Tư Mã Lạc bước vào Tuý Nguyệt Lâu, tự tin như đi trong địa bàn của mình. Ngài vẫn đeo mặt nạ che đi quá nửa khuôn mặt tuấn tú, khoé miệng cong lên, bình thản liếc nhìn Mộ Dung Cảnh, lại nhìn sang chỗ Sơ Tuyết. Nhưng ngài không bước về phía họ mà đi thẳng lên lầu.
Ngài hành động cứ như thể trước đó chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Thẩm Tố Nhi theo sau Tư Mã Lạc, mơ mơ màng màng định theo lên gác, rồi ngây lặng cả người. Nàng phải làm gì đây? Tiếp tục lên lầu? Đi về phía Mộ Dung Cảnh? Hay là quay đầu ra khỏi Tuý Nguyệt Lâu, tiếp tục kế hoạch chạy trốn? Có điều sau cùng mọi thứ vẫn là không biết tự lượng sức mình… bắt gặp ánh mắt của Sơ Tuyết, lại nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Tư Mã Lạc, nhớ lại giao hẹn một canh giờ trước đó, Thẩm Tố Nhi mỉm cười buồn bã, đi về chỗ Sơ Tuyết đang đứng.
“Tiểu Tố Nhi, không coi chúng ta là người thân nữa sao?” Sơ Tuyết đưa lời oán thán “Gặp người thân cũng chẳng giới thiệu cho bọn ta, có nên gọi huynh ấy vào cung chơi cùng không?” Trong giọng nói của ngài, nàng nghe ra còn có cả sự lo lắng, chỉ là nói tránh đi kiểu như rất coi trọng người thân của nàng.
“Không… không… huynh ấy quay về rồi.” Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ không biết Mộ Dung Cảnh đã giải thích chuyện mình rời khỏi đây một canh giờ như thế nào với Sơ Tuyết. Nghe Sơ Tuyết nói, thì hình như Mộ Dung Cảnh đã nói rằng nàng đi gặp người thân, ra ngoài có việc khoảng một canh giờ. Cái cớ này quả không tệ, xem ra khi nói dối, hoàng đế cũng không lộ chút sơ hở.
Sau khi trải qua chuyện này, nàng chẳng còn hứng thú đi dạo chơi gì nữa, sắc mặt Mộ Dung Cảnh cũng rất kém. Để tránh cho Sơ Tuyết mất hứng, ngài nói sẽ đưa Sơ Tuyết đi những chỗ khác chơi.
Thẩm Tố Nhi hiểu ý, liền đưa lời “Tiểu Tam, quay về cung được không? Chúng ta cũng phải xem xem yến tiệc buổi tối chuẩn bị đến đâu rồi chứ? Lần sau lại xuất cung chơi nhé?”
Sơ Tuyết nhìn Thẩm Tố Nhi, thấy nét mệt mỏi trong đôi mắt nàng, thế là, ngài liền mỉm cười gật đầu đồng ý. Rất nhanh đoàn người lên xe ngựa quay về hoàng cung. Trên đường hồi cung Thẩm Tố Nhi vẫn ngồi cùng Mộ Dung Cảnh.
Chỉ có điều lúc này, Mộ Dung Cảnh đột ngột trở nên im lặng, cũng giữ khoảng cách nhất định với nàng. Ngài nhắm mắt tựa lưng vào thành xe, vờ ngủ, trông bộ dạng có phần mỏi mệt.
Lúc về đến hoàng cung, Sơ Tuyết trở về Mai Viện trước.
Thẩm Tố Nhi và Mộ Dung Cảnh cùng đường. Trần Thủ đi phía sau, khuôn mặt ngập tràn lo lắng.
“Mộ Dung Cảnh, ngài có gì muốn nói à?” Thẩm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh vẫn im lặng không nói lời nào đi về phía tẩm cung, liền quyết định phá tan sự im lặng đáng sợ này. “Liệu ngài có thể cho ta biết hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”
Mộ Dung Cảnh không hề đáp lại, Trần Thủ tinh tế cho đám thị vệ đi theo lui xuống hết, chỉ để lại hai người Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi. Lúc này Mộ Dung Cảnh mới nhẹ nhàng đáp “Trước tiên nàng hãy trả lời trẫm một câu, nhất định phải thành thật không giấu diếm.”
“Ngài hỏi đi.”
“Trước kia nàng từng nói hoàn toàn không biết Tư Mã Lạc điều này có thật không?”
Thẩm Tố Nhi suy nghĩ một hồi, nghiêm túc đáp “Ta không quen.”
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh bất giác hiện lên vẻ mơ màng, nhưng rất nhanh biến mất.
“Thật ra, ta không quen bất cứ ai ở đây, bao gồm cả ngài…”
“Vậy nghĩa là sao?” Suy tư ban nãy vừa trào dâng trong lòng ngài tức thì lắng xuống.
“Hầy… ta đã bị mất trí nhớ.” Đây là một cái cớ kinh điển nhưng tính thực tiễn rất cao.
Vẫn quay lưng về phía nàng, toàn thân Mộ Dung Cảnh cứng đờ.
Thấy ngài không nói gì, Thẩm Tố Nhi nói thêm “Kể từ hôm ngài bất ngờ gặp ta ở gốc cây đại thụ nọ… Đúng rồi, chính là từ hôm đấy, tất cả mọi kí ức liên quan đến cuộc sống trước kia đều biến mất. Hầy, nói ra, đây chẳng phải là duyên phận… sao?” Nghiệt duyên…
Tấm lưng Mộ Dung Cảnh bất ngờ thẳng đứng lên, cho thấy bản thân ngài rất bất ngờ khi nghe nàng nói vậy.
“Tất cả mọi kí ức đều biến mất…?” Ngài lẩm nhẩm.
Thẩm Tố Nhi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có nhiều chuyện không nói rõ từ đầu, tương lai e sẽ khiến mọi thứ càng trở nên phức tạp. Nếu lựa chọn ngồi đó chờ người ta phát giác, chi bằng bản thân tự có sự chuẩn bị trước, phòng trừ bị vạch mặt đồng thời cất đi mọi hoài nghi có thể nảy sinh. Hôm nay đối phó với Tư Mã Lạc nàng đã thấy vô cùng vất vả, nàng thực không muốn phải làm vậy với Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh chìm trong im lặng, lại từ từ tiến về phía trước. Dần dần, đôi môi trắng bệch nhẹ cong lên bởi Thẩm Tố Nhi không đi về phía cung Triều Phụng mà đang đi theo phía sau ngài.
Thẩm Tố Nhi nhìn tấm lưng trước mặt có chút lo lắng, tóc ngài nhẹ bay, dáng vẻ phiêu dật, khí chất cao quý. Trong một khắc nàng bỗng có cảm giác như có thứ gì đó bắt đầu đâm chồi, khó lòng ngăn cản được, lồng ngực bỗng thấy nghẹn ngào đến khó chịu.
Về đến tẩm cung, Mộ Dung Cảnh cho tất cả mọi người lui xuống rồi đóng chặt cửa lại. Trần Thủ nhanh nhẹn mang vào một tay nải, rồi bước ra ngoài canh giữ.
Mộ Dung Cảnh ngồi thẳng trên chiếc ghế mềm, một tay đặt lên tay ghế, một tay đặt lên đùi, thần thái bình thản, như đang suy ngẫm điều gì. Một lúc sau, ngài liến cất giọng hỏi “Nàng không định rời đi, chắc vì có lời muốn nói? Hôm nay trẫm cảm thấy hơi mệt, thế nhưng đặc biệt cho nàng thời gian một tuần trà.”
Thẩm Tố Nhi liếc mắt nhìn qua, nhẹ cất tiếng “Ngài có đau không?”
“Cái gì?”
“Ta hỏi ngài có đau không? Vết thương đó.” Nàng đứng gọn một bên, không ngồi cũng không nhìn về phía ngài, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, trong lòng có phần hoang mang. Hai người ở cùng một tẩm thất, không ngờ lại lại khiến nàng cảm thấy căng thẳng, không khí cũng như loãng đi. Kì lạ là, đây không phải lần đầu tiên nàng ở một mình bên ngài, Thẩm Tố Nhi không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nhiều lúc thật sự khó mà hiểu được cảm xúc trong lòng mình.
“…” Mộ Dung Cảnh không đáp.
“Tại sao ngài lại không nói gì?”
“…” Mộ Dung Cảnh lặng lẽ nhìn nàng, chẳng ai biết ngài đang nghĩ gì, nhưng từ cơ thể ngài toả ra thứ cảm xúc ôn hoà, dịu dàng chứ không còn nghiêm khắc, lạnh lùng như vốn có. Hoặc giả, ngài đã mệt! Lớp bọc có mạnh mẽ, dày dặn đến đâu cũng có lúc chẳng thể giả bộ thêm được nữa. Nhắm hai mắt lại, ngài mím chặt môi. Ngài không muốn giải thích, cũng không muốn nói gì, bởi ngài hoàn toàn không biết phải nói gì với nàng…
Thẩm Tố Nhi cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ là hai mắt đột nhiên đỏ hồng, cổ họng nấc nghẹn, khó chịu, hoang mang. Đây là thứ cảm giác trước nay chưa từng có, rất nhanh, nỗi sợ hãi lan rộng đến từng tế bào, khó lòng kiềm chế được.
