Lãng Tích Hương Đô

Chương 509: Đệ nhất lưu phái ở Nhật Bản



Lâm Bắc Phàm cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng, giống như là được thư giãn rất nhiều, thoải mái đến nổi muốn rên thành tiếng vậy, lén lút làm loại chuyện này trong cabin với Tiểu Điền Anh Tử, quả thật là còn kích thích hơn cả vụng trộm yêu đương nữa, thảo nào mọi người lại thích làm ra những chuyện lén lút như vậy, cảm giác quả nhiên là không tồi.

Động tác của Tiểu Điền Anh Tử có chút mới mẻ, có vẻ như trước đây chưa từng làm loại chuyện này vậy, nàng ta cũng đang ngượng ngùng, cảm thấy khuôn mặt đang đỏ bừng lên, giống như một trái táo chín vậy, có vài phần diễm lệ. Nang cũng không biết vì sao hôm nay lại to gan như vậy, trên máy bay mà dám "thẩm du" giúp đối phương. lẽ nào mình thích đối phương đến mức này sao? Nàng đương nhiên biết mình và đối phương là hai người của hai quốc gia khác nhau, những giới hạn của quốc gia là chuyện mà cả hai không thể tránh được, nàng cũng không giống như những cô gái Trung Quốc, thích đối phương không hề cấm kỵ gì cả, mà hành trình lần này về Nhật, chính là một cơ hội ngàn năm có một, cho nên nàng muốn nắm chắc cơ hội này, để cho đối phương thừa nhận mình.

Tiểu Điền Anh Tử sinh ra tại Nhật Bản, lớn lên cũng tại Nhật Bản, tuy rằng chừa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào, nhưng mà nàng sống dưới một hoàn cảnh như vậy, cho nên ít nhiều gì cũng biết một chút, cho nên mới có thể làm ra loại chuyện to gan như vậy.

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sự thoải mái của Lâm Bắc Phàm, cái tiếng rên này giống như có ma lực vậy, đánh vào trong chổ sâu nhất trong lòng làm, nàng cảm thấy toàn thân của mình nóng lên, giống như là đang bỏ trong lò thiêu vậy, cả người cảm thấy bức rức, cái cảm giác như muốn nuốt trọn cơ thể nàng làm cho nàng khó chịu, hận không thể cùng đối phương làm ra loại chuyện ấy.

Y Đằng Thanh Tử ngồi phía trước bọn họ, mặc dù không quay đầu lại, nhưng cũng biết hai người đang làm gì, cảm giác này giống như là bị quấy nhiễu vậy, toàn thân cực kỳ khó chịu. Ngay từ đầu nàng ta quả thật không hề có hảo cảm với Lâm Bắc Phàm, cảm thấy đối phương là một tên lưu manh không giúp ích được gì cho đời, thích lừa gạt người khác, nhưng mà, trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện ra đối phương có nhiều chổ tốt hơn đàn ông Nhật Bản rất nhiều, kỹ thuật cờ bạc cùng với công phu của đối phương, cũng như dung mạo anh tuấn của đối phương, sự bảo vệ dành cho những người bên cạnh, tất cả đều khắc sâu trong lòng của nàng, làm cho nàng mỗi tối nằm ngủ đều mơ thấy đối phương ôm mình đè xuống giường và bắt đầu điên cuồng, cứ một lần rồi lại một lần, làm cho nàng mỗi đêm đều mất ngủ, ở dưới thì ướt nhẹp, cuối cùng phải dùng tay để giải quyết sinh lý.

Mình vì sao lại không to gan như sư muội? Nếu như mình to gan hơn một chút, vậy người ngồi bên cạnh hắn không phải là mình sao?

Trong lòng Y Đằng Thanh Tử có chút hối hận, và cũng đang hận bản thân nàng.

Mỗi lần làm việc mình đều sợ đầu sợ đuôi cả, lại còn rụt rè và xấu hổ như những người con gái khác, làm cho kết quả của nhiều chuyện không được như mong muốn, cái này sợ rằng là chuyện ăn năn lớn nhất cả cuộc đời rồi.

"Tiểu thư xinh đẹp, có ai ngồi cùng không? Tôi là Trung Thôn Quang Nhất, công phu trên giường của tôi rất lợi hại, tôi cũng từng quay nhiều phim AV trong nước, các nữ diễn viên đều ca ngợi công phu của tôi cả, bình thường hay gọi điện cho tôi, để cùng làm tình với các nàng!"

