Sau khi cửa lều trại khép lại, tầm nhìn bên trong chợt giảm mạnh, không gian tối tăm ngột ngạt khiến cho suy nghĩ của Lâm Nhiên có chút bối rối, anh khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Thịnh Thanh Khê không hiểu sao Lâm Nhiên lại khóa cửa lại, nhưng cô cũng không hỏi.
Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, vươn tay phải ra, lòng bàn tay trắng nõn giơ lên.
Lâm Nhiên nuốt nuốt nước miếng, tim nhảy bang bang: "Làm.. Làm gì?"
Thịnh Thanh Khê bất đắc dĩ thở dài: "Đưa tay phải ra đây."
Lâm Nhiên vừa nghe xong câu này thì đem tay phải giấu ra sau lưng, anh như giận dỗi hỏi: "Thịnh Thanh Khê, nếu không phải bởi vì chuyện này, có phải cậu cũng không tính để ý đến tôi đúng không?"
Tay Thịnh Thanh Khê không hề nhúc nhích: "Tay."
Lâm Nhiên: "......"
Khoan nói, dáng vẻ lúc vật nhỏ này xụ mặt lạnh băng không nói đạo lý cũng rất dọa người. Nếu là trước kia, Lâm Nhiên nhất định sẽ không nhịn được mà trêu chọc cô, nhưng hiện tại anh lại không dám.
Anh sợ rằng cô sẽ thật sự không để ý tới anh.
Lâm Nhiên như sư tử được vuốt lông, anh đưa tay phải ra, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi đặt nó vào lòng bàn tay cô.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt nhìn bàn tay trầy xước đầy vết máu của Lâm Nhiên, ở miệng vết thương còn có chút mùn gỗ nhỏ. Anh cứ tùy ý để tay mình mang vết thương như thế, không hề quan tâm đến bản thân.
Bàn tay mềm mại ấm áp cứ như thế mà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Lâm Nhiên bỗng có chút căng thẳng.
Bên trong lều nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, cô cứ im lặng nhìn chằm chằm vào tay anh, hơn nửa ngày cũng không lên tiếng.
Lâm Nhiên không thể chịu được bầu không khí này.
Anh đang định nói gì đó, thì Thịnh Thanh Khê vẫn luôn an tĩnh bỗng nhiên mở miệng: "Lâm Nhiên, lần đó ở Quang Niên cậu đang suy nghĩ cái gì, vì cái gì mà không dừng lại?"
Thịnh Thanh Khê dừng một chút, ngữ khí rất chậm cũng rất nhẹ, cô gằn từng chữ: "Lâm Nhiên, có phải cậu không muốn sống nữa không?"
Lâm Nhiên hoàn toàn cứng đờ, câu nói của Thịnh Thanh Khê khiến anh như rơi vào hầm băng.
Anh khó khăn động động ngón tay, quay đầu tránh đi tầm mắt của cô. Cổ họng khô khốc, chỉ có thể khô khan giải thích: "Chỉ là tìm kích thích mà thôi, lòng tôi tự hiểu rõ."
Thịnh Thanh Khê không đáp, cô cầm nhíp cúi đầu gắp hết mùn gỗ trong tay anh ra, sau đó dùng nước khoáng thấm ướt băng gạc, lau sạch đi những vết máu và bụi bẩn trên mu bàn tay anh, cuối cùng cầm tăm bông cẩn thận sát trùng cho anh, Lâm Nhiên không dám cử động.
Sau khi sát trùng xong, Thịnh Thanh Khê nhất thời không có động tác gì, cô không buông tay anh, chỉ yên lặng mà nắm lấy.
Tay Lâm Nhiên rất đẹp, bàn tay to rộng, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng. Miệng vết thương nhỏ ở trên mu bàn tay kia không giống như vết thương, mà càng giống ấn ký của riêng anh hơn.
Thịnh Thanh Khê dừng lại một lát, bỗng nhiên cúi đầu tới gần tay anh, môi nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay của anh.
Con ngươi Lâm Nhiên khẽ run, trong nháy mắt đại não đã trở nên trống rỗng.
Chỉ là trong chốc lát, cô đã rời đi.
Chỉ còn lại một hơi thở ấm áp lưu lại trên làn da anh.
Giọng nói cô nhẹ trầm, giống như mây trên trời: "Lâm Nhiên, về sau đừng tự tổn thương chính mình."
Lâm Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng điện nhỏ chạy qua từng kinh mạch, nhiệt độ cơ thể anh bắt đầu tăng nhanh bất chấp, mỗi một lỗ chân lông đều như đang gào thét, anh dường như không thể hít thở.
Cảm giác duy nhất còn lại trong anh là môi của cô.
