Một vùng núi hẻo lánh, dân cư hiền lành, cả thị trấn cũng chỉ có một ngàn mấy trăm nhân khẩu.
Hôm nay, một đám đông hiếu kì tụ tập rất đông trước của lớn uy vũ tại huyện nha. Trên công đường, hai hàng nha sai đứng gọn mỗi bên đập trượng liên hồi.
Đang thăng đường…
Đang uy vũ…
Cuối cùng, huyện thái gia có khuôn mặt tuấn tú, nhưng phong thái chẳng mấy chỉnh tề, mặt mày lười nhác, ngay đến mũ ô sa cũng đội lệch, từ từ bước ra… Dáng đi khật khừ, đứng không ra đứng, đoán chắc mới bị người ta lôi từ trên giường xuống. Ngài lười biếng ngồi xuống, khi mọi người cho rằng đại lão gia chuẩn bị thẩm án, ngài đột nhiên đưa hai tay lên giữa không trung, sau đó một hồi vươn vai ưỡn ngực.
Ngay lúc sau, huyện thái gia nhoài cả người ra bàn, tiếp tục ngủ…
“Đại nhân, đại nhân mau tỉnh lại. Thăng đường rồi.” Lão sư gia ghi chép án tình khẽ đưa lời nhắc nhở. Người đọc sách trong huyện rất ít, biết chữ cũng không có mấy người. Lão sư gia đọc sách nửa cuộc đời, mới chỉ có được một cái danh tú tài… Cả huyện này cũng chỉ có mình ông đỗ tú tài mà thôi. Mấy chục năm rồi, huyện Đào Hoa này chẳng có chút tiền đồ gì cả, đời sau chẳng bằng đời trước, chỉ lo vùi đầu làm nông.
“Hầy…” Cuối cùng huyện thái gia cũng đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng đối với tình hình trước mặt hoàn toàn mờ mịt, ngài mơ màng chớp mắt, sau đó nhìn ra khắp xung quanh, đập “bộp” một tiếng xuống bàn, khiến mọi người đang đứng xung quanh giật hết cả mình, ngay đến lão sư gia cũng phải lui lại phía sau vài bước.
Chỉ là tiếng sấm to mà mưa đến nhỏ. Huyện thái gia thản nhiên lên tiếng “Người dưới công đường kia là ai?”
Lúc này, Ngưu đại thẩm bên dưới giật mình sợ hãi, bật khóc, lấy tay áo lau đi lau lại khuôn mặt, như thể có nước mắt vậy…
“Nước mắt của ngươi làm gì có chứ? Lau cái khỉ…” Huyện thái gia lẩm bà lẩm bẩm.
Đám quan sai phía dưới công đường nhẫn nhịn đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Huyện thái gia này thực sự khác thường, khi huyện thái gia trước tại nhiệm, quan sai luôn cảm thấy thăng đường là chuyện phiền phức, giờ thì ngược lại, người nào người nấy đều mong đến ngày xử án. Thậm chí chỉ là những chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt cũng lôi bằng được huyện thái gia ra thăng đường xét xử. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo ngài quá đỗi thân thiện, lại quá dễ nói chuyện như vậy chứ?
Thực ra, ai đến nha đường đều có dã tâm cả.
Do huyện thái gia dung mạo tuấn mỹ, lại chưa có hôn phối, cho nên các cô nương trong huyện đang không ngừng tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Mỗi lần huyện thái gia thăng đường, bên ngoài các tiểu cô nương tụ tập đông đúc, bao vây xung quanh, vô cùng khí thế. Các cô nương đến đây cũng đủ loại, thanh khiết có, quyến rũ có, khiến cho đám quan sai nhìn mà vui sướng, chỉ muốn dắt đại một người về nhà làm thê tử luôn thôi. Đáng buồn, đã hơn một năm trôi qua, thế nhưng tình hình chẳng mấy sáng sủa.
Lúc này, Ngưu đại thẩm khóc lóc cực kỳ thảm thiết, gần như có thể hình dung bằng cụm từ “kinh thiên động địa”, vừa khóc vừa nói “Huyện thái gia, ngài nhất định phải làm chủ cho dân phụ, vì tên đàn ông vô lương tâm kia, dân phụ đã làm trâu làm ngựa, vất vả, tất bật nuôi hắn bao năm, bây giờ… bây giờ… hắn lại vô lương tâm phụ bạc…”
“Tiểu dân… tiểu dân nào có… Tiểu dân oan ức lắm, oan ức lắm.” Ngưu đại thúc đứng cạnh bên Ngưu đại thẩm bật kêu lên, chỉ là dáng điệu có phần ngốc nghếch. Xem ra là người thật thà, chất phác.
“Ông có, chắc chắn có, chắc chắn có…”
Lúc này, hai người lại thành ra quay sang cãi cọ.
