Lão Tổ Xuất Quan

Chương 11: Ngư Tam Nương



Tư thái mị hoặc của Ngư Tam Nương ở trong mắt người khác tuyệt đối có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.

Mà đối với Từ Phương thì loại huyễn thuật này vẫn không có chút ảnh hưởng nào.

“Nếu như chiêu thức của ngươi chỉ vô dụng như thế thì ta cũng nên cân nhắc có giết ngươi hay không.”

Lúc nói lời này, sát ý trong mắt Từ Phương đã bắt đầu ngưng kết.

Đón ánh mắt của Từ Phương, Ngư Tam Nương lại cảm thấy lạnh thấu xương.

“Tiểu tử, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”

Lời đã nói đến đây, kim đan trong cơ thể Ngư Tam Nương đã vận chuyển pháp lực tới.

Lụa mỏng khoác trên người nàng ta trực tiếp bay ra, giống như một tấm lưới lớn muốn đem Từ Phương bao phủ.

Vào lúc lụa mỏng bay ra, thân hình Ngư Tam Nương hướng về phía sau nhanh chóng lùi lại.

Năng lực của nàng ta phần lớn đều dựa vào huyễn thuật và thuật thải bổ, cận chiến chém giết cũng không phải là thứ nàng ta mạnh nhất.

Ở khoảng cách vừa rồi, nếu như Từ Phương trực tiếp ra tay, tỉ lệ sống sót của nàng ta không cao hơn ba phần.

Cũng không thấy động tác của Từ Phương như thế nào, chờ khi lụa mỏng bao phủ đến trước mặt Từ Phương.

Thân ảnh của Từ Phương đã sớm biến mất tại chỗ, mà thân hình Ngư Tam Nương nhanh chóng lùi lại đột nhiên bị trì trệ.

Bởi vì Từ Phương đã đứng ở phía sau lưng nàng ta, chỉ cần nàng ta lại lui về sau một bước nữa sẽ đụng vào người của Từ Phương.

“Chút thủ đoạn này không đáng chú ý”

“Vậy thì cho ngươi xem một thứ đẹp mắt.

Cơ thể Ngư Tam Nương như là cá bơi lội, hướng về một hướng khác xông ra ngoài.

Cùng lúc đó, khí tức thần bí mà vừa rồi nàng ta rải ở chính giữa đại sảnh trong nháy mắt này hội tụ.

Từng đạo khí tức màu hồng ở giữa không trung ngưng kết, tạo thành từng hư ảnh mỹ nhân thân hình cũng thuộc hàng đầu.

Những thứ này huyễn hóa ra mỹ nhân, có người nắm lấy lẵng hoa trong tay, có người nắm lấy dù giấy, còn có người ôm ấp tì bà.

Dưới sự thao túng của Ngư Tam Nương, những mỹ nhân phấn hồng này đều hướng về Từ Phương công tới. Mỹ nhân phấn hồng ôm tì bà kích thích dây đàn trong tay, một đạo âm thanh vô hình biến thành lưỡi đao hướng về phía Từ Phương chém tới.

Mỹ nhân phấn hồng cầm trong tay lẵng hoa tung ra lẵng hoa trong tay, từng đoá từng đoá hoa tươi hóa thành phi đao, hướng về phía Từ Phương bao phủ.

Vị mỹ nhân cuối cùng trong tay cầm dù giấy dầu mở ra, một vệt thần quang trực tiếp chiếu xạ ở trên thân Từ Phương.



Bị thần quang chiếu xạ trong nháy mắt, Từ Phương cảm giác cơ thể mình hơi trì trệ, một cỗ sức mạnh giam cầm bao phủ ở quanh thân Từ Phương.

Từ Phương hừ lạnh một tiếng, thần quang giam cầm đối với Từ Phương đã mất đi tác dụng.

Kiếm hộ mệnh trong tay hơi hơi khế huy động, những cánh hoa hóa thành phi đao kia đã bị Từ Phương quấy cho nát bấy.

Còn đạo lưỡi đao từ âm thanh vô hình kia vào lúc Từ Phương hừ lạnh cũng đứt đoạn từng khúc.

Ngư Tam Nương nhìn thấy Từ Phương chỉ cần giơ tay nhấc chân đã phá được thủ đoạn của nàng ta, sắc mặt lúc đó trắng bệt.

Cái này so với việc Từ Phương không chịu ảnh hưởng từ huyễn thuật, còn khiến cho nàng ta giật mình hơn. Chỉ một lần ra tay, Ngư Tam Nương đã hiểu.

Thực lực của Từ Phương trước mắt, so với thứ mà thành chủ của Quận thành quận Thiên Vũ đã viết ở trong phần giới thiệu kia còn mạnh hơn rất nhiều.

Loại người này, hoàn toàn không thể đối đầu, không thì chính là chịu chết.

Lúc trước khi Từ Phương tránh thoát lụa mỏng, tự trở về lại trên thân Ngư Tam Nương.

Ngư Tam Nương người khoác lụa mỏng, cơ thể uyển chuyển nửa chặn nửa che, nhìn hết sức mê người.

Nhưng hiện tại nàng ta đã không còn tâm tình dụ hoặc người ta nữa, khi nghe thấy lời Từ Phương nói tiếp theo, sắc mặt Ngư Tam Nương càng kém.

“Đường đường là Thiên Ma Vũ mà trong tay ngươi lại biến thành cái bộ dáng này

Từ Phương nhìn dáng người Ngư Tam Nương, rất bất mãn lắc đầu.

