Thanh âm vang tới, lều nỉ trong nháy mắt được vén lên .Tại bên ngoài bốn góc đã sớm có bốn nữ nô mỹ lệ trông coi, trong tay các nàng cầm lấy bốn góc của tấm thảm to hướng Hoàng Phủ Giác mà tiến tới. Tấm thảm lay động nhanh chóng đem thân thể cao lớn của Hoàng Phủ Giác bao lại ,đảo mắt đã thấy hắn bị quấn quanh như khúc gỗ .
Thạch Mặc thở dài một hơi có thể nhìn ra được ý đồ của Thương Nguyệt ,người đó chắc chắn quyết tâm muốn “Nhúng chàm “Hoàng Phủ Giác rồi .
Hắn đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Giác sắc mặt đã trở nên tái nhợt ,do toàn thân bị quấn quanh bằng tấm lụa dày Hoàng Phủ Giác không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Giác gia, ngàn vạn không nên phản kháng nha! Một người hầu không nên biết võ công. Nếu để cho nữ vương nổi lên lòng nghi ngờ mà biết được thân phận chân thật của ngươi vậy sẽ không tốt chút nào, sợ là sẽ phải gặp phải không ít chuyện a! Bất quá hoàn hảo, nữ vương rất mỹ lệ, này coi như là ngài diễm phúc, không thể tính là quá ủy khuất ngài a!”Hắn vẻ mặt đứng đắn nói, âm thầm kín đáo đem một bao lớn vàng bạc châu báu do Thương Nguyệt thưởng cho hắn cất đi.
Thương Nguyệt chầm chậm đi lên, yêu thương mà vỗ về khuôn mặt Hoàng Phủ Giác, than thở sao lại có nam tử tuấn tú như vậy chứ.”Giác đệ, biết điều một chút theo tỷ tỷ hồi cung, chúng ta ban đêm sẽ nâng cốc cùng nhau tâm sự nha!”Nàng cườirất là kiều mỵ.
Hoàng Phủ Giác bị bao quanh rất chặt giống như cái bánh chưng . Các nữ đầy tớ khiêng hắn hướng cung điện đi tới, hắn đáng thương dùng lực nháy mắt hướng về phía Hàn Chấn Dạ cầu cứu.”Hàn Chấn Dạ…Hàn tướng quân…ngươi không thể thấy chết mà không cứu a!”Hắn mở to miệng khẩn cầu lão Thiên ,xin người mở mắt ra còn để lại cho hắn một đường sinh cơ.
Hàn Chấn Dạ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có hứng thú đi ra lều nỉ, có sức kêu cứu vậy thì không bằng lấy sức nghỉ ngơi đi.
Mà ở trước lều nỉ Thạch Mặc cung kính đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Giác bị các nữ đầy tớ khiên đi.
Hoàng Phủ Giác ở trong lòng gào thét , một đường nhanh chóng bị đưa vào trong cung điện, hắn không dám nhìn vẻ mặt Thương Nguyệt, sợ phải nhìn thấy nụ cười kiều mỵ kia . Hôm nay, hắn rốt cuộc hiểu được dự cảm bất tường lúc trước là muốn nói đến điều gì, chỉ tiếc là đã quá trễ hắn sợ là sẽ trốn không thoát .
Hắn cắn răng mếu máo chỉ thiếu không có nhìn lên trời mà rơi lệ nữa thôi. Bất luận kẻ nào cũng được chỉ cần mau mau tới cứu hắn. . .!
Không khí quá im lặng, mà hắn nhất định phải ‘Vị quốc vong thân ‘ rồi .