cười rồi cho cô vào bên trong, xong xuôi đâu đó mới đóng chặt cửa lại
"Hai người...hai người không phải là định làm việc đó ngay trước mặt em đấy chứ? Thế này....thế này thì quả là hơi bị....ấy quá rồi đấy. Mẹ kiếp, lão đại, em biết anh đối với em rất tốt, nhưng em không muốn làm người đứng cạnh theo dõi đâu. Hơn nữa, ngoài anh với chị dâu ra thì chẳng còn cô em nào nữa, cho dù em có muốn học thì cũng chẳng có đối tượng để mà học theo!" Trương Minh tên đại sắc lang liếc qua liếc ại, ánh mắt vô cùng dâm đãng, đúng là một tên đại sắc lang không hơn không kém
"Anh đừng có mà ăn nói bừa bãi, anh có tin là tôi cắt cái gì đó thừa thãi trẽn người anh đi không hả?" Mộ Nghiên Kỳ tức điên lên nói.
Trương Minh Thắng vội dùng hai tay che bộ hạ của mình lại, gượng cười nói: "Em không nói gì nữaa ạ, hai người cứ tự nhiên đi, coi như em không có ở đây, em sẽ không tuyên truyền gì ra bên ngoài đâu!"
Mộ Nghiên Kỳ cũng chẳng biết nói gì nữa, sao trên thế giới này lại có loại người đinh đến mức độ đó chứ? Đen cả nhưng lời vô sỉ như vậy mà gã ta cũng thốt ra được, thảo nào tính cách Lâm Bắc Phàm cũng có vài phẩn giống với gã ta, hóa ra là lây nhiễm từ gã ta mà ra, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
"Mày đã nói xong chưa?" Lâm Bắc Phàm lạnh lùng hòi.
Vẻ mặt Trương Minh Thắng đột ngột biến sắc. vội vàng nói với giọng xin van: "Lão đại em thật sự không biết vì sao anh lại bắt em đến đây đề làm gì. em chẳng ăn cắp đàn bà của anh, cũng chẳng trộm tiền của anh, lại chẳng làm gì có lỗi với anh cả, sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Nếu anh muốn có phụ nữ thì em sẽ lập tức đi tìm cho anh cả đổng em xinh đẹp, đảm bảo toàn là trinh nữ dưới hai mươi lăm tuổi, anh thấy thẻ nào? Nếu anh cần tiền thì em sẽ kiếm luôn cho anh ba trăm vạn tệ, không đủ thì nói với em một câu!"
Lâm Bắc Phàm khẽ thờ dài nói: ''Nếu mày mà là Trương Minh Thắng, thì cho dù có đưa cho tao một tệ thôi tao cũng vui rồi, nhưng tiếc là mày không phải là nó, vì vậy mà tiền của mày, tao không dám lấy!"
Trương Minh Thắng hơi sừng người lại, run rầy nói: "Lão đại, anh....anh nói câu này nghĩa là gì? Mẹ kiếp, em chẳng hiểu anh nói gì cả!"
Mộ Nghiên Kỳ ngay từ đầu đã hoài nghi tên Trương Minh Thắng này có vấn đề, giờ đây nghe Lâm Bắc Phàm nói vậy thì càng khẳng định lại suy nghĩ của mình. Cô khẽ cau mày nói: "Bắc Phàm. Lẽ nào anh ta không phải là Trương Minh Thắng mà là một tên giả mạo hay sao?"
"Có phải là giả mạo hay không thì một lát nữa là biết cả thôi!". Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói sau đó giơ tay phải lên sờ mò vào mặt của đối phương. Hắn cho rằng, nếu đổi phương là Trương Minh Thắng giả thì hắn ta chắc chắn là đã đeo cái mặt nạ làm bằng da người hay gì đó, nhưng rất nhanh; hắn liền thấy rằng sự việc không đon giản như hắn tường, hắn không sờ ra được cải mặt nạ bằng da người như hắn nghĩ.
"Tiểu Kim, mày cút ra đây cho tao, vừa rồi có phải mày đã lừa tao rồi không?" sắc mặt Lâm Bắc Phàm rất khó coi, xám xịt như trời sắp mưa vậy. Nếu mình mà bắt nhẩm người thật, thì thật là mất mặt. Hắn phẫn nộ đến đinh điểm liền truyền âm cho Tiểu Kim ờ trong túi, nếu không phải vì ngày thường nó giúp mình bao nhiêu lẩn như vậy thì mình đã cho nó thảnh bánh bao nhãn thịt Tiều Kim từ lâu rồi
"Lão đại oan uống quá. Tiểu Kim em đây có thể thề với trời đất, mùi của tên béo này không giống với mùi ngày trước nữa. Em ví dụ cho anh hiểu nhé, như kiểu là sói có mùi riêng của sói, hổ có mùi riêng của hổ, nhưng nếu trên người sói mà có mùi hồ thì nó có nghĩa là gì? Đây chính là điểm kỳ lạ đó đấy, mùi của tên béo này đúng là không giống như xưa nữa mà." Tiểu Kim thấy mình còn oan ức hon thị Mầu cả vạn lẩn, nó gần như sắp khóc lẻn thành tiếng.
Lâm Bác Phàm nghe nó nói vậy thì có vẻ như là nói thật, lẽ nào tên Trương Minh Thắng này đúng là giả mạo? Nhưng rốt cuộc là hắn ta đang đeo cải mặt nạ mặt người gì không biết? Sao mình sờ mó thế nào mà vẫn không ra nhi? Nghĩ đến đây thì hắn cau mày lại.