Thẩm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh nhắm mắt, gương mặt tuấn tú dần trở nên trắng bệch… Đôi chân nàng không còn nghe theo mệnh lệnh, bất giác bước đến bên ngài.
Đôi bàn tay nhỏ gần như đã chạm đến bộ y phục của ngài… Bỗng Mộ Dung Cảnh nắm chặt lấy đôi bàn tay ngọc ngà, nói: “Nàng muốn làm gì?”
“Muốn xem vết thương.” Nàng đưa mắt mắt nhìn sang tay nải đặt trên bàn, đây là thứ Trần Thủ để lại, bên trong toàn là thuốc trị thương. Vết thương này, ngài nhất định không muốn để ngự y xem? Tại sao chứ? Nàng thực không hiểu, thế nhưng trong lòng nàng biết nhất định ngài có lý do cần che giấu.
“Nàng… biết chuyện này từ lúc nào?”
“Lúc ngài đặt chân xuống thuyền, và khi ta nhìn thẳng vào đôi mắt ngài…” Hầy, đôi mắt đó thực quá đỗi quen thuộc. Cũng chính giây phút đó, nàng ý thức được một chuyện thì ra ngài và nàng hoàn toàn không phải người xa lạ.
Thẩm Tố Nhi nói xong, lại nghĩ đến một chuyện khác “Ta không hề nói với Tư Mã Lạc, người bịt mặt chính là ngài.”
“Nàng không nói, hắn cũng đoán ra được.” Chỉ đó điều, mọi chuyện chưa đưa ra ánh sáng, nên chẳng ai nói thẳng ra mà thôi, chuyện này khá phức tạp.
“Để ta xem vết thương của ngài nào.” Thẩm Tố Nhi dịu dàng đưa lời đề nghị.
Mộ Dung Cảnh nhìn đôi bàn tay nhỏ xinh đang đặt trong tay mình, nói “Được, vậy nàng phải đích thân tới đắp thuốc, và phải đích thân hầu hạ việc tắm rửa thay y phục cho trẫm nữa.” Yêu cầu sau cùng thực bá đạo.
“Tại sao chứ?” Thẩm Tố Nhi không khỏi thẹn thùng, rõ ràng ngài đang thừa cơ lấn tới. Đắp thuốc thay băng thì được, tại sao phải tắm rửa thay y phục chứ? Trong đầu nàng phút chốc hiện lên quá trình tắm rửa thay y phục cho Mộ Dung Cảnh… thân hình vạm vỡ, rắn chắc… Nghĩ đến đây nàng không khỏi thẹn thùng.
“Nàng chẳng phải đang thiếu nợ ta sao? Nàng nhìn xem, vì ai mà ta bị thương hả?”
Thẩm Tố Nhi chìm trong thinh lặng. Thực sự thì yêu cầu của ngài cũng không phải là quá đáng, đổi lại là nàng, có lẽ cũng sẽ đưa ra những yêu cầu như vậy thôi. Lẽ nào mình nhận được ân huệ của người ta còn muốn người ta phải giả vờ quân tử? Nghĩ vậy nàng đánh liều, gật đầu đồng ý.
Trong lòng Mộ Dung Cảnh như mở hội, khuôn miệng bất giác cong lên, buông bàn tay của nàng ra.
Thẩm Tố Nhi nhẹ cúi người, cởi thắt lưng cho Mộ Dung Cảnh, động tác rất chậm… Khoảnh khắc nàng không khỏi tự coi thường bản thân. Chẳng qua nàng chỉ muốn xem vết thương của ngài, băng bó, rồi đắp thuốc, có cần phải nghiêm trọng như sắp lên giường thế này không?
“Hoàng thượng, dưới giường có lò sưởi không?” Cách giữ ấm thời cổ đại chính là đặt lò sưởi dưới giường. Sở dĩ Thẩm Tố Nhi hỏi vậy là vì lo khi cởi y phục đắp thuốc, Mộ Dung Cảnh sẽ bị lạnh.
“Không cần lo cho ta, cứ làm những gì nàng phải làm thôi.”
Thế nào được gọi là làm những gì nàng phải làm? Thẩm Tố Nhi mím chặt môi.
Mộ Dung Cảnh thấy vậy hỏi “Nàng không bằng lòng?”
“Đúng thế, cách nói chuyện của ngài khiến ta khó chịu…” Vốn dĩ nàng còn định nói to hơn, thế nhưng hôm nay bản thân đuối lí, nên giọng nói theo đó mà nhỏ lại.
Mộ Dung Cảnh nghe vậy bật cười thành tiếng nói “Đã bao giờ nàng có thái độ tử tế với trẫm chưa?”
“Thái độ của ta với ngài hôm nào cũng rất tốt.” Hình như là vậy.
“Thật không? Nàng tự hỏi lòng mình xem?”
“…” Chìm trong im lặng, nàng liền tăng tốc đôi tay, cởi áo ngoài của Mộ Dung Cảnh, áo giữa, áo trong… một phần cơ thịt chắc nịch lộ ra. Mỹ cảnh! Thẩm Tố Nhi thầm cảm thán, nhìn xem… đặc biệt là phần xương quai xanh tuyệt đẹp, khiến cho chữ sắc toả hào quang rực rỡ trong lòng nàng.
Đưa mắt nhìn tránh đi, nhưng thi thoảng nàng không kìm được mà liếc nhìn lén một cái. Cảnh đẹp không xem thì thật là phí phạm.
Thế nhưng, khi nhìn thấy chỗ băng bó của Mộ Dung Cảnh, Thẩm Tố Nhi không khỏi cau chặt đôi mày. Phần vải trắng băng bó thấm đẫm máu tươi, nhìn thoáng là biết vết thương chỉ mới được xử lí qua loa. Mà đúng thôi, trong khoảng thời gian ngắn, ngài đã xuất hiện ở Tuý Nguyệt Lâu để chờ đón nàng và Tư Mã Lạc, cho nên, làm gì có thời gian mà xử lí kĩ càng.
“Hoàng hậu, nàng có hài lòng với khuôn ngực của trẫm không?” Câu hỏi gì thế? Cứ như thể nàng chiếm được món hời vậy.
Thẩm Tố Nhi ngước mắt lườm Mộ Dung Cảnh, khoa trương đáp “Có gì mà hài lòng hay không? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy.” Biểu cảm của nàng lúc này như thể sớm muộn gì ngài cũng sẽ bị nàng ăn tươi nuốt sống vậy.
Thái độ của nàng giống như kĩ nữ đối với khách làng chơi khiến Mộ Dung Cảnh không biết nên khóc hay nên cười.
Thẩm Tố Nhi thu lại thái độ tuỳ tiện, vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ xinh run run khi tháo tấm băng thấm máu ra. Khi nhìn thấy vết thương, nàng không khỏi kinh ngạc một hồi. Ánh mắt hiện rõ vẻ xót xa, vết thương này quá sâu, chắc hẳn là rất đau. Hơn nữa đáng ra nàng là người phải chịu vết thương này… Cứ nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại tràn ngập cảm giác áy náy, đúng ra nàng nên dịu dàng hơn mới phải.
“Xin lỗi ngài…” Thẩm Tố Nhi khẽ nói, nếu không nói lời xin lỗi, nàng sẽ rất cắn rứt lương tâm. Khoảnh khắc thanh âm dịu dàng của nàng vọng đến, Mộ Dung Cảnh ngây lặng người.
Thẩm Tố Nhi xử lí vết thương không mấy dịu dàng nhưng rất thận trọng, ánh mắt chuyên tâm khiến người nào đó đặc biệt cảm động.
Xung quanh tĩnh lặng, không khí đột nhiên nóng lên… Nàng chuyên tâm băng bó vết thương, còn ngài không thể rời mắt khỏi nàng.
Khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu khiến ngài mê mẩn, bởi vì nàng đặt hết tâm tư của mình lên vết thương của ngài… chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng Mộ Dung Cảnh tràn ngập cảm giác kì lạ, trước nay chưa từng có.
Tiếp theo đó, mọi thứ trở nên rất tự nhiên. Mộ Dung Cảnh chẳng kìm được mong muốn ôm nàng vào lòng. Dòng suy nghĩ còn chưa kịp dứt, ngài đã bá đạo kéo nàng lại, ôm chặt trong vòng tay mình.
“Á…” Nàng giật mình kinh ngạc, thuốc bột chữa thương tung đầy mặt đất.