Đây là lần thứ hai.
Nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác so với lần đầu tiên. Lần trước là trong lúc cô xoay người vô tình chạm vào cằm anh, nhưng lúc này đây là cô chủ động đến gần anh, mang theo tất cả sự quý trọng đặt một nụ hôn khẽ lên mu bàn tay anh.
Lâm Nhiên không còn khả năng tự hỏi, anh chỉ còn ngồi thất thần.
Đến khi anh định thần lại, thì còn đâu bóng dáng Thịnh Thanh Khê, chỉ còn lại một mình anh ngây ngốc ngồi bên trong, còn con mèo nhỏ vừa mới hôn anh đã cuộn đuôi nghênh ngang chạy mất.
Lâm Nhiên ngồi trong căn lều tối tắm, anh nâng tay lên che khuất hai mắt.
Anh chật vật cười nhẹ một tiếng.
Lâm Nhiên, mày xong rồi.
-
Ba giờ chiều.
Cơ hồ cả nơi tập trung đều rơi vào trong im lặng. Lâm Nhiên đến lớp sáu tìm một vòng, không thấy bóng dáng Thịnh Thanh Khê đâu, hỏi ra mới biết được, cô gái nhỏ này đã đi leo núi với người khác.
Lâm Nhiên cũng không vội, anh về lều trại nhìn thoáng qua, Hà Mặc cùng Tạ Chân vặn ngược vặn xuôi ngủ thành một đống.
Lâm Nhiên rũ mắt nhìn chằm chằm mu bàn tay mình, nhìn một lúc lâu mới quyết định đi lên núi tìm Thịnh Thanh Khê, anh đã không thể tiếp tục giữ khoảnh cách với Thịnh Thanh Khê nữa rồi, từ thể xác đến tinh thần anh đều đang kêu gào muốn đến gần cô hơn.
Tuy vậy, Lâm Nhiên mới đi được vài bước ra khỏi nơi tập trung đã bị ai đó gọi lại.
Anh tùy tiện quay đầu nhìn về phía sau, nhìn xong Lâm Nhiên dừng bước chân, khóe miệng hơi nhướn lên.
Triệu Thư Nguyệt đem chính mình bọc kín toàn thân, đến mức từ trên cổ quấn một chiếc khăn lụa hoa văn sặc sỡ, trên mặt còn đeo một cái kính râm, áo dài, quần dài, hơn thế nữa là găng tay, không để ánh nắng chiếu vào dù chỉ một chút.
Triệu tỷ tinh xảo cũng không phải là thổi phồng.
Lâm Nhiên lười biếng giơ tay phải lên chào Triệu Thư Nguyệt: "Ây, Triệu tỷ."
Người người đều chỉ âm thầm gọi Triệu tỷ, nhưng còn Lâm Nhiên vẫn luôn trực tiếp gọi, Triệu Thư Nguyệt sau khi bị gọi như vậy thành thói quen cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Triệu tỷ thì Triệu tỷ, tuy rằng nghe qua sẽ cảm thấy người này không được đẹp, nhưng lại có mị lực trên thương trường.
Triệu Thư Nguyệt đi đến cạnh Lâm Nhiên mới kéo cái khăn lụa che mất gần nửa khuôn mặt xuống một chút, nhìn anh: "Lâm Nhiên, tay em làm sao đây? Lại đi đánh nhau với người ta?"
Bà thở dài, tận tình khuyên bảo lải nhải: "Em cũng không còn nhỏ nữa, đã sắp hết lớp 11, chớp mắt một cái lớp 12 cũng đến rồi. Bản thân em cũng không có tính toán gì sao?"
Lâm Nhiên cùng Triệu Thư Nguyệt bước đến gần sườn núi, anh thuận miệng đáp: "Thuận theo tự nhiên ạ."
Nghe vậy, Triệu Thư Nguyệt cách kính râm liếc anh một cái, nghĩ thầm chuyện gần đây mình nghe được chẳng lẽ là giả? Ngày đó, hai người lão Khuất với lão Tưởng lôi kéo tới tìm bà, chỉ vì Lâm Nhiên muốn một danh ngạch phòng tự học.
Đợi bà hỏi ra mới biết, Lâm Nhiên đi theo một cô gái nhỏ học tập ở bên trong, mới đầu bà cũng không tin, sau đó mới đi nhìn thoáng qua, lại thấy tiểu ma vương này ngoan ngoãn ngồi làm bài thi nha, mà cô gái nhỏ kia chính là cô gái bà gặp lúc đầu kỳ.
Triệu Thư Nguyệt không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: "Vậy còn cô gái nhỏ kia phải làm sao bây giờ?"