Cãi cả buổi trời, cuối cùng huyện thái gia cũng hiểu ra, thì ra Ngưu đại thúc có một lần đưa mắt nhìn tiểu quả phụ ở nhà kế bên, nghe nói tiểu quả phụ này trông khá hương sắc, tuổi tác lại còn trẻ. Hành động “bất trung” của Ngưu đại thúc tức thì bị Ngưu đại thẩm bắt tại trận, thế là họ cãi nhau, rồi cãi đến tận công đường.
Dân toàn huyện này không ai không biết Ngưu đại thẩm là một người hay ghen bóng ghen gió.
Đôi mắt tuyệt đẹp của huyện thái gia sầm xuống, khẽ nheo mắt nhìn sang mấy quan sai gần đó, lại cả sư gia… bọn họ tức thì đều né tránh ánh mắt nghi hoặc của huyện thái gia, nghiêng ngó xung quanh, im lặng không nói gì…
Huyện thái gia tức giận, nắm cục gỗ vuông đập mạnh xuống bàn.
Công đường huyên náo đột nhiên tĩnh lặng hẳn.
Thanh quan khó xử việc gia đình, hơn nữa, chuyện hai phu thê người ta cãi nhau, bảo ngài phải thẩm án sao đây?
“Chuyện này… các ngươi tự thương lượng, có kết quả rồi hãy gọi bản quan.” Nói xong, trước mặt đám đông, huyện thái gia lại ngủ gục xuống bàn, như thể dù sấm đánh ngang tai cũng không chút lay động.
“Đại nhân… đại nhân, sắp kết án rồi, phải phán thế nào đây?” Lão sư gia đưa lời nhắc nhở.
Huyện thái gia nheo mắt, liếc xuống đôi phu thê đang cãi nhau đến độ mặt đỏ tía tai, lười nhác nói: “Phán thế nào? Đương nhiên là phải xét xử công bằng rồi.”
Thế là, “bộp” một tiếng, huyện thái gia lại đập bàn, đứng lên rồi đưa lời tuyên án “Bản quan tuyên, hôm nay vì hành vi bất trung của Ngưu Nhị, uổng làm phu người, theo lí phải xin lỗi Ngưu đại thẩm trước đám đông…” Có điều, ngài cứ cảm thấy bất công, không phù hợp với đề xướng người người bình đẳng ở trấn Đào Hoa, nên sau khi suy nghĩ một hồi, ngài quyết định đổi lại thế này “Bản quan cho phép Ngưu đại thẩm không cần phải giữ đạo làm vợ, có thể hồng hạnh vượt tường! Án này đã định, từ chối tái thẩm…”
Giơ cao cục gỗ vuông, huyện thái gia đang định kết án, kết quả… dưới công đường truyền lên những tiếng cười rộ khiến Ngưu đại thẩm mặt lúc đỏ ửng lúc tím ngắt.
Ngưu đại thúc biết điều kéo thê tử tránh đi, vừa đi vừa thét “Bà lão, chúng ta không cáo nữa, không cáo nữa.”
“Đúng thế. Không cáo nữa, rút án rút án, không cáo nữa.” Ngưu đại thẩm cho dù da mặt dày cỡ nào cũng chẳng thể ở lại thêm được nữa, vội vã kéo tướng công quay về nhà.
Huyện thái gia mơ màng mím đôi môi hồng, nhìn đại đa số thị dân không có ý kiến gì, bằng tuyên “Được rồi, có chuyện thì trình, không chuyện bãi đường.”…
Đúng vào lúc đang định bãi đường…
“Ây da, đại lão gia, tiểu nữ tử có chuyện cần cáo.” Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, trang điểm tinh tế bước ra từ đám đông, hơn nữa còn có ý ỷ mình có chút nhan sắc mà công khai đưa mắt liếc nhìn xung quanh.
Đám nha sai nhìn người phụ nữ với ánh mắt thèm khát chẳng khác nào loài lang báo, đặc biệt lưu tâm tại phần ngực của nàng.
“Có chuyện gì thế?” Đôi mắt đan phụng của huyện thái gia vẫn cứ nheo lại, liếc nhanh qua dáng vẻ mê hồn người của vị mỹ nhân trước mắt.
Người phụ nữ này dường như chẳng có ý thẹn thùng, đánh một ánh mắt gợi tình lại, yểu điệu lên tiếng “Lão gia, tiểu nữ tử gần đây hay buồn rầu… chỗ này đặc biệt khó chịu…” Vừa nói vừa đưa đôi bàn tay hồng hào, nhỏ xinh, liên tục vê lên phần ngực, vừa phong tình lại vừa gợi cảm.
Ây dô, không ngờ lại có người muốn mê hoặc huyện thái gia ngay trước mặt đám đông?
Đám đàn ông nhìn đến mức thèm nhỏ dãi, còn đám phụ nữ thì liên hồi nhổ nước miếng đầy khinh bỉ.
Có điều, huyện thái gia dường như chẳng hề hấn gì, nhìn khuôn ngực của người phụ nữ trước mặt với ánh mắt hoài nghi.