Nàng muốn mắng ngài, sao tự nhiên lại giở trò ngớ ngẩn… Thế nhưng đôi môi hồng thắm đã bị chặn lại. Hoàn toàn không hề báo trước, không ngừng thân mật, vừa bá đạo lại vừa đắm đuối. Trong khoảnh khắc, toàn thân ngài tràn ngập cảm giác ngọt ngào, thứ cảm giác mà ngài đã khát khao bấy lâu. Hơi thở nặng nề, ấm áp của ngài phả lên khuôn mặt bé nhỏ, mịn màng… khơi dậy biết bao cảm xúc trong người nàng.
Đúng vào lúc những hình ảnh cấm trẻ em mười tám tuổi sắp diễn ra…
Đột nhiên, có người gõ dồn dập lên cửa lớn của tẩm thất. Trần Thủ đứng ngoài lên tiếng bẩm báo “Hoàng thượng, có chuyện bất ngờ xảy ra.”
“Là chuyện gì thế?” Mộ Dung Cảnh có chút bực bội khi bị quấy rầy. Nếu không có lí do chính đáng, ngài thực sự sẽ giết người để nguôi giận.
“Tuyết phi treo cổ tự vẫn không thành.” Giọng Trần Thủ mang theo chút bất an.
“…”
Mộ Dung Cảnh cau mày im lặng.
Ngài đưa mắt nhìn người phụ nữ bé nhỏ đang ở phía dưới thân mình, chuyện còn đang tiến hành dở dang, lẽ nào ngay cả ông trời cũng không muốn giúp ngài?
Thẩm Tố Nhi vừa nghe vậy, đầu óc tức thì tỉnh táo lại, không ngừng mắng bản thân suýt bị người ta mê hoặc. Thế là, nàng vội đẩy Mộ Dung Cảnh ra, chỉnh lại đầu tóc cùng y phục, giả bộ bình tĩnh đứng dậy.
Có hoa không quả, chỉ là chơi đùa chút thôi.
“Trần đại nhân, ngài vào trong này đi.” Thẩm Tố Nhi nói.
Lúc Trần Thủ tiến vào, Thẩm Tố Nhi cũng từ từ lui ra. Lúc hai người đi lướt qua nhau, nàng bình thản buông một câu “Hãy cố gắng chăm sóc hoàng thượng.”
Trần Thủ nhẹ đáp, nhìn sang hoàng thượng lúc này đang để trần thân trên, vết thương trên vai vẫn chưa được xử lí thoả đáng, trong khi ngài lặng người nhìn theo bóng dáng linh hoạt nhỏ bé đang dần rời xa. Bỗng nhiên, trong lòng ngài trào dâng cảm giác phiền não mà lạc lõng, bản tay ngài vung lên, tát mạnh vào mặt Trần Thủ, sau đó lạnh lùng nói “Đồ đáng chết! Những chuyện nhỏ nhặt như vậy lần sau không cần đến làm phiền trẫm.”
“Dạ, thần đáng chết.” Trần Thủ vội vã quỳ xuống thỉnh tội, trong lòng âm thầm kêu khổ, lúc nãy thái giám vội vã đến bẩm báo, ngài đã do dự có nên vào hay không? Hoàng hậu ở đây, hơn nữa còn đang ở cùng với hoàng thượng, bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến hoàng thượng nổi nóng. Sau một hồi suy ngẫm, không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào, ngài lại mạo hiểm đưa lời bẩm báo.
Kết quả đúng là chọc tay vào tổ ong vò vẽ.
“Cút ra ngoài.”
“Hoàng thượng, vết thương của ngài…”
“Cút!” Ngài thét lên giận dữ, trong lúc phẫn nộ suýt chút đập tan cả chiếc bản nhỏ trước mặt.
Lửa giận bùng cháy, không tránh ra ngoài chỉ có là kẻ ngốc. Nghĩ vậy, Trần Thủ ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu im lặng lui ra ngoài.
Từ sau khi Thẩm Tố Nhi quay về, nàng không bước chân ra khỏi cung Triều Phụng một lần. Nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng lại nằm trên giường trúc ngây người suy nghĩ. Đôi mắt lười nhác mọi khi nay thêm chút sầu muộn, mơ màng mà xa xăm.
Khi bình tĩnh lại, nàng đã suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
Tư Mã Lạc là ai? Sao có thể đối địch cùng Mộ Dung Cảnh? Giao ước ba năm liệu có liên quan gì đến ngài không?
Lại nghĩ tới Tuyết phi, người mà Trần Thủ nhắc tới khi nãy. Nếu nàng nhớ không nhầm thì đó chính là hoàng hậu trước của Mộ Dung Cảnh, một người phụ nữ yếu đuối, đáng thương. Nghe nói, trước kia, nàng rất được sủng ái, hôm nay thành ra thế này, thực là thế sự xoay vần, nếu nàng cứ tiếp tục ở lại trong cung, một ngày nào đó, phải chăng cũng gánh chịu cảnh ngộ tương tự? Thực ra, bất hạnh của người khác cũng chính là lời cảnh báo, là tấm gương nhắc nhở bản thân đừng phạm phải sai lầm tương tự.
Nàng không dám chắc có thể nắm trọn trái tim của một bậc đế vương. Suy cho cùng ngài vốn là người đàn ông có quyền có thế, mỹ nữ vây quanh nhiều vô số kể. Một, hai năm có thể chưa cảm thấy chán ghét, thế nhưng, ba năm, năm năm thì sao? Mười năm, hai mươi năm thì sao? Đến khi nàng đã già nua, tàn tạ thì sao? Một bà lão già nua, cùng một thiếu nữ trẻ trung đứng trước mặt, ngài sẽ chọn ai chứ? Nàng không có tự tin, chỉ cần là những chuyện liên quan đến tình cảm thì càng đặc biệt không có tự tin. Cho nên… đương nhiên nàng phải thu mình vào vỏ ốc, lười nhác không muốn đối diện với vấn đề.
“Thái hậu giá đáo.” Giọng viên thái giám vang lên khiến Thẩm Tố Nhi suýt chút ngã lăn xuống giường. Rất nhanh nàng vội vã đứng dậy, chuẩn bị nghênh tiếp. Vừa bước chân ra ngoài, nàng liền thấy thái hậu cao quý đang mỉm cười bước qua cửa lớn.
Thẩm Tố Nhi cung kính hành lễ. “Mẫu hậu cát tường, hài nhi xin thỉnh an người.” Cách xưng hô thay đổi, đương nhiên nàng đã không thể tuỳ tiện xưng là thần thiếp được nữa. Thẩm Tố Nhi cảm thấy có phần chán nản, thời cổ đại quá nhiều lễ tiết, khiến bản thân nàng có chút quay cuồng. Nghĩ đến việc thân là hoàng hậu, nên gọi một tiếng mẫu hậu giống Mộ Dung Cảnh, thế nhưng sau đó nàng nên tự xưng là gì chứ? Lúc này hay rồi, đành tuỳ tiện chọn một từ dùng vậy.
“Bình thân, dạo này sức khoẻ con sao rồi?” Thái hậu hiền hoà hỏi.
“Rất khoẻ ạ! Đa tạ mẫu hậu quan tâm.”
Thái hậu hiền từ nắm lấy bàn tay Thẩm Tố Nhi, vỗ nhẹ lên tay nàng, than dài buồn bã “Con đã nhập cung nhiều ngày rồi, tại sao không tới chỗ ai gia? Có phải không thích ở gần bà lão này không?”
“Xin mẫu hậu đừng hiểu lầm, thực ra, thần thiếp đang trong thời gian bị phạt, phải đóng cửa tự kiểm điểm.” Thẩm Tố Nhi vội vã đưa lời giải thích, chuyện giam lỏng đã trở thành một lí do rất ổn cho nhiều việc.
Thái hậu mỉm cười dịu dàng nói “Nhìn con căng thẳng kìa, ai gia chỉ đang nói đùa thôi. Hôm nay, nghe nói chuyện của Tuyết phi, ai gia liền tới đó thăm nom, tiện đường qua xem con thế nào. Ai gia nghe nói, sáng nay con xuất cung cùng hai huynh đệ Cảnh Nhi, vậy có gặp chuyện gì thú vị không? Mau kể cho bà già này nghe với?” Thái hậu dắt tay Thẩm Tố Nhi ngồi lên chiếc giường trúc mềm mại, hai cung nữ theo hầu cúi người đứng gọn một bên, chờ đợi hầu hạ trà nước.
Thẩm Tố Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn, dịu dàng kể lại. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp mặt, thái hậu ăn vận sang trọng đem lại cho người ta cảm giác cao quý mà oai nghiêm. Hôm nay gặp lại, cảm giác đã hoàn toàn khác trước, trang phục giản dị, phấn son đơn giản, thế nhưng khí chất toả ra vẫn khiến Thẩm Tố Nhi vô cùng ngưỡng mộ. Lần đầu gặp mặt, thái hậu mang vẻ chín chắn, điềm đạm, phong vị trầm lắng có lẽ do nhiều năm mới tích luỹ được. Thật là càng ngắm càng khiến người khác cảm phục. Cho dù thời gian không buông tha cho bất cứ ai, thế nhưng ở thái hậu vẫn toát lên vẻ đẹp khiến người khác phải choáng ngợp.