Thủ đoạn Ngư Tam Nương dùng lúc trước, vào mấy vạn năm trước Từ Phương đã từng gặp.

Loại huyễn cảnh đó, tuyệt đối không phải thủ đoạn mà hôm nay Ngư Tam Nương thi triển có thể so sánh được.

Loại huyễn cảnh hàng trăm hàng ngàn thiên ma nữ tề xuất kia, cho dù là Động Thiên cảnh cũng khó có thể thủ vững tâm thần, chỉ cần người nào thấy qua đều suốt đời khó quên.

Mà Ngư Tam Nương thi triển, quả thực là đang vũ nhục loại đại thần thông này.

“Rõ ràng là đại thần thông có thể xưng bá một phương, lọt vào trong tay ngươi liền thành thủ đoạn hại người như vậy, thực sự là thật đáng buồn.”

Từ Phương huy động Kiếm bảo mệnh trong tay, lụa mỏng được Ngư Tam Nương tế ra trực tiếp bị phân thành hai nửa.

Loại pháp bảo mềm mại này dưới kiếm phong của Kiếm bảo mệnh không khác gì giấy trắng.

Nhìn thấy pháp bảo mà mình khổ công dựa theo công pháp luyện chế mà thành bị huỷ diệt, Ngư Tam Nương trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Lụa mỏng kia vốn là pháp bảo tương liên cùng với tính mệnh của nàng ta, lụa mỏng bị Từ Phương xuất kiếm chặt đứt khiến Ngư Tam Nương bị ảnh hưởng không nhỏ.



Từng bước đi ra, Từ Phương đã đến trước mặt Ngư Tam Nương.

Ngư Tam Nương vận chuyển pháp lực trong cơ thể, một quỷ đầu hư ảo hiện lên ở trước mặt nàng ta. Quỷ đầu vừa muốn tránh thoát khỏi lồng giam gò bó đã bị Từ Phương nắm lấy, trực tiếp hóa thành hư vô. “Còn có thủ đoạn khác không?”

Từ Phương thu hồi Kiếm bảo mệnh trong tay, nhìn Ngư Tam Nương tràn đầy khinh thường.

“Từ Lão Tổ gần đây danh chấn quận Thiên Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu nữ tử đã được lãnh ngộ thủ đoạn của Từ Lão Tổ”

Ngư Tam Nương mặc dù bị hủy pháp bảo thật vất vả mới luyện chế được, tu vi thể nội bị hao tổn.

Nhưng bây giờ ở trước mặt Từ Phương, chỉ có thể thu liễm cừu hận của mình, biểu hiện ra một bộ dạng cung kính nhu thuận.

Đối với những ý nghĩ trong lòng Ngư Tam Nương kia, Từ Phương không muốn để ý tới, cũng khinh thường.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, Ngư Tam Nương ngay cả oán niệm cừu hận có lớn hơn nữa cũng không thể nào làm nổi việc gì.

“Vãn bối tên là Ngư Tam Nương, là một trong những thuộc hạ của thành chủ phủ Quận thành quận Thiên Vũ, lần này đến đây là muốn cùng tiền bối thương lượng một số chuyện.”

Lời này của Ngư Tam Nương không phải là giả, nàng ta vốn dĩ nhận mệnh lệnh của quận Thiên Vũ tới này liên hệ với Từ Phương.

Mặc dù bản ý của nàng ta là sau khi dựa vào một tay huyễn thuật cùng Từ Phương cá nước thân mật. Ở trên giường, biến Từ Phương thành một dã thú chịu sự chi phối dục vọng của nàng ta.

Nhờ vào đó để đề thăng thực lực của mình, để cho địa vị của mình ở quận Thiên Vũ nâng cao một bước. Nghìn tính vạn tính, Ngư Tam Nương là không nghĩ tới, thực lực của Từ Phương quá mạnh.

Nàng ta toàn lực thi triển huyễn thuật đối với Từ Phương lại không hề có chút tác dụng, pháp bảo chính mình khổ cực luyện chế cũng bị một kiếm của Từ Phương phá vỡ.

Chuyến này đi chính là mất cả chì lẫn chài.

Chớ đừng nói là, bây giờ chính mình còn phải đối mặt với thực lực vô cùng mạnh mẽ của Từ Phương. Tất cả thủ đoạn của nàng ta ở trước mặt thực lực cường đại của Từ Phương, căn bản không có một chút xíu tác dụng.

Ngư Tam Nương đã xác định, thực lực của Từ Phương tuyệt đối không phải chỉ là Kim Đan, tối thiểu nhất là một chân bước vào Nguyên Anh cảnh.

Thậm chí có có thể, Từ Phương đã là tu sĩ Nguyên Anh cảnh.

Tu sĩ Nguyên Anh cảnh, ở quận Thiên Vũ Quận không có mấy người.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ngư Tam Nương đã động kiểu tâm tư khác.

Một tu sĩ Nguyên Anh cảnh chân chân thực thực, nếu như mình có thể leo lên ôm bắp đùi.

Vậy thì tu vi, chưa chắc không thể lại lên một tầng nữa.

Bây giờ trong đầu Ngư Tam Nương vô cùng nhiệt huyết, bám lấy một tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể mang đến cho nàng ta vô tận chỗ tốt.

“Tiểu nữ tử Ngư Tam Nương, từ đây về sau nguyện ý đi theo tiền bối, sẽ hầu hạ ở bên người tiền bối”