Mộ Nghiên KỸ thấy Lâm Bắc Phàm sờ mò trẽn mặt Trương Minh Thắng cả nửa ngày mà vẫn không thấy gì thì vô cùng kinh ngạc.
"Lão đại anh thế này là ý gì? Sao anh lại nghĩ em không phải là em chứ? Thế này... thế này thì qau là oan uổng cho em quá..." Trương Minh Thắng lập tức lại quay trở lại với vẻ ngông nghênh đắc ý kêu gào như mọi ngày.
Lâm Bắc Phàm nhíu lông mày lại, đột nhiên giơ tay phải ra hướng về phía người của đối phương. Chi nghe thấy "roạt" lẽn mấy cái. giờ đây Trương Minh Thắng đã không còn mảnh vải che thân, chẳng khác nào một em bé vừa mới ra đời, có điều tầng thịt mỡ trẽn người hắn ta trông vô cùng bắt mắt, hơn nữa con giun của đối phương vẫn còn đang lủng là lủng lắng ở đó.
"Á....." Cho dù gan của Mộ Nghiên Kỳ có to đến mấy đi chảng nữa thì khi nhìn thấy một
người đàn ông khác trần trùng trục như thẻ vẫn sợ đến nỗi kêu gào lẽn thảm thiết, vội vàng giơ hai tay lẽn che mắt mình lại rồi chạy sang một bên, nhưng cô vẫn muốn biết xem rốt cuộc Lâm Bắc Phàm muốn làm gì.
"Lão đại. em là đàn ông, em không muốn bị đàn ông làm gì em đâu. hu hu hu." Trương Minh Thắng đau lòng gào khóc.
"Mày nói thật đi. Trương Minh Thắng rốt cuộc là bị chúng mày nhốt ở đâu hà?" Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói
"Hả? Lào đại anh nói thế là ý gì? Sao anh lại không tin em chứ? Em là em mà, làm gì có thật giả gì, trên thẻ gian này chi có một Trương Minh Thắng mà thôi đó chính là em, hôm nay anh làm sao thế? Sao lại nói năng hồ đồ như vậy? Em chẳng hiểu anh đang nói gì nữa!" Trương Minh Thắng nói với vẻ khẳng định.
Lâm Bắc Phàm cười nhạt một tiếng rồi dùng sức cào tay vào người của đối phương, chi nghe thấy một tiếng 'xẹt' một cáii, một thứ màu trắng to đùng rơi xuống, nhìn không khác gì mờ lợn, nhìn mỡ màng không tả nồi, buồn nôn vô cùng. nhưng lại rất có phân lượng, một miếng như thế cũng phải nặng đến ba, bốn cân ấy, nhìn không khác gì một ngọn núi nhỏ. Trương minh thắng nhìn giờ đây như một người khác thân hình gầy guộc nhưng rất rắn chắc nhưng mặt hắn thì vẫn là Trương Minh Thắng nhìn vô cùng kì dị và khủng khiếp.
Thế nào? Mộ nghiên kì ngẩn người ra hỏi
Cái thuật dị dung này đã từng nghe mà chưa nhìn thấy quả thật làm người ta phải ngạc nhiên xem tại TruyenFull.vn
Lâm bắc phàm nhếch mép cười nói: cái thuật dị dung này quả thật lợi hại, nếu anh không nhàm thì trên mặt là một mặt nạ da loại mỏng, và độ dính cao nên khó lấy xuống, nhưng cơ thể hắn trải qua một cuộc kĩ thuật gia công máy móc, làm như vậy mới khiến cơ thể chúng giống nhau như đúc, nhưng cũng vì thế mà gây chú ý cho người ta
Sắc mặc trương minh thắng bỗng chốc trở nên nghiêm trọng. Hắn cười lớn rồi bỗng nhiên cầm khẩu súng lục nhằm trán Lâm Bắc Phàm bắn tới
Bắc phàm cẩn thân" mộ dung nghiên kì sợ hãi kêu lên
Nhưng viên đạn cách trán vài mili thì Lâm Bắc Phầm giơ tay chụp lấy
Truong minh thắng sợ thất thanh hỏi: sao …sao có thể
Lâm bắc phàm cười tàn khôc " trên thế gian này ko gì là ko thê". Hắn bước tới dẫm mạnh lên ngực trương minh thắng và hỏi " khai mau trương minh thắng đang ở đâu? Nói mau không bố cho mày chết cũng ko được sống cũng chả xong" q
Truong minh thắng "ha ha mày…cái thằng đó…mày có tìm suốt đời cũng chả ra…nói rồi cười điên dại
Lâm bắc phàm cau mày nghĩ! Thằng nhãi trương minh thắng học hành thì ngu, suốt ngày gây sự, nhưng nói về quan hệ thì ko tầm thường chút nào! Giờ đây mất tích không tin tức, đối với Lâm bắc phàm quả là 1 đòn chí mạng. Nghĩ vậy hắn đạp mạnh lên ngực đối Phương "mày có nói ko con chó" tiếng xương ngực kêu răng rắc
Tao ko nói đâu, chết cũng ko nói" trương minh thắng cười điên dại. vì đau quá lúc này mồ hôi trên trán hắn đã toát loạt nhưng ko hề mở miệng van xin, không khác gì giáo chúng ma giáo, không sợ chết