Nhưng dần dần, càng nhìn thái hậu nàng lại thấy bà giống mấy vị phu nhân giàu có thời hiện đại…
“Tố Nhi, con đang nghĩ gì thế?”
“Dạ? Con đang nghĩ… con đang nghĩ…”
“Có phải muốn cùng ai gia sang thăm Tuyết phi không? Nói ra thì đứa trẻ đó cũng đáng thương lắm, thân thế bi thảm, nhập cung rồi mà vẫn không được sống an lành… Hầy, gây ra chuyện thế này, ai gia cũng có phần lỗi, không giúp Cảnh Nhi quản lí hậu cung cho tốt.”
Thẩm Tố Nhi chán nản, rốt cuộc không thể không cùng thái hậu sang thăm Tuyết phi. Nàng chỉnh đốn qua loa đầu tóc, y phục rồi lập tức theo thái hậu sang Lưu Tiên Uyển thăm Tuyết phi.
Do mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, chuyện hạ độc Tiếu quý phi trước kia cũng được minh oan, nên hoàng thượng đã hạ chỉ phong nàng thành quý phi, chỉ đứng dưới hoàng hậu, lại ban cho ở tại Lưu Tiên Uyển, châu ngọc hưởng không hết.
Thẩm Tố Nhi theo thái hậu vào trong tẩm thất của Tuyết phi, chỉ thấy nàng tiều tụy nằm trên giường thế nhưng không mất đi vẻ đẹp vốn có. Trên lớp chăn gấm đệm hoa, khuôn mặt tuyệt sắc lại càng đáng thương, tội nghiệp. Ai nhìn thấy cũng không khỏi xót xa.
Tuyết phi vừa nhìn thấy thái hậu, đôi mắt ảm đạm ánh lên chút vui vẻ, vội vùng dậy hành lễ “Thái hậu nương nương… thần thiếp thỉnh an người.”
“Miễn lễ, không cần phải đa lễ như vậy.” Thái hậu vẫn dịu dàng, hiền từ như mọi khi.
Thẩm Tố Nhi lập tức hiểu bản thân coi như được mở rộng tầm mắt, đối với bất cứ phi tử nào thái hậu cũng hữu hảo, hiều dịu? Lúc nãy, nàng còn tưởng mình đặc biệt lắm, thì ra cũng như nhau cả, thật khiến nàng mừng hụt một trận. Dần dần, nàng cảm thấy như trở thành người vô hình.
Tuyết phi phớt lờ nàng, thái hậu dường như cũng quên đi sự tồn tại của nàng.
Có điều, chẳng sao cả, nàng vui vẻ lui gọn sang một bên, không cần phải nói chuyện khách khí, cũng không cần phải nịnh nọt.
Chỉ là, nghe bọn họ nói chuyện thực sự là vô vị…
“Tuyết phi, Cảnh Nhi đã tới đây thăm con chưa?”
“Hoàng thượng… ngài quá bận rộn, chắc là không có thời gian rảnh, người đừng trách ngài.” Đúng là một giai nhân khuynh thành hiểu chuyện. Vào những lúc như thế này mà còn suy nghĩ cho vị hoàng đế vô tình kia.
Có điều, Thẩm Tố Nhi nghe vậy lại cảm thấy vô cùng giả tạo, nếu đã hiểu chuyện như vậy thì liệu có treo cổ tự tử không?
Thái hậu ngồi bên giường, dịu dàng đưa lời khuyên giải như một người mẹ hiền, cố gắng dọn bãi chiến trường thay con trai. Có điều tại sao người nhất định đòi lôi Thẩm Tố Nhi đi theo? Lẽ nào để nàng học tập, sau này còn biết cách quản lí hậu cung, thu dọn nợ phong lưu thay hoàng đế? Gả cho một người chồng, lại còn phải quản lí phụ nữ thay cho người ta, nếu như Thẩm Tố Nhi không hưởng nền giáo dục một vợ một chồng cao cấp thời hiện đại chắc cũng sớm ngu muội mà vô tri chấp nhận số phận, thế nhưng… có chết nàng cũng không thể làm những chuyện thế này.
Liền sau đó, thái hậu lại nhẹ nhàng đưa lời khuyên giải, trong khi Tuyết phi thì nước mắt long lanh hết lòng cảm kích. Rốt cuộc đến lượt Trần Thủ tiến lại, nói mấy câu khách khí.
Ra khỏi Lưu Tiên Uyển, Thẩm Tố Nhi cho rằng bản thân có thể quay về cung Triều Phụng, ai ngờ, thái hậu lại kéo nàng tới Mai Viện xem yến tiệc tối nay chuẩn bị đến đâu rồi.
Chuyện liên quan đến Tuyết phi khiến Thẩm Tố Nhi cảm thấy không mấy vui vẻ.
“Tố Nhi, sau này con phải chú ý một chút, những chuyện hậu cung, ai gia lớn tuổi rồi, không muốn quản lí nữa. Tất cả phải dựa vào con đấy. Quản lí hậu cung cho thật tốt, như vậy Cảnh Nhi mới không còn mối lo mà toàn tâm toàn ý lo liệu chuyện triều chính.”
“Dạ.” Câu trả lời này hoàn toàn trái với những suy nghĩ trong lòng. Quả nhiên, nàng đoán không sai, thái hậu vì muốn nàng học tập cách quản lí hậu cung nên mới lôi nàng đi Lưu Tiên Uyển.
Thẩm Tố Nhi theo thái hậu đi dạo trong cung, mệt mỏi vô cùng nhưng không dám kêu ca nửa lời. May mà giữa đường họ gặp Sơ Tuyết, thái hậu nói chuyện cùng ngài rồi liền quên mất cả nàng. Tình huống đó thực khiến nàng vô cùng cảm kích. Nàng đưa ánh mắt sang Sơ Tuyết, vừa hay bắt gặp nụ cười ấm áp của ngài.
Chỉ có điều, chuyện bi phẫn vẫn không ngừng xảy ra…
Sơ Tuyết và thái hậu nói chuyện, dần dần chuyển sang chuyện xuất cung hồi sáng, rồi liên quan đến chuyện lần trước Sơ Tuyết một mình xuất cung. Việc Sơ Tuyết xuất cung cũng chẳng có gì đáng kể, thế nhưng lại nhắc đến chuyện chiếc trâm vàng nạm ngọc. Nhắc đến chiếc trâm vàng nạm ngọc cũng không sao, thế nhưng… hu hu, không ngờ thái hậu lại quay sang Thẩm Tố Nhi nói, muốn nàng đeo chiếc trâm đó để người ngắm vào bữa tiệc tối nay.
“Tố Nhi, tối nay, con nhất định phải đeo chiếc trâm vàng nạm ngọc đó để ai gia ngắm xem có đẹp hay không nhé. Ha ha…” Nụ cười hiền mang theo biết bao kì vọng, giống như một người mẹ hiền tặng hoa cho con gái vậy, tặng rồi lại muốn đích thân xem hiệu quả ra sao.
Thẩm Tố Nhi không hề từ chối, cũng không thể nào từ chối.
Nàng lo lắng, thấp thỏm quay về cung Triều Phụng, ăn qua vài món rồi tắm rửa trang điểm, chuẩn bị tham gia yến tiệc.
Nếu tối nay không phải tiệc sinh nhật của Sơ Tuyết, có lẽ nàng sẽ dùng chiêu cũ… giả ốm cho xong chuyện. Nhưng chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ còn cách gọi bọn người Tiểu Dung vào bàn luận. Lúc này, Tiểu Thất Tử mới có cơ hội lén ra ngoài… cũng vì muốn giúp vị chủ nhân đang sầu muộn của mình. Đương nhiên, trong hoàng cung này chỉ có duy nhất một người có đủ năng lực giải quyết rắc rối của chủ nhân… hoàng thượng.
Thời gian dần trôi.
Tại ngự thư phòng, Mộ Dung Cảnh nghe hồi báo của Tiểu Thất Tử, sắc mặt tức thì trầm xuống “Người phụ nữ ngốc nghếch, đồ mẫu hậu tặng mà cũng dám làm mất.”
“Người đâu?”
Rất nhanh, Lưu tổng quản đã có mặt đợi lệnh.
Mộ Dung Cảnh dặn dò “Trâm vàng nạm ngọc với mười hai viên đá quý, giống chiếc hôm trước mẫu hậu đã đeo, cho dù phải dùng cách gì, ngươi cũng phải kiếm một chiếc giống như vậy cho trẫm.”
“Hoàng thượng, việc này có chút khó khăn.” Lưu tổng quản đương nhiên biết thứ mà hoàng thượng vừa nói là bảo vật gì.