Vốn dĩ Lâm Nhiên đã đi gần Triệu Thư Nguyệt, thính lực của anh lại tốt hơn so với người thường một chút. Nghe được Triệu Thư Nguyệt nói lời này, anh hắn ngẩn ra: "Triệu tỷ, ngài nói cái gì? Ai cơ?"
Triệu Thư Nguyệt thấy Lâm Nhiên nghe được thì cũng không giấu: "Chính là cô gái nhỏ dạy em học đó, em biết con bé thích em đúng không? Nếu em đã không có tính toán, thì cũng đừng đến trêu chọc người ta nữa."
Lâm Nhiên trầm mặc một lát, việc này đều đã truyền tới tai Triệu Thư Nguyệt rồi?
Chuyện này anh có thể làm trò thừa nhận trước mặt Triệu Thư Nguyệt sao? Hiển nhiên là không thể.
Lâm Nhiên như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: "Triệu tỷ, ngài nghe tin đồn ở đâu thế? Cô gái nhỏ kia mỗi ngày đều ở phòng tự học nghiêm túcb học, còn chưa từng vi phạm nội quy trường, ngài đừng nghe người ta nói bừa đấy nhé."
Triệu Thư Nguyệt khẽ hừ một tiếng: "Còn bày đặt che giấu cơ đấy? Cậu còn không bằng cô gái nhỏ nhà người ta đâu, người mới đến một ngày đã có thể tới tìm thừa nhận với tôi rồi. Cậu có còn là lão đại Nhất Trung không đấy, thật mất mặt."
Lâm Nhiên: "......"
Sao Triệu Thư Nguyệt cái chuyện gì cũng biết thế nhỉ?
Lâm Nhiên nghe Triệu Thư Nguyệt nói vậy, anh cũng đoán không ra là bà nói thật hay là lừa anh thừa nhận.
Triệu Thư Nguyệt thấy vẻ mặt Lâm Nhiên liền khẳng định là anh cho rằng bà đang lừa người, bà cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Nhiên ở trạng thái không nghĩ kỹ đã chạy đi trêu chọc Thịnh Thanh Khê, đây cũng không phải việc nhỏ, đặc biệt là đối với tính cách cố chấp của cô bé kia.
Bà thu liễm lại ý tứ trêu đùa trong giọng nói, nghiêm túc nói: "Lâm Nhiên, ngày đầu tiên cô bé kia chuyển tới, tôi đã hỏi vì sao với thành tích như vậy mà vẫn muốn tới Nhất Trung, cô bé nói người nó thích ở Nhất Trung."
Lâm Nhiên ngơ ngẩn.
Triệu Thư Nguyệt tiếp tục: "Nhưng con bé đã đảm bảo là sẽ không yêu sớm, nó chỉ... Chỉ là muốn ở gần cậu hơn một chút. Lâm Nhiên, con bé không giống với những đứa nhỏ mà tôi từng thấy."
Không riêng gì Triệu Thư Nguyệt cảm thấy như vậy, Lâm Nhiên cũng thế.
Trước nay anh chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy.
Sao lại có người ngày đầu chuyển đến đã dám nói với chủ nhiệm giáo dục nguyên nhân chuyển trường là bởi vì người mình thích ở nơi này chứ? Sao lại có người... Lại có người thích anh như vậy, thậm chí còn thích hơn cả thích bản thân mình.
Triệu Thư Nguyệt biết trong lòng Lâm đã hiểu rõ, cũng không nhiều lời nữa, cuối cùng chỉ dặn dò nói: "Em phải biết rõ bản thân muốn cái gì. Cái thích thưở thiếu thời là đơn thuần nhất, cũng trân quý nhất. Nếu em không thích người ta, thì nên cách xa con bé một chút."
Lâm Nhiên thấp giọng đáp.
Hai người không nhắc lại đề tài này nữa, ngược lại nói đến cái khác, vừa nói chuyện phiếm vừa đi lên trên núi.
Mà lúc này Thịnh Thanh Khê đã lên tới đỉnh núi, mấy người Trần Di thở hồng hộc nghỉ ngơi ở trong đình. Còn cô đứng bên ngoài ngắm nhìn Sơ Thanh ở xa xa, Sơ Thành của hiện tại, còn trẻ tuổi cũng còn nhiều sức sống.
Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi tan đi chút mồ hôi mỏng trên cần cổ xong thì lại nhiều thêm chút lạnh lẽo.
Tóc đen của Thịnh Thanh Khê bị gió thổi loạn, đồng phục rộng rãi bay phấp phới trong không trung, thân hình đơn bạc của cô tựa hồ có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Trần Di nuốt ngụm nước trong miệng xuống, nhìn đến Thịnh Thanh Khê, cô tinh tế lại an tĩnh.
