Lão Bà Ta Là Thánh Nữ

Chương 105: Nhân Quả Tuần Hoàn ͏ ͏ ͏





-͏ Cũng tàm tạm, lúc nhỏ muốn ăn kem, về sau sư phụ và sư huynh vẫn luôn đặc biệt nhắc nhở tôi phải biết tiết kiệm.

͏ ͏ ͏-͏ Nói là vì chúng tôi nghèo nên không mua nổi kem, rồi sư phụ lão nhân gia dạy tôi làm kem cây.

͏ ͏ ͏-͏ Ăn xong phát hiện khá ngon, thói quen luôn.

͏ ͏ ͏-͏ Chờ khi tôi lớn lên mới biết bị bọn họ lừa dối.

͏ ͏ ͏Khi Xích Huyết Đồng Tử nói những lời này thì không có vẻ gì là tức giận, hình như cảm giác thực bình thường.

͏ ͏ ͏Sau đó Xích Huyết Đồng Tử lại nói: ͏ ͏ ͏-͏ Hết cách, truyền thống của sư môn là vậy, người nào vào là người đó bị hố, người duy nhất không bị lọt hố thì chỉ có Mặc Ngôn.

Đại tiểu thư này, kêu cô ấy nấu cơm, suýt chút độc chết tất cả chúng tôi.


͏ ͏ ͏-͏ Quả nhiên, bát tự của chúng tôi không hợp với ma tu.

͏ ͏ ͏Giang Tả thì cảm thấy những người kia khá thú vị.

͏ ͏ ͏Hắn nói: ͏ ͏ ͏-͏ Đi thôi.

͏ ͏ ͏Giang Tả và Xích Huyết Đồng Tử lại lần nữa đến Trần gia.

͏ ͏ ͏Còn về tại sao là Xích Huyết Đồng Tử đến chứ không phải Mặc Ngôn thì Giang Tả không hỏi, Mặc Ngôn có tới hay không đều không quan trọng, có người đến thay là được.

͏ ͏ ͏Hai người Giang Tả đến nhà nhưng không chủ động báo cho người Trần gia biết.

͏ ͏ ͏Khi đến cửa Xích Huyết Đồng Tử mới liên hệ với người Trần gia, rất nhanh, lão gia của Trần gia đi cùng Trần Diệu ra đón.

͏ ͏ ͏Trần lão gia lập tức khách khí nói: ͏ ͏ ͏-͏ Hai tiên nhân...!͏ ͏ ͏Ông còn chưa nói xong Giang Tả đã nói: ͏ ͏ ͏-͏ Đưa la bàn cho tôi, tiếp theo nói yêu cầu bố trí như thế nào, cái khác không cần nói.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử cũng cười nói: ͏ ͏ ͏-͏ Trần lão gia đừng để ý, dù sao chúng tôi xem như vãn bối, người có giao tình sâu với sư phụ của Mặc Ngôn, không cần thiết khách khí như vậy.

͏ ͏ ͏Đây mới là nguyên nhân Mặc Ngôn không đến, cô gặp người lớn thì phải yên phận làm vãn bối, hết cách, Trần lão gia đúng là có quan hệ thân thiết với sư phụ của cô.

͏ ͏ ͏Lúc này, Trần lão gia cười nói: ͏ ͏ ͏-͏ Vậy lão hủ đành ỷ lớn tuổi.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử mỉm cười, tiếp theo gật đầu.

͏ ͏ ͏Giang Tả không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần những người kia có thể giao lưu bình thường, hơn nữa không ảnh hưởng đến hắn là được.


͏ ͏ ͏Trần lão gia dặn dò Trần Diệu một ít chuyện rồi hỏi Giang Tả: ͏ ͏ ͏-͏ Người bày lại phong thủy cục là vị tiểu hữu này? ͏ ͏ ͏Giang Tả gật đầu.

͏ ͏ ͏Trần lão gia nói: ͏ ͏ ͏-͏ Tôi đã kêu cháu trai đi lấy la bàn, hẳn là không mất nhiều thời gian.

͏ ͏ ͏Giang Tả thản nhiên nói: ͏ ͏ ͏-͏ Hãy nói bố cục đi.