Mộ Dung Cảnh quắc mắt đầy hoài nghi, bình thường ngài chẳng mấy khi để tâm đến những thứ phụ nữ dùng, chỉ vì nghe nói người phụ nữ kia sắp gây họa mới phá lệ lợi dụng quyền lực mà giúp đỡ nàng.
Lưu tổng quản cung kính đáp lời, kể lại lịch sử của chiếc trâm vàng nạm ngọc cho Mộ Dung Cảnh nghe “Chiếc trâm vàng nạm ngọc của trái hậu trên thế gian này chỉ có ba chiếc, một chiếc ở chỗ thái hậu, một chiếc trước kia từng ở chỗ hoàng hậu, còn một chiếc nữa không biết ở đâu… thế nhưng gần đây lão nô biết Tuyết phi cũng đang giữ một chiếc như thế.”
“Tại sao Tuyết phi lại có?” Nếu đã là vật quý giá, hiếm gặp như vậy, tại sao nàng lại có được?
“Là gia truyền ạ. Nghe Tuyết phi nương nương nói, đó là thứ đồ duy nhất mẫu thân để lại cho người.” Sở dĩ ông biết chuyện này vì có một lần Lưu tổng quản vô tình nhìn thấy Tuyết phi đeo, chỉ đeo một lúc, sau đó nàng lại đem cất đi. “Lúc đó, lão nô tiện miệng hỏi một câu, Tuyết phi nương nương liền kể ra và nói đó là di vật của mẫu thân mình.”
Mộ Dung Cảnh suy tư một hồi, sau cùng quyết định đích thân đi một chuyến, theo thói quen ra lệnh “Tới Lưu Tiên Uyển.”
“Dừng lại! Không cần phải tuyên, một mình trẫm tới đó thôi.” Đôi mày kiếm của ngài thoáng cau lại, tự nhiên cảm thấy chuyện này để càng ít người biết càng tốt.
Thẩm Tố Nhi ngồi kiệu tới Mai Viện trước, vì không có trâm vàng nạm ngọc, nên nàng nhất định phải đến sớm một chút, để mọi người khỏi chú ý. Nàng vốn rất hiểu đạo lí càng đến muộn càng dễ thu hút sự chú ý.
Chỉ là lúc sắp tới Mai Viện, nàng bỗng hô ngừng kiệu, sau đó cho đám kiệu phu, thái giám, cung nữ khiêng chiếc kiệu không đến trước, bản thân lại đi bộ đến sau. Ngay cả khi Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi đòi đi cùng, nàng cũng không cho phép. Nàng ra lệnh tất cả mọi người đợi bên ngoài Mai Viện. Lúc này nàng chỉ muốn bản thân bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ tìm đối sách.
Sau đó, Thẩm Tố Nhi cầm đèn lồng đi đến Mai Viện.
Phía trước, đèn đuốc sáng rực, phi tần trong cung ai nấy tiền hô hậu ủng lũ lượt kéo tới Mai Viện.
Thẩm Tố Nhi biết, bản thân dù bước chậm đến mấy sau cùng cũng phải tới nơi, hơn nữa đường tới Mai Viện chỉ còn một đoạn ngắn, kiệu tới càng lúc càng nhiều, chiếc sau hoa lệ hơn chiếc trước, phải chăng theo thân phận mà đến muộn chăng?
Lúc này, có một đám tiểu cung nữ cầm đèn mang theo thứ gì đó ngang qua chỗ Thẩm Tố Nhi…
Trong đám có người thì thầm đưa lời nhắc nhở “Chúng ta phải nhanh hơn một chút, nghe nói từ sau khi ra khỏi lãnh cung, Tuyết phi thay đổi tính cách, khó hầu hạ lắm đấy…”
“Đúng thế, người lại đắc sủng rồi, tối nay hoàng thượng đích thân đón người đến Mai Viện, hai người thậm chí còn cùng ngồi trên một cỗ kiệu, sắp tới đây rồi. Chúng ta phải chuẩn bị thỏa đáng trước khi hoàng thượng và Tuyết phi giá đáo.”
“Hả? Có thật không?” Người này tỏ ra hoàn toàn kinh ngạc.
“Đúng thế, ta đích thân trông thấy mà.”
“…”
Sau đoạn đối thoại đó, hai người dần đi xa. Trong lòng Thẩm Tố Nhi, cảm xúc sầu muộn, bức bí càng mãnh liệt hơn. Đúng lúc ấy, bàn tay nhỏ xinh của nàng bị ai đó nắm chặt, kéo nhẹ về phía sau. Nhưng do đang tập trung suy nghĩ, không chút phòng bị, nên nàng ngã trọn vào vòng tay của người đó, đèn lồng rơi xuống, bị gió lạnh tức thì thổi tắt. Còn người kéo tay nàng dường như cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, theo bản năng ôm lấy chiếc eo thon của nàng, lui về sau vài bước. Thẩm Tố Nhi lại nghe thấy người đang ôm mình khẽ kêu lên một tiếng.
Có phải đã ngã vào cái gì không? Khoảnh khắc nàng cũng đồng thời nhận ra bởi mùi hương hoa mai dịu nhẹ đã nói rõ thân phận người này.
Thẩm Tố Nhi bất động, cũng không lên tiếng. Trong lòng không khỏi nghi hoặc… tại sao Sơ Tuyết lại xuất hiện tại đây?
“Đừng vội lên tiếng, đợi chiếc kiệu kia qua đã.” Sơ Tuyết khẽ thì thầm bên tai nàng, khí tiết phát ra từ người đàn ông trẻ tuổi, thuần khiết hoàn toàn khác so với vẻ lãnh đạm của Mộ Dung Cảnh và sự dịu dàng của Tư Mã Lạc. Thực sự là tư vị hiếm thấy trên đời.
Thẩm Tố Nhi thích vòng tay của Sơ Tuyết, sự yêu thích thuần khiết, trong sáng, không mang chút tạp niệm, chỉ là cảm giác muốn được ôm lấy, được bao bọc, được dựa giẫm… để tìm kiếm chút ấm áp cùng cảm giác bản thân không đơn độc.
Bất giác, nàng đưa tay vòng qua ôm lấy Sơ Tuyết.
Trong một khắc, Sơ Tuyết lặng người. Tại sao chỉ một động tác đơn giản, một sự đáp trả nhẹ nhàng, lại khiến ngài cảm thấy vui sướng, hạnh phúc đến thế? Đôi cánh tay vững chắc từ từ thu lại, hơi thở dần trở nên nóng rực, không ngừng phả vào chiếc cổ xinh xắn của nàng. Bỗng một thứ cảm giác tê dại chạy dọc từ vành tai đi khắp cơ thể nàng.
Thẩm Tố Nhi thực không muốn làm vấy bẩn lên đóa Tuyết Liên cao quý, thanh khiết trong lòng mình… Nàng chỉ im lặng, cùng Sơ Tuyết ẩn thân tại một chỗ khuất, nhìn về phía trước, đợi chiếc kiệu hoa lệ từ từ đi qua.
Ánh trăng sáng ngời, gió lạnh tràn tới… Tấm rèm kiệu được vén lên, khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đang ngồi trong kiệu, Thẩm Tố Nhi tột cùng đau đớn… Tuyết phi đang dựa vào lồng ngực Mộ Dung Cảnh, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào, hạnh phúc…
Thế nhưng hạnh phúc của hai người họ khiến nàng bị tổn thương sâu sắc.
Bất giác, Mộ Dung Cảnh liếc mắt nhìn ra phía ngoài kiệu, hình như còn đúng hướng Thẩm Tố Nhi và Sơ Tuyết. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, rèm kiệu tức thì bị hạ xuống.
Tấm rèm ngăn cách mọi thứ, cũng đồng thời ngăn cách hai thế giới trong và ngoài. Rồi chiếc kiệu nhanh chóng biến mất ở một góc rẽ.
Thẩm Tố Nhi toàn thân vô lực tựa vào Sơ Tuyết, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Ngài và nàng một người là đế vương, một người là hoàng hậu, nhưng cùng lúc cảm thấy đau đớn tâm can, trong lúc ngài ôm Tuyết phi thì nàng cũng lịm trong vòng tay của Sơ Tuyết. Thật công bằng! Khẽ dịch người rời khỏi Sơ Tuyết, nàng mỉm cười, hỏi “Sao ngài đột nhiên lại đến đây? Lúc này, đáng lẽ ngài phải ở Mai Viện mới phải chứ?”
“Ta không thích, thực sự ta vẫn luôn không thích…” Giọng Sơ Tuyết luẩn khuất chút mỏi mệt, giống như đang phải cố gắng kìm nén. “Tiểu Tố Nhi, ta vẫn luôn không thích sinh nhật, không thích yến tiệc. Chỉ có điều mẫu hậu thích… nên ta mới thuận theo ý người thôi.”
“Có phải lần nào ngài cũng tỏ ra vô cùng hạnh phúc?”
