Lão Đại, Đừng Như Vậy

Chương 11: VI BANG



 

Sau nhiều nay Châu Phong tra hỏi thuộc hạ, người phụ nữ kia cuối cùng cũng tìm đến cửa. Phù Hy Nguyệt mặc nguyên một cái váy bó màu đỏ rực đi vào sảnh khiến không ít ánh mắt đổ dồn vào người.

Thậm chí có người còn muốn bám theo bước chân của cô. Dừng lại trước cánh cửa phòng làm việc của Châu Phong, cô liếc mắt đám người kia rồi vươn tay gõ cửa.

“Cộc cộc cộc.”

Bên trong vọng ra một giọng nói lạnh lùng: “Mời vào.”

Tiếng bước chân vang lên bên tai Châu Phong nhưng mãi không nghe ai lên tiếng liền khó chịu mà ngẩn đầu. Đối diện với anh là người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, hai mắt Châu Phong mở lớn kinh ngạc.

“Em… cô…”

Phù Hy Nguyệt nhướng mày mỉm cười: “Lão đại, sao anh lắp bắp thế?”

“Cô đến đây làm gì?”

Nghe câu hỏi của anh, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, một tay chống lên mặt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt: “Tôi không thể đến đây sao?”

Nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mắt, yết hầu Châu Phong hơi lay động. Anh ho khẽ vài tiếng: “Không phải, vết thương lành rồi sao?”

“Lão đại, đừng có giả vờ nữa. Nếu hôm nay tôi không đến đây, anh còn để bọn họ làm phiền tôi tới khi nào nữa.”

“Thanh Phong đến làm phiền cô?”

Phù Hy Nguyệt lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhướng mày: “Có gì anh cứ hỏi trực tiếp tôi là được. Tôi không thích bị thăm dò.”

“Tôi không thăm dò cô.”

Còn dám nói không có, nếu hôm nay tôi không đến đây anh còn đem Thanh Phong ra làm gì nữa.

Dưới đôi mắt không mấy thiện cảm của cô, Châu Phong khẽ thở dài: “Cô về nghỉ đi, vết thương lành rồi hẵng tính.”



Phù Hy Nguyệt ngẩn đầu đối diện với anh, nghiêm túc lên tiếng: “Lão đại, anh thích tôi sao?”

“Khụ.”

Châu Phong nghe lời cô nói suýt chút làm đổ tách cà phê lên bàn, anh mở to mắt kinh ngạc như bí mật đã bị phanh phui.

“Cũng không phải là không thể. Ai bảo tôi xinh đẹp như vậy chứ?”

Phàm những người xinh đẹp đều rất tự luyến và Phù Hy Nguyệt chính là một trong số đó. Nếu hỏi ai cho cô sự tự tin đó thì chắc chắn phải nói cha mẹ cô rồi, ai bảo gen họ tốt chứ?

“Ừm.”

“Hả?”

Phù Hy Nguyệt khó hiểu nhìn người đàn ông trước mắt. Dưới ánh mắt dán vào người mình, hai lỗ tai của anh ửng đỏ: “Thì tôi thích cô.”

“Lão… lão đại, anh không nói nhầm đó chứ?”

Châu Phong thấy gương mặt sợ hãi của người phụ nữ kia, sắc mặt liền tối xuống: “Chẳng phải cô nói mình xinh đẹp sao? Tôi không thể thích cô sao? Hừ.”

“Thì tôi… tôi.. Anh đang tỏ tình tôi đấy à?”

Cái người phụ nữ này, cô không thể e thẹn một chút được sao? Anh nhíu mày: “Tôi tỏ tình đó, cô có đồng ý ở bên cạnh tôi hay không?”

Nghe lời nói của anh, người phụ nữ đối diện không hiểu tại sao mà chau mày không vui. Anh nói sai gì hay sao? Đang trong suy nghĩ thì bên tai vang lên giọng nói không hài lòng.

“Lão đại, anh muốn tỏ tình cũng nên tìm một nơi lãng mạn một chút chứ? Ai lại đi tỏ tình ở phòng làm việc bao giờ. Tôi biết là tôi xinh đẹp nhưng anh cũng đừng có gấp gáp.”

Châu Phong: “…”

Phù Hy Nguyệt thấy anh không lên tiếng liền chòm người về phía trước, lo lắng không biết mình có chọc giận người kia không?

“Lão đại, anh không sao chứ?”

Rốt cuộc là em đang lo lắng hay là đang muốn quyến rũ tôi? Trước tầm mắt của anh lộ ra hai quả đào bị chèn ép đến đáng thương, hai mắt liền trở nên đỏ.



Dường như cô cũng ý thức được ánh mắt người kia, vội dùng tay che ngực, trừng mắt lại Châu Phong: “Anh biến thái à?”

“Đây là em đưa đến trước mắt tôi, còn muốn đổ thừa ngược lại tôi à?”

“Ai biểu anh nhìn.”

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Cộc cộc cộc.”

“Vào đây.”

Thanh Vũ bước vào, mắt nhìn Phù Hy Nguyệt trong bộ váy sexy hết cỡ, lại nhìn sang Châu lão đại có chút không tự nhiên. Hm hm, tôi biết hết đấy, đừng có che giấu trước mặt tôi.

“Lão đại, Vi bang muốn gặp anh.”

Châu Phong lấy lại phong thái làm việc, nghiêm túc cầm tập tài liệu được đưa đến lên xem: “Người bên kia hẹn khi nào?”

“Là thứ ba tuần sau, bọn họ còn nói nếu có hợp tác thì muốn xem vũ khí trước.”

“Hừ, vừa mới nổi lại muốn lên mặt với chúng ta à?”

Nghe lời của Thanh Vũ nói, Phù Hy Nguyệt không kiềm được tức giận lên tiếng: “Vi bang đó trước kia bám theo chúng ta, được chúng ta dìu dắt. Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi thì muốn dìm chúng ta xuống à?”

Cô vừa dứt lời, Châu Phong liền nói: “Gặp thì gặp.”

“Lão đại, bọn họ…”

Anh ngẩn đầu nhìn gương mặt tức giận đối diện khẽ cất giọng nhẹ nhàng trấn an: “Đến cho bọn họ biết tên tôi viết như thế nào.”

“Bọn họ bây giờ được Alex để mắt, chúng ta muốn làm gì cũng không phải dễ dàng.”

“Chị Nguyệt, chị quên lão đại là ai rồi à? Alex nhỏ bé đó có thể làm tổn hại gì đến chúng ta chứ?”

Phù Hy Nguyệt nhướng mày: “Tuy nói là vậy, nhưng ông ta chơi không đẹp chút nào. Cẩn thận một chút vẫn hơn.”