Sát khí tràn vào kinh mạch, ăn mòn kinh mạch của cô khiến cô đau đớn tột cùng.
Đột nhiên, thiên mộc linh căn biến động, mộc linh khí dần hồi phục lại kinh mạch.
Dần dà, kinh mạch cô mở rộng, cũng cứng cáp hơn lúc trước rất nhiều.
Hơn hai canh giờ sau, cô bé kia cũng dần tỉnh dậy.
Nhìn thấy Nhã Uyên ngồi trước mặt liền đề phòng, lấy thanh chủy thủ chuẩn bị tấn công.
- Tỉnh rồi à? Bình tĩnh đi, ta chưa bị đoạt xá đâu mà lo.
- Cô là ai? Sao lại cứu tôi.
- Ta là ai cô bé không cần biết, ngược lại là nha đầu ngươi làm sao lại sống được ở đâu mới là vấn đề.
- Ta vốn là người ở đây, tư chất cơ thể tốt nên bị linh hồn kia đoạt xá, hắn giết cả một thành trì, lấy máu huyết tế thành sát khí để hắn tu luyện.
- Thật độc ác, lại vì mục đích riêng mà đồ sát cả một thành trì.
- Nhưng mà cho dù đồ thành cũng không hình thành được sát khí như thế này.
- Đúng là thế, ban đầu sát khí của thành này không mạnh mẽ như vậy, nhưng thứ đó lại bị sát khí đánh thức nên mới khủng khiếp như thế này.
- Là thứ gì? Có thể cho ta xem được không?
- Nếu ngươi muốn ta sẽ dẫn đi, nhưng có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm.
Nét mặt cô bé lạnh lùng không chút cảm xúc.
- Này, nha đầu ngươi tên gì?
- Ta tên Cổ Như Nguyệt, còn nữa ta không phải nha đầu. Chuyện ta kể với ngươi là hơn trăm năm rồi.
- Vậy nghĩa là Nguyệt nhi ngươi hơn trăm tuổi rồi.
- Đúng, và tu vi ta cũng bằng ngươi.
- Nà ní, ngươi tu vi bằng ta?
- Đúng, hắn đoạt xá ta, đồ thành rồi đến bây giờ ra khỏi người ta nên ta có được tu vi của hắn. Nhưng làm sao ngươi biết ai là kẻ nói dối, những kẻ trước đây đều tin lợi hắn cố giết ta.
- Ta cũng không biết, chắc có lẽ do cả hai ta đều giống nhau, đều là kẻ đã làm chuyện mà thiên đạo bất dung.
- Ngươi giống ta? Ngu ngốc, ngươi có hiểu cảm giác chính tay mình giết chết tất cả mà bất lực không thể làm gì không?
Như Nguyệt vừa nói, hai dòng lệ tuôn rơi.
- Ta hiểu, ta hiểu chứ bởi vì ta cũng là một kẻ bất hiếu, chính tay cướp đi sinh mạng của cha mẹ mình.
Như Nguyệt bất ngờ khi Nhã Uyên nói như vậy, nét mặt Nhã Uyên có chút thoáng buồn đau, nhưng ngay lập tức cô che giấu nó đi.
- Bây giờ ngươi tin ta rồi chứ, Như Nguyệt?
- Có thể giúp ta một chút được không?
Như Nguyệt ôm lấy Nhã Uyên mà khóc nức nỡ, khóc để trút bỏ uất ức, trút bỏ tội lỗi, trút bỏ gánh nặng đã đè nén nàng suốt bao năm qua.