“Ừm…”
Thẩm Tố Nhi vỗ nhẹ lên đầu vai Sơ Tuyết, thay lời an ủi “Ngốc quá! Tiểu Tam của chúng ta đúng là ngốc nghếch, không thích thì cứ nói thẳng ra, lần nào ngài cũng tỏ ra vui vẻ, hạnh phúc, những người xung quanh đương nhiên tưởng là ngài rất vui, lại tiếp tục tận tâm tận lực tổ chức cho ngài…”
“Thế nhưng… trông mẫu hậu có vẻ rất vui, mặc dù trong lòng ta thực cảm thấy khó chịu…” Ngài từ tốn bước lại gần chỗ Thẩm Tố Nhi, nhẹ để đầu nàng nghiêng xuống bờ vai mình, khi thấy nàng không hề có ý né tránh, khóe miệng ngài cong lên, nở nụ cười mãn nguyện.
Trong lòng Thẩm Tố Nhi hiểu, Sơ Tuyết vốn thiện lương, vì người thân, lúc nào cũng nhẫn nhịn thiệt thòi, làm những việc mà ngay chính bản thân mình không muốn.
Thẩm Tố Nhi đưa tay lên định an ủi, sau cùng do dự một hồi, vẫn cứ vỗ nhẹ lên lưng ngài. Ai ngờ, cả người Sơ Tuyết cứng đờ, khẽ ho một tiếng đầy khổ sở. Nhớ lại khi nãy, Thẩm Tố Nhi cũng cảm thấy có điều không thỏa đáng, liền đưa tay ra sờ bờ tường phía sau, không ngờ trên đó có một mỏm đá nhô ra.
Lúc nãy, chắc là Sơ Tuyết đã đụng trúng vào mỏm đá này.
“Ngốc quá! Bị thương rồi mà còn không chịu nói.” Thẩm Tố Nhi đưa lời chất vấn, chất giọng kèm theo chút nộ khí.
“Không sao, nghỉ ngơi một lúc là khỏe lại thôi.” Sơ Tuyết đáp rất nhỏ, e là ngay đến bản thân cũng không chắc lời mình vừa nói.
“Ngài coi ta là đứa trẻ lên ba sao? Bây giờ chỗ đó nhất định đỏ rực lên, càng sớm thoa rượu thuốc thì máu đọng càng tan nhanh. Đừng coi thường những vết thương này, nếu để máu tụ lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến tính mạng đó, hiểu không?” Những người không biết trân trọng bản thân đều là kẻ ngốc cả.
Sơ Tuyết tránh không nhắc đến vết thương của mình “Hoành huynh đã tới, buổi yến tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi.” Ngài không để Thẩm Tố Nhi nói thêm gì nữa, trực tiếp kéo nàng đi về phía Mai Viện.
Do buổi yến tiệc được tổ chức tại Mai Viện, nên khắp nơi treo đầy những chiếc đèn lồng lộng lẫy, sáng chói.
Đi thêm một đoạn, khoảng đất trống phía trước Mai Viện đã xếp đầy kiệu. Đứng canh bên ngoài có rất đông tiểu thái giám cùng kiệu phu.
Thẩm Tố Nhi vừa định bước tới, lại bị Sơ Tuyết kéo lại. Hai người đi rất sát nhau, sát đến mức trông như thể đang ôm lấy nhau vậy.
Nàng nghi hoặc nhìn sang Sơ Tuyết “Sao thế hả?”
“Cho người cái này…” Sơ Tuyết mỉm cười lấy từ trong tay áo ra một thứ đồ, cầm lên lắc lư trước mặt nàng. Chiếc trâm vàng nạm ngọc quý giá tuyệt đẹp, lấp lánh dưới ánh trăng.
Giây phút nhìn thấy chiếc trâm vàng, nàng vô cùng kinh ngạc, mắt nhìn sắc tím ánh ra từ chiếc trâm, vui mừng hỏi “Ngài lấy nó ở đâu thế? Lấy trộm của thái hậu sao?”
“Ta cầm ra ngoài cung bảo người ta sửa cho thái hậu. Vừa mới lấy về, lại may mắn gặp người ở đây.” Sơ Tuyết nói khá thảnh thơi, tuy rằng cố gắng hạ thấp giọng, nhưng có thể thấy được ánh mắt long lanh sáng của ngài.
“Làm sao mà ngài có thể ra ngoài được?”
Sơ Tuyết mỉm cười thần bí, đáp “Hoàng huynh cho ta lệnh bài xuất cung, sau này có thể tùy ý ra ngoài chơi.”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Thẩm Tố Nhi sáng bừng lên. Có điều, lại nhanh chóng tràn ngập bi ai, sau khi Sơ Tuyết bổ sung thêm một câu “Chỉ có điều không thể đưa người ra ngoài cùng, là chính miệng hoàng huynh nói vậy.”
Sơ Tuyết nghiêm mặt, thận trọng cắm chiếc trâm vàng nạm ngọc lên mái tóc Thẩm Tố Nhi. Động tác dịu dàng, tình cảm khó diễn tả bằng lời, chiếc trâm vàng nạm ngọc ánh tím, dưới ánh đèn lồng tức thì khiến khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Thẩm Tố Nhi càng thêm tuyệt sắc. Như ánh sáng bừng lên giữa trời khuya, dịu dàng khiến người ta chẳng thể rời mắt…
“Thực sự đẹp quá…” Sơ Tuyết buột miệng thốt lên lời khen từ tận đáy lòng, khuôn miệng để lộ nụ cười mãn nguyện.
“Tiểu Tam, thực sự cảm ơn ngài.” Người phụ nữ này vẫn giữ thói quen khi còn ở thế kỉ hai mốt, làm việc không mấy khi suy nghĩ cặn kẽ. Nói đoạn, nàng đặt môi nhẹ lên má Sơ Tuyết bày tỏ ý cảm ơn, ý nghĩa hoàn toàn trong sáng. Khi tâm trạng trở nên dễ chịu hơn, nàng khẽ ngân nga điệu nhạc vui vẻ rồi đưa bước vào trong Mai Viện.
Trong khi đó Sơ Tuyết đứng sững một chỗ. Mãi lúc lâu sau vẫn chưa thể định thần. Chỉ có đôi má đỏ hồng, đã tiết lộ mọi cảm xúc trong lòng ngài lúc này.
Hai người họ mãi mãi không thể biết được, nhất cử nhất động của mình đều không giấu được ánh mắt lạnh lùng, sầu muộn ở một góc khuất đang nhìn tới.
Thẩm Tố Nhi bước vào Mai Viện náo nhiệt, liền nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, những đôi mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ đưa tới khiến nàng có phần mãn nguyện. Y phục sang trọng, nét người nho nhã, kết hợp cùng chiếc trâm vàng nạm ngọc dưới ánh đèn lồng rực rỡ phát ra thứ ánh sáng tím kì ảo, quyến rũ đến mức khó diễn tả bằng lời.
Buổi yến tiệc diễn ra khá long trọng. Trên bàn tiệc bày đầy những món ăn không biết tên gọi là gì.
Khắp nơi, ngay cả trên những cành mai giăng đầy đèn lồng màu đỏ, trông cực kì náo nhiệt, hân hoan. Trần Thủ bước vào giữa đám phi tần. Thực lòng, nàng không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nàng chỉ muốn lặng lẽ mà thôi.
Ở giữa yến tiệc, thái hậu đã nhập tiệc, khuôn mặt người hiền từ, xem ra tâm trạng vô cùng vui vẻ, còn mỹ nhân khuynh thành ngồi ngay bên cạnh chính là Tuyết phi. Thẩm Tố Nhi thầm than trong lòng, sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại, Tuyết phi mấy canh giờ trước còn bệnh tật, đáng thương như thể sắp lìa cõi đời, vậy mà lúc này đã tươi tắn, tràn đầy sức sống.
Điều khiến người ta thổ huyết nhất chính là… không phải buổi trưa nàng ta vừa mới treo cổ sao? Hơn nữa, vụ việc còn truyền tới tận tẩm thất riêng của Mộ Dung Cảnh. Phải chăng còn chưa kịp lồng cổ vào dây thì đã bị người ta phát hiện? Đúng là kì lạ mà, sao không chọn lúc đêm khuya thanh vắng, ít người mà tự tử.
Thế nhưng Thẩm Tố Nhi hoàn toàn không đặt tâm tư vào chuyện Tuyết phi quá lâu. Nàng nhìn khắp yến tiệc một lượt, Mộ Dung Cảnh không có mặt tại đây. Kì lạ! Không phải ngài ấy tới đây cùng Tuyết phi sao? Tại sao lại không có mặt?
Lúc này, Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi chạy tới, dẫn Thẩm Tố Nhi vào vị trí. Trước khi về chỗ của mình, Thẩm Tố Nhi phải đến thỉnh an thái hậu.
Lúc Thái hậu vừa thấy chiếc trâm vàng nạm ngọc ánh tím trên mái tóc Thẩm Tố Nhi, ánh mắt người hân hoan lên hẳn, cực kỳ hài lòng, đưa lời tán tụng “Chiếc trâm này đúng là rất hợp với con, Tố Nhi, sau này phải thường xuyên đeo lên cho mọi người cùng ngắm nhé.”