Đúng lúc này, một tên ục ịch người Nhật Bản mang vẻ cười dâm xuất hiện, ngồi xuống vị trí của Tiểu Điền Anh Tử, hai tay to không nhịn được muốn đưa sang sờ soạng bộ ngực no tròn của Y Đằng Thanh Tử, cũng dùng tiếng Nhật để nói chuyện, có thể hắn nhìn thấy Y Đằng Thanh Tử là người Nhật, cho nên nghĩ phương diện kia cũng rất cởi mở.

Sắc mặt của Y Đằng Thanh Tử nhất thời thay đổi, một người đàn ông như vậy có tư cách chạm vào mình? Mình đâu phải là loại con gái có thể để cho bất kỳ người đàn ông nào muốn leo lên là leo đâu, nếu như để cho Lâm Bắc Phàm nhìn thấy, đối phương có thể tức giận hay không, rồi sau này không thèm đụng vào mình? Đàn ông Trung Quốc rất là bảo thủ trong phương diện này. Nghĩ đến đây, làm sao mà cho đối phương chạm vào người được? Trong lúc nhất thời, nàng giơ chân phải lên, tung một đá vào chân thứ ba của đối phương.

"A...."

Tên ục ịch kia làm sao mà ngờ cô gái này lại đột nhiên tấn công mình? Hắn ta chỉ cảm thấy ở dưới tê rần, toàn bộ cơ thể giống như là mất đi khống chế, bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đường đi, phát ra một tiếng vang lớn.

Những người xung quanh còn đang điên cuồng vì đủ trò cũng bị tiếng động này làm cho giật mình, đều đưa mắt ra nhìn, nhìn thấy hăn ta ngã xuống hành lang, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đều bắt đầu nhỏ to nghị luận.

"Mẹ kiếp, con ** này, mày dám đá tao, ngày hôm nay tao sẽ chơi chết mẹ mày trước mặt nhiều người, con ** chó, còn chưa có ai dám làm vậy với tao, tao muốn mày phải trả giá!" Tên trung niên này cảm thấy chân nhỏ của mình rút vào bên trong cơ thể vậy, nhất thời tức giận đỏ mặt giống như là say rượu, la hét chửi ầm lên. Nhật Bản là quốc gia nam tôn nữ ti, địa vị của đàn ông cực kỳ cao, làm gì mà gặp qua tình huống bị con gái đá? Hắn ta thở hổn hển đứng dậy từ mặt đất, vươn hai tay to ra, nhào đến hướng của Y Đằng Thanh Tử.

Y Đằng Thanh Tử không thèm liếc hắn một cái, cầm lấy cái ly nước trước mặt, tạt thẳng vào đầu của hắn.

"A... mẹ kiếp... mày... tao muốn khởi tốt!" Tên trung niên này bị tạt một cái ướt từ đầu xuống chân, hắn đưa hai tay lên lau lau mặt, nổi giận kêu gào lên.

Y Đằng Thanh Tử chỉ khách khí với Lâm Bắc Phàm thôi, còn những người khác thì không cần phải khách khí, đây là phong phạm mà thần bài Nhật Bản phải có. Nàng ta dùng tiếng Nhật lạnh lùng nói: "Nếu mày không muốn chết, thì cút đi cho tao!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Mày..." Tên ục ịch này làm gì mà chịu qua xỉ nhục như vậy? Nổi giận kêu lên.

"Bốp bốp!" Thân ảnh của Y Đằng Thanh Tử vụt lên, tát cho đối phương hai cái tát thật kêu, làm cho tên ục ịch này xoay tròn tại chổ một vòng, rồi mất thăng bằng, té cái rầm xuống.

Những người tiếp viên xung quanh nhìn thấy tình huống như vậy, đều kinh ngạc há to mồm ra, không nói ra lời nào.

Bọn họ chỉ thấy người trung niên này muốn làm tình với cô gái kia, nhưng mà lại bị từ chối, cuối cùng còn bị đánh đến nổi này, điều này làm cho các nàng khó hiểu.

Theo suy nghĩ của các nàng, có đàn ông tìm đến mình để làm tình, chính là vinh hạnh của mình, bởi vì cái này đại biểu cho vẻ đẹp và sự hấp dẫn của mình, cũng như là kỹ xảo cao minh trong chuyện ấy, nhưng mà cũng có những người không thích làm với đàn ông khác, cái này cũng có thể hiểu được, ví dụ như người trung niên này tựa hồ đã nói ra những lời vũ nhục người khác, cho nên cũng đáng đời.

Nhưng các nàng đương nhiên là không dám bình luận này nọ về chuyện này, nhìn thấy người trung niên kia ăn mặc xa hoa, khẳng định là không phải người thường, nếu như đắc tội với người này, thì sợ rằng ngày sau của các nàng sẽ không có sự tốt đẹp. Các nàng đành phải đi mời cơ trưởng xuống, mong rằng đối phương có thể giải quyết vấn đề này thỏa đáng.

