Lâm Bắc Phàm ra tay mạnh mẽ, lập tức làm cho Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử giảm bớt áp lực ngay, các nàng đều kinh ngạc kêu lên: "Lâm tiên sinh/ Lâm Bắc Phàm, sao ngài/ anh, lại đến đây?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Loại chuyện tốt như vậy sao có thể thiếu tôi được? Nhưng mà xem ra, bọn họ đông người tựa hồ cũng có chút lợi hại!"
Tiểu Điền Anh Tử gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn họ có rất nhiều, cái này cũng khiếp cho chúng tôi không ngờ, tôi phỏng đoán rằng, bọn họ ở đây có khoảng gần một trăm hai mươi người, đây là những người từ Nhật Bản đến!" Nàng nói đến đây, cũng cảm thấy bất an, tuy rằng bản thân nàng không có liên quan gì đến chuyện này, nhưng ma dù sao Âm Ma Giáo cũng là do người của Nhật Bản kéo đến, vậy có phải là khiến cho ấn tượng của đối phương về Nhật Bản càng thêm xấu không? Đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy.
"Haizzz, thật sự là đáng thương!" Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, đồng thời giơ chân lên đá ra, làm cho một thanh niên xông đến ôm ngay đũng quần, nhảy loi choi như một con cóc.
"Sao thế?" Tiểu Điền Anh Tử tò mò hỏi.
"Vì sao Nhật Bản xuất hiện hai mỹ nữ đẹp như vậy, lại gặp phải những tên phế vật như thế? Đúng là rừng càng lớn thì cái gì cũng có!" Lâm Bắc Phàm giơ hai tay lên, đấm thẳng về hướng mười người đang đứng trước mặt, nhất thời phát ra những tiếng kêu thảm thiết, mười người này đều té lăn ra đất, cả nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử nghe thấy Lâm Bắc Phàm đang nói giỡn, cũng không vì vậy mà tức giận bọn họ, đều che miệng lại cười, gánh nặng trong lòng cũng mất đi, vội vàng xông tới trước, giúp Lâm Bắc Phàm tấn công những người này.
Đúng l1uc này, hơn mười thành viên của tiểu tổ hành động đặc biệt dưới sự dẫn đắt của Lý tham mưu trưởng, vội vã chạy đến hiện trường, dưới sự tấn công mạnh mẽ của mười mấy người này, hơn trăm thành viên của Âm Ma Giáo đều lọt lưới, ngay cả tên thủ lĩnh Nhật Bản của bọn chúng cũng bị bắt, tên mập này hét ầm lên: "Mẹ kiếp, bọn mày thật to gan, tao chính là thương nhân của Nhật Bản, tao là thương nhân hợp pháp, tao muốn khởi tố cảnh sát Trung Quốc bọn mày, bọn mày lạm dụng chức quyền, tao muốn công bố cho thế giới biết những hành vi ti tiện của bọn mày, để cho mặt mũi của bọn mày đi quét rác..." Xem ra tiếng Trung của tên này cũng không tồi, có thể sử dụng được cả thành ngữ nữa, đáng tiếc, hắn ta còn chưa nói xong, thì đã bị một người trung niên đạp một cái ngay bụng, làm cho hắn kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa té lăn ra đất.
"Mẹ nó, tao ghét nhất là loại chó Nhật Bản, cả đám đều hèn mọn như vậy!" Người trung niên kia cũng phun một ngụm nước miếng lên mặt của tên này, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ. Text được lấy tại Truyện FULL
"Mày... mày... mẹ kiếp!" Tên mật kia vừa mới tỉnh lại một chút, đã bị cái hành động của đối phương làm cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu, lại chửi ầm lên, nhưng mà tiếp tục bị đối phương đấm cho vài cái vào bụng, lập tức câm họng lại ngay.
"Xem ra lần này chúng ta đã xử lý luôn căn cứ còn sót lại của chúng!" Lý tham mưu trưởng nhìn thoáng qua đám người này, rồi khẳng định nói. Khuôn mặt vốn đang tái nhợt lập tức vui sướng trở lại, xem ra lần này bọn họ đã bắt được cá lớn rồi.
"Cũng không biết a Thắng rốt cục thế nào rồi?" Lâm Bắc Phàm làm gì còn thời gian quản bọn họ? Điều duy nhất hắn muốn làm chính là tìm ra chổ của Trương Minh Thắng, vội vàng xoay người đi vào trong.
