Lãnh Chúa Tại Dị Thế Giới

Chương 1: Khởi đầu mới



Bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh trôi nhè nhè, cảm nhận được bầu không khí trong lành còn mang theo thoang thoảng hương hoa dại mang đến cho người ta một cảm giác thật dễ chịu.

Hít lấy một hơi thật dài, Nguyễn An cố gắng làm cho bản thân trở lại bình tĩnh. Không hiểu thấu đột nhiên bị di chuyển đến một nơi xa lạ, hoàn cảnh xung quanh cũng là khác biệt. Đúng lúc này, một lượng tin tức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Nguyễn An.

Nhìn đến phía trước mặt một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, cảm giác chỉ cần một trận mưa to cũng khiến cho nó đổ sập, Nguyễn An không khỏi có chút thổn thức.

- Nhà trung tâm cấp 1: Nơi sinh sản nông dân và chứa đựng tài nguyên.

Chỉ có một dòng mô tả đơn giản như vậy, ngoài ra không còn thứ gì khác. Nguyễn An đi vào trong căn nhà gỗ nhỏ, chỉ thấy trong nhà không hề có nội thất gì hoàn toàn là trống trơn. Ở trung tâm có một tòa tế đàn khắc họa rất nhiều phù văn phức tạp mà Nguyễn An cũng chẳng hề biết ý nghĩa.

Theo những tin tức xuất hiện trong đầu, Nguyễn An liền mặc niệm triệu hoán, từ trung tâm tế đàn xuất hiện bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, tiếp đó hình tượng giả lập hình dáng một người không hề thấy rõ mặt mũi xuất hiện.

- Triệu hồi.

Nguyễn An mặc niệm một tiếng, theo đó, từ tế đàn bắt đầu sáng rực lên một màu ánh sáng màu lam thần bí. Sau đó không đến ba giây, một màn sáng lóe lên rồi vụt tắt. Một người đàn ông trưởng thành thân hình cường tráng xuất hiện.

Người đàn ông mới xuất hiện gương mặt mang theo một chút hoang mang, tiếp theo như khôi phục thần trí liền hướng về Nguyễn An đi tới, sau đó liền quỳ một chân xuống cung kính nói:



- Thảo dân Marcus kính chào lãnh chúa đại nhân.

Nguyễn An cũng là sửng sốt nhìn đến một màn này, bởi bình thường sống ở xã hội pháp trị, mọi người đều bình đẳng nên khi thấy hành động của người đàn ông này liền có chút không thích ứng.

Nhưng cũng bởi vì thường xuyên theo dõi các bộ phim truyền hình cùng mặc nên Nguyễn An cũng liền giả bộ trấn tĩnh nói:

- Được rồi, ngươi đứng lên đi.

Người đàn ông nghe thấy vậy cũng liền đứng lên, nghiêm nghị đứng đấy nhìn về phía trước cửa bất động. Lúc này Nguyễn An mới nghiêm túc quan sát đến người đàn ông. Chỉ thấy đây là một người đàn ông phương tây tiêu tầm hai mươi tuổi da trắng, cao tầm một mét tám, thân hình rắn chắc, lực lưỡng.

Người đàn ông tên Marcus này từ trên xuống dưới mặc độc có mỗi một chiếc khố, tượng trưng cho thân phận tầng dưới chót. Theo sau đó Nguyễn An liền thấy cột biểu hiện số lượng lương thực từ hai trăm xuống còn một trăm bảy mươi năm.

Để triệu hồi một người nông dân thì cần hai mươi năm đơn vị lương thực. Hiện tại Nguyễn An còn một trăm bảy mươi năm đơn vị lương thực, các đơn vị khác có hiển thị bao gồm bao gồm gỗ, đá, vàng, tiền xu đều là không.

- Marcus, ngươi có thể làm được những gì?



Nguyễn An liền hướng về Marcus hỏi, dù sao cũng phải biết tác dụng của người này chứ?

- Bẩm lãnh chúa đại nhân tôn kính, thảo dân có thể đi săn bắt, đi hái quả, đốn củi, nếu có mỏ đá hoặc mỏ vàng thì tiểu dân cũng có thể tiến hành khai thác, ngoài ra có thể dò sét lãnh lãnh địa.

Marcus rất cung kính trả lời. Nguyễn An nghe vậy gật đầu đồng ý, trước mắt liền xem ra những nông dân này đều có rất nhiều diệu dụng. Không tiếp tục chần chờ, Nguyễn An liền một hơi chiêu mộ nốt bảy người nông dân còn lại.

Vòng sáng liên tục lóe lên, rất nhanh bảy người còn lại xuất hiện trước mặt Nguyễn An. Trước mắt bảy người phân biệt làm bốn nam, ba nữ. Trong đó bốn nam thì có một người da trắng, hai người da đen thân hình trông rắn chắc, vạm vỡ tóc húi cua nhìn qua hệt như hòn đá tảng vậy, đầy cứng rắn. Và một người đàn ông da vàng, so với hai người kia thì thân hình có vẻ nhỏ bé hơn nhưng tinh thần rất tốt cũng trông rất nhanh nhẹn.

