Tối đó, Nhã Uyên ngủ cùng Huyết Nguyệt, nằm trong lòng nàng, cô có cảm giác ấm áp lạ thường, giống như người mẹ đã mất của cô đã sống lại.
Cùng lúc này, bên phòng đối diện, Bạch nhi và Như Nguyệt nằm chung một chiếc giường.
- Bạch nhi, tại sao muội lại đi theo Nhã Uyên? Muội theo cô ấy cũng đâu có được lợi ích gì.
- Như Nguyệt tỷ, tỷ từng yêu một người chưa?
- Yêu hả? Ta chưa từng, nhưng cũng có thể là đã yêu.
- Yêu, là thứ cảm xúc mà chúng ta không bao giờ xác định được cho đến khi nó thực sự hiển hiện.
- Nguyệt tỷ, tỷ có biết lúc ta gặp nguy hiểm, người đầu tiên cứu ta luôn là Nhã Uyên. Tỷ ấy cũng là người duy nhất yêu thương ta. Ban đầu gặp tỷ ấy, ta cũng đã từng sợ hãi. Tỷ ấy là một người rất tàn bạo, giết người không chớp mắt. Nhưng khi đối với ta, tỷ ấy lại nhẹ nhàng, ta không biết từ khi nào đã dựa dẫm vào tỷ ấy rồi.
- Tỷ có biết lúc Nhã Uyên bị thương vì ta, ta chỉ hận tại sao người chịu những đau đớn đó không phải ta. Lúc đó, tim ta như có gì đó thắt chặt lại, cái cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Nhưng mà từ lúc đó, ta cũng đã nhận ra rằng ta yêu người này, muốn cả đời ở bên cô ấy, cùng sinh cùng tử.
Bạch nhi nói ra tất cả những điều trong lòng mà nàng đã cất giấu bấy lâu.
- Đó là yêu một người?
Như Nguyệt hỏi, vẫn với giọng điệu băng lãnh đó.
- Có lẽ vậy, còn tỷ, tỷ có cảm xúc gì với Nhã Uyên tỷ tỷ a?
- Ta cũng không biết, chỉ là khi nhìn thấy cô ấy thất vọng lúc ở tiên tông, sát ý trong người ta liền mất khống chế, nếu không phải bị trấn áp ta đã lao lên rồi. Ta kể từ khi tự tay đồ sát cả một thành trì, cảm xúc của ta đã gần như biến mất hoàn toàn, vậy mà khi gặp Nhã Uyên ta lại cảm thấy có gì đó trong người ta trỗi dậy.
- Nhưng hẳn bây giờ cô ấy không còn tin tưởng vào nhân loại nữa, có lẽ ta cũng nên rời khỏi đây.
- Như Nguyệt tỷ, tỷ có nhớ lúc chúng ta cùng chiến đấu ở Thái Ất Chân Tông chứ?
- Ta nhớ, mà làm sao?
- Cái lúc mà ta và tỷ bị bao vây bởi mấy kim đan ấy.
- Có cái gì thì nói thẳng đi, muội càng ngày càng giống Nhã Uyên rồi đấy.
- Lúc đó Nhã Uyên đã đánh mất lý trí, nhưng vẫn bảo vệ chúng ta. Ta thì không nói, nhưng tỷ ấy lại bảo vệ cả Như Nguyệt tỷ thì chứng tỏ ngươi đối với tỷ ấy rất quan trọng.
- Thật sao!
Như Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã trở lại thành tảng băng di động.
- Như Nguyệt tỷ à, ngươi có thể có chút cảm xúc được không a.
- Này Bạch nhi, đuôi muội chọt vào người ta hơi đau nha.
- Muội xin lỗi. À rế! Đuôi?
Bạch nhi lật chăn lên, nữa thân dưới của cô từ lúc nào đã thành đuôi rắn a.
- Bạch nhi, muội sao thế?
Đột nhiên, cả người Bạch nhi nóng ran, nhiệt lượng tỏa ra làm cho cả căn phòng như lò lửa.
đồ kim loại trong phòng bắt đầu nóng chảy, Như Nguyệt chạy đến phòng của Nhã Uyên.
- Nhã Uyên, dậy đi. Bạch nhi có chuyện rồi.
Nhã Uyên lơ mơ tỉnh giấc, nghe thấy Bạch nhi có chuyện thì bật dậy.
- Bạch nhi có chuyện gì?
- Cô tự qua xem đi, tình hình này ta không biết làm gì.
Nhã Uyên vội chạy qua phòng của hai người, Huyết Nguyệt cũng bị đánh thức.
- Bạch nhi, muội sao rồi? A! nóng quá!
Nhiệt độ trong phòng bây giờ đã rất cao, tất cả các vật kim loại đã nóng chảy hết thành chất lỏng.
- Nhã Uyên tỷ, đừng vào đây. Nguy...hiểm.
Bạch nhi mất ý thức, nằm gục trên mặt đất, mọi thứ quanh nàng đều đã thành tro bụi.