Cái nhả xưởng cũ này vừa đóng cửa không lâu, cho nên bên trong còn có rất nhiều máy móc chưa xử lý, vì thế làm cho bên trong có một cái mùi kỳ quái, vừa mới bước vào, liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người khó chịu, nhưng mà làm cho Lâm Bắc Phàm khó chịu không phải là cái mùi này, mà chính là hững cái xác đang chảy máu đầm đìa, đều bị mổ bụng phá bụng, tim ruột gan phổi gì bị lôi ra sạch sẽ, giống như một cảnh tượng giết lợn vậy, mùi máu tanh này thiếu chút nữa đã làm cho người ta nôn mửa.
Những cái xác này xem ra cũng hơn hai mươi cái, vốn dĩ đều là một đám sống khỏe mạnh, nhưng mà bây giờ đã trở thành những cái xác lạnh lẽo, khiến cho người ta ngoại trừ phẫn nộ ra, cũng chỉ có thở dài.
"Người của Âm Ma Giáo dùng cơ thể người để làm thí nghiệm, bọn họ nói sống chết của mỗi người là do thần quyết định, chỉ cần có thể vào Âm Ma Giáo, là sẽ được hưởng sinh mạng vô cùng, những người được làm thí nghiệm này, thì linh hồn của họ sẽ được trở lại thiên đàng, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc!" Tiểu Điền Anh Tử không biết đã đi vào trong lúc nào, nhìn thấy những cái xác này, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, nhẹ nhàng che mũi lại, cẩn thận giải thích cho Lâm Bắc Phàm.
"Sống mãi? Hạnh phúc? Vui vẻ? Lẽ nào đây là sống mãi?" Lâm Bắc Phàm cảm thấy trái tim của mình như bùng nổ, lửa giận tràn lên, thở phì phò, chỉ vào một cái xác bầy nhầy, hét lớn lên.
Tiểu Điền Anh Tử thấy Âm Ma Giáo là do người của nước mình khởi đầu, nhất thời xấu hổ vạn phần, cúi đầu, không trả lời câu hỏi của đối phương.
Y Đằng Thanh Tử thì cực kỳ phẫn nộ với hiện tượng như vậy, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm nổi giận lôi đình, bước lại giải thích: "Đây là nguyên nhân khiến cho thế giới đả kích Âm Ma Giáo, không riêng gì quốc gia của anh, ngay cả quốc gia của tôi, cũng xuất hiện tình trạng tàn sát vô số như vậy, năm 2001, dân chúng đã bị Âm Ma Giáo tàn sát hơn ba ngàn người, làm cho Tokyo và Osaka xuất hiện khủng hoảng quy mô lớn, thậm chí là xung đột bạo động ở cấp độ cao, may là lúc đó chính phủ đã ra tay toàn lực, liên tục tấn công các cứ điểm của Âm Ma Giáo, cho nên trận kiếp nạn này mới dần dần lắng xuống, nhưng mà mặc dù là vậy, mỗi ngày cũng có nhiều người đột nhiên mất tích, sống không gặp người, chết không gặp xác, nhưng mà những cái này đã giảm xuống rất nhiều, chính phủ cũng không muốn xuất hiện nhiều phiền phức, cho nên đã không công khai với bên ngoài!"
Lâm Bắc Phàm nghe thấy nàng nói như thế, lửa giận cũng dần dần giảm xuống.
Quốc gia của người ta cũng chết nhiều như vậy, mình có thể nói cái gì?
Cũng là câu nói kia của mình, rừng càng lớn thì cái gì cũng có, chẳng lẽ Trung Quốc không có ác nhân sao? Trước đó một thời gian cũng xuất hiện một người tên là XX, thích dùng lời nói để lừa dối quần chúng, làm cho cả đám người trúng độc giống như người điên cùng nhau chơi orgy với nhau.
Lâm Bắc Phàm hơi gật đầu: "Tìm a Thắng trước đã, hơn nữa tôi không hy vọng hắn xảy ra chuyện gì, nếu như hắn gặp chuyện, tôi không biết nên làm thế nào cho phải!" Hắn tự nhiên có một cảm giác bất an, mình đến nãy giờ rồi, mà bên trong cũng không có bất kì động tĩnh nào, chẳng lẽ Trương Minh Thắng cũng giống như những người này, trở thành một cái xác rồi?
Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử cũng biết địa vị của Trương Minh Thắng trong lòng Lâm Bắc Phàm, các nàng vội vàng gật đầu, mặc kệ cái mùi khó nghe này, bước nhanh vào trong.
Diện tích bên trong phân xưởng rất lớn, có khoảng gần hai trăm mét vuông, trong này còn có rất nhiều máy móc kỳ quái, che khuất tầm nhìn, làm cho công việc tìm kiếm Trương Minh Thắng trở nên khó khăn hơn, bọn họ ba người tìm kiếm hơn hai mươi phút, cũng không thể tìm được chổ của Trương Minh Thắng nữa, cái này khiến cho bọn họ không khỏi nhíu mày.