“Dạ vâng! Đa tạ mẫu hậu tán thưởng.”
Sau khi hành lễ, Thẩm Tố Nhi quay về chỗ ngồi dành cho hoàng hậu. Trên chiếc bàn dài điêu khắc tinh xảo được đặt rất nhiều loại hoa quả, cùng với quả khô phong phú, hơn nữa chỗ ngồi này cách thái hậu một vị trí, đoan chắc chỗ ấy là dành cho Mộ Dung Cảnh.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Hoàng thượng vừa tiến vào, không khí quả nhiên tức thì thay đổi, đang náo nhiệt, vui vẻ, bỗng thành ra tĩnh lặng hẳn.
Quả nhiên là đế vương vẫn cứ đặc biệt khác người, oai nghiêm phục chúng.
Chỉ là…
Thẩm Tố Nhi cảm thấy, những đợt sóng ngầm phẫn nộ đáng sợ dưới bề mặt tĩnh lặng.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nàng có cảm giác như thể sắp bị nuốt trọn.
“Cảnh Nhi, con quay về rồi hả, Sơ Tuyết đâu?”
“Mẫu hậu, một lúc nữa Sơ Tuyết sẽ quay lại thôi.” Mộ Dung Cảnh cung kính đáp lời, tiến lên vài bước, ngài rất tự nhiên dừng lại trước mặt Thẩm Tố Nhi.
Vị trí của hoàng đế và hoàng hậu theo đúng lễ tiết phải ở cạnh nhau. Hơn nữa, Thẩm Tố Nhi phải đứng dậy nghênh tiếp, đợi hoàng thượng ngồi xuống sau đó mới được ngồi. Có điều lúc này nàng không muốn làm vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của thái hậu, nàng tức thì biến thành một hoàng hậu rất hiểu khuôn phép. Tạm thời nàng nhẫn nhịn!
Mộ Dung Cảnh vừa ngồi xuống, không khí lại trở nên quái dị.
Cung nữ rót trà, nhưng ngài lại muốn được rót rượu. Ngửa cổ, ngài một hơi uống cạn. Không một ai biết, đằng sau vẻ lãnh đạm, là trái tim đau đớn, tan nát. Sau khi cạn liền ba ly, Thẩm Tố Nhi quay sang nhìn Mộ Dung Cảnh đầy kinh ngạc. Bất giác, bàn tay nhỏ đặt dưới bàn của nàng bị bàn tay mạnh mẽ, to lớn nắm chặt.
“Này! Nàng chớ có trêu hoa ghẹo liễu khắp nơi như thế. Nếu còn có lần sau… đừng trách trẫm không khách khí!” Mộ Dung Cảnh bực bội thì thầm, bàn tay còn lại nắm chặt ly rượu. Ngài không quay sang, nhưng Thẩm Tố Nhi không phải kẻ ngốc, những lời này đương nhiên là muốn nói với nàng. Một lời cảnh báo trong tâm trạng nhẫn nhịn!
Thẩm Tố Nhi có chút bất ngờ khó hiểu, nàng trên hoa ghẹo liễu lúc nào, Sơ Tuyết là hoa còn Tư Mã Lạc là liễu sao? Nếu nàng không lên tiếng phản bác, phải chăng là mặc nhận với lời buộc tội này? Thế nhưng rốt cuộc nàng quyết định giả vờ không nghe thấy, dù gì, ngài cũng không chỉ rõ tên họ, cũng không nhìn nàng mà nói.
Đáng tiếc, sự im lặng của nàng khiến bàn tay nhỏ chịu nạn “Hoàng thượng, bàn tay của thần thiếp là máu thịt chứ không phải gỗ đá mà không cảm thấy đau.”
“Nàng thừa nhận bản thân đã trêu hoaa ghẹo liễu?”
“Hả? Được rồi, thần thiếp sẽ ghi nhớ câu nói này của ngài, sau này sẽ đi trêu hoa ghẹo liễu để cho đúng với tội danh bị gán?” Lời nói dịu dàng, bình tĩnh nhưng nghe kĩ lại tràn đầy tức giận, dỗi hờn.
Khóe miệng Mộ Dung Cảnh khẽ giật, muốn tức mà không thể trút ra được. Có điều, trong tâm trí ngài đột ngột hiện lên cảnh Sơ Tuyết cắm chiếc trâm vàng nạm ngọc lên mái tóc nàng… ngài lại chẳng thể nào kìm nén được cơn ghen trong lòng. Đây vốn là cảnh ngài đã tưởng tượng. Cây trâm lấy về từ chỗ Tuyết phi, sẽ được ngài tận tay cài lên mái tóc cho nàng trên đoạn đường hai người tới Mai Viện… Thế nhưng… rốt cuộc bản thân lại biến thành khán giả.
Thật sự không thể chấp nhận, cũng không thể che giấu nổi tâm trạng phẫn nộ lúc này. Mộ Dung Cảnh bất ngờ kéo mạnh, khiến cả người Thẩm Tố Nhi ngã về phía ngài, trong khi ngài thì thuận thế ôm chặt lấy vai nàng, khiến nàng không cách nào động đậy. Khuôn mặt tuấn tú của ngài cọ lên mái tóc nàng. Hành động tùy tiện lãng mạn của ngài khiến mọi người xung quanh tỏ ra vô cùng đố kị mà ngưỡng mộ. Thế nhưng Thẩm Tố Nhi trái lại cảm thấy tột cùng bi ai, bởi Mộ Dung Cảnh đang lạnh lùng đưa lời cảnh cáo “Sau này hãy tránh xa Sơ Tuyết ra nếu nàng thực sự muốn tốt cho đệ ấy.”
“Ngài nói vậy là có ý gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, nàng không được phép gặp mặt Sơ Tuyết.”
“Ngài nói đúng trọng điểm đi.” Thẩm Tố Nhi bỗng có dự cảm không lành.
“Đây là thánh chỉ, cũng là mệnh lệnh…” Mộ Dung Cảnh bá đạo không phép nàng được nói không, rồi đột ngột ngài dừng lại, đôi mắt u sầu liếc ra phía cửa lớn, rồi thả Thẩm Tố Nhi ra.
Thẩm Tố Nhi thấy Sơ Tuyết đang tiến lại gần, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi “Giả như bất cẩn chạm mặt thì sao?”
“Con mắt nào nhìn sẽ móc con mắt đó ra. Nếu dùng cả hai mắt thì móc luôn cả đôi.” Ngài đáp không chút do dự.
“Là mắt của ta hay của Sơ Tuyết.”
Mộ Dung Cảnh khẽ hưm một tiếng, nói: “Nàng cảm thấy sẽ là của Sơ Tuyết sao?”
Hai mắt Thẩm Tố Nhi sầm lại, trong lòng thập phần đắng cay, nàng đã quá thiếu cảnh giác. Ngài vẫn luôn là một nhân vật nguy hiểm, tại sao nàng có thể quên điều này? Khi nghe giọng nói lạnh như băng đó, lí trí trong nàng dần hồi phục. Trước kia, thi thoảng nàng có chút ảo tưởng, thậm chí cho rằng ngài thích mình đôi chút, thì ra hoàn toàn không phải.
Nàng nhanh chóng đáp lại một câu “Hoàng thượng, thần thiếp biết rồi.” Sau đó tự rót cho mình một ly rượu. Tối nay nàng muốn uống, nghe thấy lời chất vấn của Mộ Dung Cảnh, nàng bình tĩnh vô cùng, dịu dàng nói tiếp: “Sau buổi tối hôm nay, bất cứ lúc nào gặp Sơ Tuyết, thần thiếp sẽ nhắm mắt lại… chẳng có người đàn ông nào đáng để thần thiếp nhìn ngắm nữa.”
Bàn tay nâng ly rượu của Mộ Dung Cảnh bỗng khựng lại… trái tim, như bị ai đó bóp nghẹt. Nàng nói vậy là sao chứ? Lẽ nào ngay ngài cũng không đáng sao? Ngài quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đó giờ đã chuyển sang mơ màng, không rung động, không vui mừng, cũng chẳng có bi thương, tất cả đều nhẹ tựa hư không, không còn ý nghĩa, cho dù là sinh tử.
Đôi mắt tĩnh lặng, dường như nuốt trôi sự cô đơn của cả một đời người.
Ngài siết chặt bàn tay nhỏ dưới bàn hơn, không hề có ý buông ra.
Buổi yến tiệc vẫn cứ tiếp tục, khắp trời đầy bông tuyết trắng bay bay.
Hương mai, hương tuyết, hương mỹ nhân. Đàn ca múa hát, sum vầy vui vẻ.
Sơ Tuyết ngồi bên cạnh thái hậu, khuôn mặt tuấn tú luôn nở nụ cười.