Cơ trưởng là một người trung niên mập mạp hơn bốn mươi tuổi, ông ta gấp gáp chạy đến, vừa lau mồ hôi trên trán, vừa dùng ngôn ngữ Nhật Bản nói: "Hai vị, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?"

"Đ*t con mẹ nó, cái con ** chó này dám đánh tao, ngày hôm nay tao nhất định phải đ*t chết mẹ nó, tao còn muốn chơi thủng lổ đ*t của nó nữa, tao muốn nó làm tình nô cho tao, mỗi ngày để tao chà đạp!" Tên ục ịch này phẫn nộ kêu gào lên, hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị uy hiếp rất lớn, cả người phẫn nộ đến nổi run lên.

"Tao cũng không muốn làm tình với một con heo!" Y Đằng Thanh Tử trả lời rất đơn giản, và cũng mang ý đả kích người khác.

"Đ*t mẹ, mày nói gì đó? Mày dám xỉ nhục tao, tao muốn giết mày!" Tên ục ịch thiếu chút nữa đã tức hộc máu, vươn hai tay ra, lao đến đối phương, nhưng mà nhớ đến bản lĩnh của đối phương, cuối cùng đã khắc chế nội tâm xúc động của mình lại.

"Tao muốn giết mày, dễ như trở bàn tay!" Giọng nói của Y Đằng Thanh Tử lạnh lùng đến cực điểm, mà hai mắt của nàng nhọn còn hơn dao, lóe ra một tia lạnh lùng, trừng mắt nhìn đối phương.

Tên ục ịch cảm thấy cả người lạnh lên, giống như là đang ở trong một hầm băng vậy, toàn thân như muốn đông cứng. Hắn muốn kêu to lên, nhưng mà phát hiện ra cái cổ giống như là bị kẹt cái vật gì đó, không hô được, hắn muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra hai chân như bị đông cứng vậy, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn.

Đây là một sự sợ hãi từ bên trong sợ ra.

Tên cơ trưởng nhìn thấy tình trạng càng lúc càng tệ, vội bước lại khuyên: "Thưa ông, thưa cô, tôi mong rằng có thể giải quyết chuyện này trong hòa bình, đừng tranh đấu nhau, cái này sẽ mang lại nhiều phiền phức không tất yếu!"

Y Đằng Thanh Tử nghe ông ta nói như vậy, cũng thấy Lâm Bắc Phàm đang ở phía sau mình, quả thật không nên làm ra loại chuyện máu tanh, vì thế thu hồi lại cặp mắt sắc bén của mình, kêu lên: "Nếu mày muốn báo thù, thì có thể tìm đến tao bất cứ lúc nào, tao là Y Đằng Thanh Tử của Nhật chi lưu, tao lúc nào cũng đợi mày cả"

Nàng nói xong câu này, trong cabin truyền ra từng tiếng hô.

Có thể người Trung Quốc không biết gì về Nhật chi lưu, nhưng mà ở Nhật Bản, Nhật chi lưu giống như là một biểu tượng vậy, có thể nói là phụ nữ và trẻ em đều biết, không ai không nghe. Ai dám gây phiền phức với Nhật chi lưu? Cái đó không khác gì muốn chết cả.

Tên ục ịch hồi nãy còn muốn tìm vài người bắt cóc Y Đằng Thanh Tử, sau đó để cho mình phát tiết, nhưng khi nghe nói đến câu này, toàn thân liền run lên kịch liệt, nổi sợ không nhịn được lan tràn ra, lần này còn kinh khủng hơn lần trước.

Ngày hôm nay bị trúng tà à? Cũng dám giỡn mặt với con gái của Nhật chi lưu, tuy rằng mình ở trong nước cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà nếu so với Nhật chi lưu, cục cứ* cũng không bằng nữa.

"Kịch!"

Cả người hắn ta liền quỳ xuống đất, dập đầu với đối phương: "Tôi... tôi sai rồi... xin cô tha cho tôi một mạng, sau này tôi không dám nữa!"

Y Đằng Thanh Tử cũng mặc kệ loại tiểu nhân như vậy, lười biếng phất phất tay trái, mở miệng nói: "Cút!'

Tên ục ịch giống như là được đại xá vậy, vội vàng đứng lên, chạy về chổ ngồi của mình.

Cơ trường nhìn thấy chuyện này được giải quyết như vậy, không khỏi kinh ngạc, nhưng mà ông ta cũng biết sự cường đại của Nhật chi lưu, không dám nói gì nữa, liền cúi người chào Y Đằng Thanh Tử một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lâm Bắc Phàm cũng âm thầm than một tiếng, Nhật chi lưu quả nhiên là một lưu phái cường đại.