"A Thắng, cái thằng khốn nạn này, mày chết ở đâu rồi?" Lâm Bắc Phàm giơ tay phải lên, hung hăng đấm mạnh vào một cái máy, phát ra một tiếng kêu chói tai, mà giọng nói của hắn cũng có chút nghẹn ngào.
Nếu như không phải mình trêu trọc vào Âm Ma Giáo, thì Trương Minh Thắng cũng sẽ không gặp chuyện, mình là kẻ gây ra mọi chuyện.
"Bắc Phàm, anh đừng gấp, chúng ta không phải là chưa tìm thấy xác của Trương Minh Thắng sao? Nói không chừng là còn hy vọng!" Tiểu Điền Anh Tử nhìn thấy bộ dáng đau khổ của đối phương như vậy, trong lòng cũng cảm thấy yêu thương không ngớt, dưới tình huống như vậy, dùng hai chữ "Bắc Phàm" để gọi đối phương, có vẻ càng thêm thân mật.
"Hy vọng? Lẽ nào thật sự gặp phải kỳ tích sao?" Lâm Bắc Phàm cũng không còn bất kỳ hy vọng gì về chuyện này.
" Trương Minh Thắng là người tốt, người tốt khẳng định sẽ có kết quả tốt, Bắc Phàm, anh.. anh ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẫn trong đầu!" Tiểu Điền Anh Tử sợ đối phương vì chuyện này mà làm ra loại chuyện ngu ngốc gì đó, vội vàng mở hai tay ra, ôm lấy phía sau đối phương.
"Tôi... tôi..." Lâm Bắc Phàm cảm thấy tim của mình như muốn ngừng đập, từng cơn đau đớn kịch liệt truyền đến.
"khò...khò...khò...."
Đúng lúc này, trong phân xưởng đột nhiên truyền đến một tiếng ngáy, giống như là đột nhiên xuất hiện, làm cho ba người nhất thời giật mình, còn tưởng rằng ở phân xưởng này có ma, nhưng mà cẩn thận nghe lại, đúng là tiếng người ngáy khi đang ngủ, cái này càng khiến cho bọn họ tò mò, bắt đầu mò theo âm thanh này, cuối cùng đi đến chổ một cái máy cắt, tiếng ngày này truyền đến từ phía dưới cái máy cắt, và đây là tiếng ngáy của đàn ông.
"Lẽ nào ở dưới có người?" Lâm Bắc Phàm không dám khắng định, hỏi.
"Hẳn là... người sao?" Tiểu Điền Anh Tử cũng có chút sợ, dù sao đây cũng là một phân xưởng kinh khủng đầy xác chết người, đổi lại là người khác, nghe thấy tiếng ngáy này cũng đều nghĩ đến cái ấy cả.
Lâm Bắc Phàm vì muốn khẳng định suy nghĩ của mình, vì thế liền quỳ xuống, nhìn nhìn phía dưới cái máy cắt, vừa nhìn liền không nhịn được vui vẻ, kêu lên: "Là... là a Thắng, là a Thắng, hắn không chết, trời ạ, cảm ơn trời đất, tên tiểu mập mạp này không chết" Hắn co chân phải lại, tung một cái thật mạnh lên mông của Trương Minh Thắng, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, và tên mập này trực tiếp lăn một vòng trên đất.
"Ôi, cái mũi của tao, ai đá tao? Sát, lão tử không diệt mày là không được!" Trương Minh Thắng vất vã đứng lên, xoa xoa cái mông của mình, hùng hổ kêu lên, nhưng khi hắn nhìn thấy người trước mắt, kinh ngạc hét lớn: "Lão đại, sao anh lại đến đây? Ơ, hai chị dâu Nhật Bản cũng có mặt à? Những... đây là gì? Ọe...." Hắn ta vừa nhìn thấy những cái xác chảy máu đầm đìa kia, lập tức ói cơm ra ngay.
Lâm Bắc Phàm chạy lại, ôm hắn một cái, cười mắng: "Thằng mập chết tiệt, tao biết mày không dễ dàng chết như vậy mà, mày thật sự làm tao sợ muốn chết, sao mày lại trốn ở dưới?"
"Trốn ở dưới? Sao tôi biết? Tôi chỉ biết là bị người ta làm cho hôn mê, rồi nhét vào trong xe, hình như là bị chấn động gì đó, rồi tôi liền ném ở đây, nghe thấy cái gì mà thần tiên gì đó, cảm thấy chuyện này không thích hợp, liền chui xuống dưới trốn, rồi ngủ quên mất tiêu, mãi cho đến khi mọi người xuất hiện" Trương Minh Thắng cũng kể lại.
Lâm Bắc Phàm, Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử đều ngây người.
Cái may mắn của tiểu mập mạp này không phải là quá tốt sao?