Sau khi điệu múa kết thúc, chúng phi tần lần lượt dâng quà cùng lời chúc đến Tam vương gia. Những câu chúc hời hợt, sáo rỗng không ngừng được xưng tụng.
Thẩm Tố Nhi bất giác cảm thấy thống khổ bi ai, nhẹ quay sang Sơ Tuyết, khuôn mặt tuấn tú của ngài vẫn giữ nụ cười thực khiến người ta thương xót. Ngài từng nói, bản thân không thích những yến tiệc kiểu này, nhưng luôn phải ép bản thân tham dự, lại còn phải ngồi ở vị trí chủ tiệc, nghe một đống những lời chúc tụng sáo rỗng, hời hợt của đám vợ ca ca mình.
Nàng định rút bàn tay khỏi tay Mộ Dung Cảnh nhưng ngài nhất quyết không chịu buông “Hoàng thượng, thần thiếp muốn ra chúc rượu Tam vương gia. Nhìn ngài ấy lần cuối, có được không?” Tâm trạng nàng lúc này rất nặng nề… như thể bản thân đang bị rơi xuống vực sâu vạn trượng. Giọng nói dịu dàng, thái độ lạnh tựa băng cùng những ngọn gió sắc lạnh của tiết đông lạnh lẽo như thể đồng loạt cùng tấn công vào bàn tay to lớn của ngài.
Mộ Dung Cảnh ngây lặng người. Có phải ngài đã làm sai gì đó không?
Trong lúc bần thần, ngài không hề để ý đến cụm từ “nhìn lần cuối” trong câu nói của nàng.
Chỉ một câu thôi, khó lòng diễn tả hết được tâm trạng của nàng.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người lại chạm nhau. Ngài không hiểu nỗi xót thương nơi đáy mắt nàng, và nàng cũng không hiểu tâm ý của ngài. Rất lâu, ánh mắt họ vẫn không chịu rời nhau và nàng vẫn đang đợi câu trả lời từ ngài.
Bỗng…
“Cảnh Nhi, Tố Nhi, sao hai con lại không bày tỏ chút tâm ý của mình với hoàng đệ?” Thái hậu đột ngột lên tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của hai người.
Phút chốc, hai người cùng cảm thấy hoang mang.
Mộ Dung Cảnh tức thì che giấu ngay tâm trạng, cong miệng mỉm cười, bình thản nói “Chắc Sơ Tuyết nhận được không ít quà mừng? Thường ngày, ta thấy đệ chẳng mấy để tâm đến những thứ vật chất phàm tục, ừm… vậy để hoàng huynh đích thân tấu tặng đệ một khúc nhạc vậy.”
Tất cả mọi người có mặt lập tức vỗ tay tán thưởng.
Mấy năm nay, trong dân gian không ngừng truyền tụng nhau rằng, muốn nghe một khúc nhạc do hoàng thượng tấu, đúng là ngàn vàng khó cầu. Bởi vì cầm nghệ của đương kim hoàng thượng ngay cả bậc cầm sư đệ nhất cũng phải nghiêng mình kính nể. Lại nghe nói trong đại hội cầm sư ba năm trước, hoàng thượng lúc đó đang đi vi hành, nhất thời cao hứng, liền quyết định tham gia thi đấu. Lúc đó, chẳng ai biết người đàn ông tấu đàn đó chính là quân vương của một nước.
Mộ Dung Cảnh đứng dậy, tiến về chiếc đàn đã được chuẩn bị sẵn, ngồi xuống, so dây… Tiếng đàn vang lên, dịu dàng tựa nước, rồi dần chuyển sang phiêu diêu tự tại… khoảnh khắc, trước mắt ngài hiện lên một đôi mắt, đôi mắt khiến ngài phải đau lòng. Ngài muốn thêm đôi chút sắc màu lên đó, khiến chúng không còn cô đơn, không còn giá băng, không còn giấu diếm, không còn bi thương, khóc lóc…
Khúc nhạc kết thúc, bốn bề chìm trong yên lặng.
Rồi tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thái hậu cũng gật đầu mỉm cuời mãn nguyện.
“Đa tạ hoàng huynh, Sơ Tuyết rất thích món quà này.” Ánh mắt Sơ Tuyết hiện lên nét vui từ tận đáy lòng. Tiếng đàn là tiếng người, Sơ Tuyết thật không thể không ngưỡng mộ hoàng huynh của mình. Không ngờ huynh ấy đã đạt đến cảnh giới cao là vậy, cầm nghệ xuất thần.
Đây đích thực là một món quà trên quý có một không hai.
Vừa rồi, Mộ Dung Cảnh chỉ tùy tiện đánh đàn, tuy rằng có đôi chỗ không giống với nguyên tác, nhưng vẫn khiến người nghe vô cùng thán phục.
Duy chỉ có Sơ Tuyết nghe ra, khúc nhạc vừa rồi Mộ Dung Cảnh đánh bằng cả trái tim, không nhạc không khúc, giai điệu xuất phát từ trái tim, nhân gian có lẽ duy nhất chỉ có một.
Trong khi tất cả mọi người đều đưa lời tán thưởng, chỉ duy nhất một người vẫn chìm trong im lặng. Không vỗ tay, không cười, lãnh đạm đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
Mộ Dung Cảnh cũng không thấy vui vẻ chút nào. Khúc nhạc này rốt cuộc ngài đã vì ai mà đánh, có lẽ chỉ một mình ngài mới biết mà thôi.
Ngài đứng dậy, chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình, nâng chén giải sầu.
“Hoàng hậu thì sao? Nghe nói hoàng hậu vốn là người tài nghệ xuất chúng, sao không nhân dịp này để mọi người được mở rộng tầm mắt” Một giọng nói dịu dàng vang lên, đúng lúc không gian yên tĩnh nhất. Tuyết phi dứt lời liền nhìn sang phía thái hậu, giống như muốn được người hưởng ứng.
Thái hậu nghe vậy, cũng tỏ ra vô cùng hứng thú, vui vẻ tán đồng “Tuyết phi nói đúng lắm, lần trước con không dự yến tiệc nên mọi người đều chưa được biết tài nghệ của đương kim hoàng hậu. Nay nhân cơ hội, hãy cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.”
Thái hậu vừa cất tiếng, mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi.
Thẩm Tố Nhi cúi đầu đầy phiền não, rất muốn giả vờ như không có mặt ở đây, giả vờ như không nghe thấy. Thế nhưng thật khó có thể xảy ra. Hơn nữa lúc này, nàng thực sự không có tâm trạng để mà chơi đùa cùng bọn họ, trong lòng dâng trào một cảm giác nặng nề, chán nản trước nay chưa từng có.
Nàng rót một ly rượu, khẽ đứng dậy, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, bước tới trước mặt Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, sinh nhật vui vẻ.” Nhẹ cúi đầu, nàng muốn che giấu cảm xúc đau đớn đang mãnh liệt trào dâng trong lòng.
“Hoàng tẩu.” Ánh mắt Sơ Tuyết đột nhiên biến đổi, nhìn nàng chăm chú, dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi.
Thẩm Tố Nhi thật không muốn ở lại nơi toàn giả dối này thêm nữa. nàng ngửa cổ uống cạn ly rượu, nói “Hoàng tẩu cũng muốn tặng ngài một khúc ca, không có nhạc, chỉ có ca từ, xin đừng cười chê. Còn về tên bài hát thì… cứ gọi nó là Nỗi đau thương của tuyết đầu mùa (Tuyết đầu mùa cũng có nghĩa là Sơ Tuyết.) là được.” Nàng tiến lại gần, thì thầm bên tai Sơ Tuyết. Nói xong, lại nhìn Sơ Tuyết đến ngây lặng cả người rồi mỉm cười dịu dàng cất cao giọng hát.
Trong khoảnh khắc, khắp không gian tràn ngập giai điệu buồn bã trước nay chưa từng nghe đến. Giọng hát nhẹ nhàng vang lên như những đau buồn ẩn sâu nơi trái tim, khiến người nghe không khỏi lặng người thưởng thức. Điều đặc biệt chính là ở đoạn cao trào, tuy rằng lời ca không dễ hiểu, nhưng người nghe vẫn cứ thấy man mác buồn, như những hạt tuyết lặng rơi giữa đêm khuya thanh vắng, đông cứng những nụ cười.
Và cũng chỉ có một mình nàng thấu hiểu mọi chuyện.
Tiếng hát tắt dần, và khi mọi người định thần lại được, nàng đã lặng bước trên tuyết rời đi mỗi lúc một xa, ra khỏi rừng mai, ra khỏi Mai Viện.
Cả người Sơ Tuyết phủ một lớp tuyết mỏng, trong lòng nhẹ nhàng, ánh mắt long lanh, đôi môi nở nụ cười rất nhẹ. Từ nay về sau, ngài sẽ không còn cô đơn, cũng không còn bi thương nữa. Cuộc đời này có thể gặp được một tri kỉ như nàng, vậy là quá đủ. Và dẫu có phải chết ngài cũng toại nguyện…