Ba người phụ nữ có hai người da trắng tóc vàng mắt xanh một thân trang phục tương đối cởi mở, phóng khoáng khoe toàn bộ những đường cong tuyệt mỹ của thân thể. Một người da vàng ăn tương đối truyền thống, bảo thủ hơn nhưng bởi vì tầng lớp dưới trang phục không thể quá cầu kỳ nên vẫn để hiện ra những đường cong cơ thể như ẩn như hiện, rất mê hoặc.

Lần này đến lượt Nguyễn An kinh ngạc rồi, triệu hồi đến bảy nông dân đầy đủ cả ba sắc tộc, có cả nam lẫn nữ, điều này khiến cho Nguyễn An có nhận thức hoàn toàn mới về hệ thống. Không ngạc nhiên quá lâu, Nguyễn An liền tiến hành phân phó nhiệm vụ cho những nông dân này.

Bởi xung quanh đây đất đai bằng phẳng, mọc rất nhiều các loại hoa quả, nên Nguyễn An trực tiếp giao nhiệm vụ cho ba người phụ nữ đi thu thập. Còn lại năm người thì hai người da đen và một người da vàng Nguyễn An để họ lập đội đi săn bắt, lấy người da vàng tên Phùng Lâm làm đội trưởng, còn lại hai người da trắng đi tìm vật liệu gỗ.

Tám người theo nhiệm vụ phân đi, rất nhanh trong nhà chỉ còn lại mỗi Nguyễn An, tiếp tục theo dõi tính năng hệ thống, Nguyễn An phát hiện giai đoạn hiện tại có thể xây dựng được bốn kiến trúc bao gồm nhà dân, kho lương thực, hầm chứa và trại lính dùng để huấn luyện bộ binh. Tất cả kiến trúc đó đều cần vật liệu là gỗ để xây dựng, hiện tại chưa xây dựng được nên Nguyễn An cũng không biết rõ cụ thể công năng trong đó.



Tiếp tục tìm kiếm nhưng cũng hoàn toàn không có thêm thông tin gì, Nguyễn An liền đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ bước ra bên ngoài. Chỉ thấy đây là một mảnh thung lũng được núi bao quanh. Xung quanh địa hình bằng phẳng, có sông, có suối, có rất nhiều cây cối, thảo dược, xa xa là một cánh đồng cỏ bất tận, rất nhiều loài thú đang sinh sống ở đó, chưa có con người đặt chân đến cả phiến thổ địa tràn đầy sinh cơ, khắp nơi lộ ra khí tức nguyên thủy.

Hít thở lấy một hơi dài không khí thoáng đãng, mát mẻ mà ở thế giới cũ không có được, Nguyễn An cảm thấy nơi thế ngoại đào nguyên này đúng là hoàn cảnh quá tốt để cho mình phát triển.

- Kính chào lãnh chúa tôn quý.

Thấy Nguyễn An đi qua, Marcus cùng người nông dân nhanh chóng dừng lại công việc hướng về Nguyễn An cúi chào. Chỉ thấy hai người bọn họ không biết lấy đâu ra thanh rìu đá đang ra sức hướng về phía cây gỗ chặt. Nguyễn An cũng không cố gắng tìm hiểu sâu bởi thế giới này quá thần kỳ không phải hắn biết được.

Tiếp theo du ngoạn xung quanh, thấy ba cô gái đang cười cười nói nói cùng nhau hái quả, phía xa ba người Phùng Lâm đang cầm cây lao đá đuổi theo con hươu trước mắt, mặc dù con hươu tốc độ rất nhanh nhưng cũng không thể thoát khỏi tầm đuổi bắt từ ba người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến buổi trưa, lúc này mặt trời treo ngang đỉnh đầu, ánh nắng chiếu thẳng xuống rất nóng. Nguyễn An cùng tám người nông dân liền trở lại trong nhà trung tâm.

Thấy xung quanh chất đống lượng lớn thịt thú cùng với các loại hoa quả, dựa theo hệ thống thì Nguyễn An đang có ba mươi đơn vị thịt cùng mười đơn vị gỗ. Cảm giác đến đợt đói bụng, Marcus và một người nông dân đang ở bên ngoài chỗ dưới một gốc cây lớn nhóm lửa nướng thịt, ba cô gái đang chuẩn bị hoa quả. Hai người da đen được Phạm Lâm hỗ trợ làm lấy hai cái thùng gỗ đang đi xách nước.

Rất nhanh, mùi thịt nướng thơm lừng xuất hiện, mặc dù hiện tại buổi trưa nắng gắt rất nóng, nhưng xung quanh rất nhiều cây cối, gió mát thoảng qua kèm theo mùi hương hoa cỏ rất dễ chịu.

Tám người nông dân cùng Nguyễn An cũng là vui vẻ ngồi trò chuyện với nhau, bởi vì hiện tại số lượng người rất ít cùng với lãnh chúa Nguyễn An cũng là người hòa đồng nên rất nhanh mọi người đều trở thành bạn bè, nói cười vui vẻ nhưng vẫn dành sự tôn trọng rất lớn cho Nguyễn An, hiển nhiên vấn đề giai cấp tồn tại rất sâu.

Sau bữa trưa, vốn định triệu hồi thêm nông dân nhưng Nguyễn An phát hiện số lượng giảm xuống còn hai mốt, xem ra bữa ăn vừa rồi tiêu hao cũng là không ít.