Trên người Thịnh Thanh Khê luôn có một khí chất rất lạ, cô ấy không nói ra được, đó chỉ là một loại cảm giác mà thôi. Cô ấy cảm thấy trên người Thịnh Thanh Khê có khả năng giấu bí mật gì đó.
Mấy cô gái cùng nhau chụp ảnh một lát liền cảm thấy nhàm chán.
Bọn họ ở trên núi không lâu lắm, bởi vì trời đã dần dần sầm xuống, gió trên núi càng lúc càng lớn. Mấy cô gái nghĩ phải nhanh chóng xuống núi, nên chọn một đường gần hơn đi xuống.
Khi đám Thịnh Thanh Khê đã xuống núi, thì Lâm Nhiên cùng Triệu Thư Nguyệt lại vừa vặn lên đến đỉnh núi.
Lâm Nhiên quét mắt một vòng, không nhìn thấy Thịnh Thanh Khê, bên trong đình cũng không có.
Triệu Thư Nguyệt nhìn rác thải ném lại bên trong đình, liền nhịn không được đi qua đi bắt đầu lải nhải mắng đám học sinh ở đó, Lâm Nhiên không gặp được Thịnh Thanh Khê thì cũng không tính ngây ngốc ở đây lâu, nói với Triệu Thư Nguyệt một tiếng liền xuống núi trước.
Thời điểm mấy người Thịnh Thanh Khê chậm rì rì đi đến sườn núi, họ nghe được tiếng thác nước chảy, gió núi dường như mang theo hơi nước từ thác thổi tới, mát lạnh và dễ chịu.
Mấy cô gái dừng chân, ríu rít thảo luận xem có nên đi đến chỗ thách nước nhìn một lần. Trong lúc họ còn đang do dự, bỗng nhiên từ phía dưới truyền đến tiếng hô lớn --
"Có người rơi xuống nước!"
Mấy người Trần Di còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Thanh Khê đã chống tay lên một thân cây gần đó nhảy xuống một dốc núi nhỏ chênh vênh, dáng người cô linh hoạt xuyên qua rừng rậm phía dưới, chạy về hướng thác nước.
Trần Di trợn mắt há miệng, đây vẫn là cô bạn cùng bàn luôn trầm tĩnh như tiểu tiên nữ của cô ấy đó sao?
Chờ Thịnh Thanh Khê chạy đến thác nước, đã có người nhảy xuống nước cứu người, mà trên bờ chỉ còn hai nam sinh không biết bơi đang đứng, bọn họ cũng không để ý người tới là ai, lập tức mặt hốt hoảng mà nói: "Một nữ sinh lớp chúng tôi không cẩn thận ngã xuống nước."
Lúc này, nam sinh nhảy xuống cũng trồi lên khỏi mặt nước vuốt mặt một cái, la lớn: "Không tìm được người, các cậu đi tìm người tới đây!"
Thịnh Thanh Khê ngẩn ra, cô lập tức nói: "Các cậu về nơi tập trung gọi thầy cô tới đây."
Nói xong Thịnh Thanh Khê liền nhảy vào trong nước, bọt nước bắn lên giữa không trung.
Hồ nước này sâu nhất cũng chỉ có hai mét, nhưng diện tích lại rất lớn.
Thịnh Thanh Khê giống như cá muốn lặn xuống đáy hồ, hồ nước trong vắt, tầm nhìn bên dưới rất cao. Cô quay đầu liền nhìn thấy nam sinh cũng đang tìm người kia, cô càng lặn xuống chỗ sâu hơn.
Đám Trần Di lại liền chạy về nơi tập trung gọi người.
Chỉ trong thời gian ngắn, nơi tập trung trở nên hỗn loạn.
Khi Lâm Nhiên xuống núi, quay lại nơi tập trung, vừa lúc đụng mặt Trần Di đang kéo Cố Minh Tễ chạy về hướng thác nước, cô ấy vừa gấp gáp vừa lo lắng: "Lớp trưởng, hình như Thịnh Thanh Khê đã nhảy xuống dưới cứu người."
Bước chân Lâm Nhiên chợt dừng lại, anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Di, gắt gao nhìn cô ấy chằm chằm hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
Không đợi Trần Di trả lời, Cố Minh Tễ đã kinh ngạc nói: "Không có khả năng này, Tiểu Khê cậu ấy không biết bơi."
Mẹ kiếp.
Lâm Nhiên thấp giọng chửi nhỏ.
Thân hình anh khẽ nhúc nhích, cất bước chạy về phía thác nước, giờ phút này, ngay cả gió núi cũng không thể đuổi kịp thiếu niên đang chạy như điên.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Nội tâm Tiểu Hỏa thét chói tai: Hôn tui hôn tui!