͏ ͏ ͏Trần lão gia vốn muốn mời hai người vào trong ngồi nói chuyện, nhưng người này làm việc nhanh gọn như thế khiến ông bội phục.

͏ ͏ ͏Trần lão gia nói: ͏ ͏ ͏-͏ Không cần thay đổi cái khác, chỉ cần sửa đổi hai điều.

Một, tôi hy vọng có thể bổ sung đầy đủ cục phong thủy, nghe nói người bạn cũ kia của tôi bỏ sót một ít thứ đặc biệt quan trọng, lần này đặt ra lại, tôi hy vọng sẽ không bỏ sót.

Thứ hai, hy vọng mắt trận di động ban đầu đổi từ người của tôi dời qua cháu trai Trần Diệu.

͏ ͏ ͏Giang Tả hỏi: ͏ ͏ ͏-͏ Chỉ có bấy nhiêu? ͏ ͏ ͏Trần lão gia gật đầu: ͏ ͏ ͏-͏ Chỉ có bấy nhiêu.

͏ ͏ ͏Giang Tả đã hiểu, việc này đơn giản hơn dự đoán của hắn nhiều.

͏ ͏ ͏Nếu cố gắng thì không chừng hôm nay liền có thể hoàn thành.

͏ ͏ ͏Lúc này, Xích Huyết Đồng Tử nói: ͏ ͏ ͏-͏ Trần lão gia, người còn khỏe lắm mà sao vội vàng về hưu rồi? ͏ ͏ ͏Trần lão gia cười nói: ͏ ͏ ͏-͏ Tôi đã là người một chân bước vào quan tài, hiện tại không về hưu thì chờ đến bao giờ? Gần đây tôi nhận lời mời của bạn cũ kia, định qua chỗ của anh ta dưỡng lão.

Đại khái sẽ không trở lại nữa.

͏ ͏ ͏-͏ Để lại phong thủy cục thì tôi không còn bận lòng gì nữa, chủ yếu là thằng nhóc Trần Diệu này đáng tin, giao Trần gia cho nó thì tôi rất yên tâm.

͏ ͏ ͏Trần lão gia đã nói đến mức này thì Xích Huyết Đồng Tử tự nhiên không có gì để nói nữa.


͏ ͏ ͏Phỏng chừng mấy năm sắp tới Mặc Ngôn sẽ không trở lại, có khách ở nhà, chắc chắn cô sẽ bị răn dạy mỗi ngày.

͏ ͏ ͏Mặc Ngôn mà không về nhà thì tương đương với ở lại chỗ bọn họ, tiếp tục gây họa.

͏ ͏ ͏Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

͏ ͏ ͏Xích Huyết Đồng Tử cảm thấy đáng đời sư phụ, sư huynh của mình.

͏ ͏ ͏Sau đó, Trần Diệu lấy la bàn ra, Giang Tả thì bắt đầu đặt lại cục phong thủy.

͏ ͏ ͏Bởi vì không có nhiều yêu cầu cần làm, Giang Tả cảm thấy giải quyết trong vòng một lần, cho nên hắn làm việc đến ngày thứ hai.

͏ ͏ ͏Khi mặt trời ló dạng hắn mới về ngủ.

͏ ͏ ͏...!͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Dưới một dãy núi tuyết nào đó, có một trấn nhỏ dạt dào ý xuân.

͏ ͏ ͏Trấn nhỏ này đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn không có vẻ lạc hậu trong núi sâu nên có.

͏ ͏ ͏Tĩnh Nguyệt đẩy Nguyệt Tịch ngồi trên xe lăn, cười nói: ͏ ͏ ͏-͏ Ha ha, không ngờ an toàn trở lại, nhưng chẳng ngờ hoạt động lần này ở gần trấn nhỏ, cách Thánh Địa khá xa.

͏ ͏ ͏Tô Kỳ ở một bên nói: ͏ ͏ ͏-͏ Sư tỷ, em nhớ ra một vấn đề, trấn nhỏ ở đây có người thường và người tu luyện đúng không? Hơn nữa là Thánh Địa khai phá ra đúng chứ? ͏ ͏ ͏-͏ Thì thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏ ͏Tĩnh Nguyệt ngẩn ra, nói tiếp: ͏ ͏ ͏-͏ Chẳng lẽ em muốn...? ͏ ͏ ͏.