Đám phụ nữ xung quanh thấy vậy, người thì ngưỡng mộ, kẻ thì ghen tức.
Có điều, rất nhanh thôi…
Vị huyện thái gia yêu quý của bọn họ hạ lệnh xuống “Sư gia! Ngài kinh nghiệm phong phú, mau xuống sờ thử, xem xét kĩ càng phần ngực cho vị tiểu thư này xem có việc gì không? Bản quan lui vào hậu đường tìm chút đồ ăn đã, sau khi tìm ra nguyên nhân thì bẩm báo lại sau…” Dứt lời, ngài đưa tay điều chỉnh lại chiếc mũ ô sa, từ tốn bước vào trong hậu đường.
Khoảnh khắc đại đường huyện nha ào ào tiếng cười chế giễu. Đám phụ nữ là những người cười sảng khoái nhất.
Đáng đời! Muốn mê hoặc huyện thái gia, nhìn xem, đây chẳng phải ứng với câu trộm gà không được còn mất một đấu thóc sao?
May mà bản thân họ không làm trò mất mặt này…
Quay vào trong nội đường, Thẩm Tố Nhi chỉnh lại chiếc ô sa trên đầu. Một năm nay, để tránh tai mắt của Tư Mã Lạc và Mộ Dung Cảnh, nàng sống dưới cái tên Thư Sinh. Đây chính là người thư sinh dùng tranh chữ đổi một bát tào phớ mà nàng và Sơ Tuyết tình cờ bắt gặp tại quán ven đường năm xưa.
Thư Sinh thân thể yếu đuối lên kinh dự thi, không ngờ chỉ đỗ được vòng ngoài, đoán chắc vì không cho quan giám khảo tiền nên bị đẩy đến vùng thôn quê vắng vẻ, hẻo lánh như thị trấn Đào Hoa làm một vị quan thất phẩm bé nhỏ. Chàng vốn dĩ đưa theo người mẫu thân mù lòa đến đây nhậm chức, ai ngỡ giữa đường bệnh tật liên hồi, tình cờ lại được Thẩm Tố Nhi cứu tế.
Thẩm Tố Nhi thấy mẫu thân Thư Sinh đáng thương liền nhận bà làm mẹ nuôi, ở cạnh bên chăm sóc, rồi vì nhất thời nhàn rỗi nên quyết định thay Thư Sinh làm một huyện thái gia tại thị trấn Đào Hoa.
Thời gian trôi thật nhanh, giờ đã hơn một năm rồi. Lúc vào tới nội đường, nàng cũng thấy một tiểu nha hoàn đang hầu hạ lão phu nhân ăn uống. Nghe tiếng bước chân, lão phu nhân liền hiền từ lên tiếng “Con à, mau lại đây ăn sáng đi.”
“Con đây ạ.” Thẩm Tố Nhi luôn nghiêm túc trước mặt lão phu nhân, không dám làm bừa, im lặng dùng bữa sáng.
Lúc này, lão phu nhân mỉm cười dịu dàng nói “Công đường sáng ra thế nào?”
“Rất ổn, thị trấn Đào Hoa bé tí bé tẹo thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Toàn là những chuyện nhỏ nhặt, đối với Thẩm Tố Nhi mà nói, hoàn toàn là giết gà bằng dao mổ trâu.
“Mẫu thân ngồi đây liên tục nghe thấy tiếng cười từ công đường vọng vào.” Điều này khiến cho tâm trạng của bà cũng vui lên rất nhiều. “Mỗi lần con thăng đường đều hoan hoan hỉ hỉ, e là cả nước Bắc Uyển này cũng chỉ có một huyện lệnh như con mà thôi. Đối với mẫu thân, con không hề kém Phụng Sởtiên sinh chút nào đâu.”
Đạo hiệu của Bàng Thống, mưu sỹ của Lưu Bị dưới thời Tam Quốc, cùng tề danh với Gia Cát Khổng Minh ở thời Tam Quốc.
“Người đừng có chọc ghẹo con… hầy, những chuyện xấu hổ này, chẳng có gì đáng kể.” Thẩm Tố Nhi mỉm cười cổ quái, giọng điệu có phần khoa trương. Nghe nói lão phu nhân năm xưa cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có, nên cũng được đọc sách không ít. Thư gia trước kia cũng thuộc diện phú hộ, chỉ có điều nay đã lụi bại, chẳng còn gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Tố Nhi nói muốn đi ngủ, nhưng sự thực không phải vậy. Bởi vì một khi đã tỉnh, muốn ngủ tiếp không phải là chuyện dễ. Hơn nữa ở nhà lâu rồi, nàng bỗng muốn ra ngoài dạo chơi một lúc.
Đúng vào lúc xuân ấm hoa nở, ra ngoài đi dạo không tệ chút nào. Lúc này, nàng chỉ hi vọng không gặp phải người nào đó là được… Hầy, cuộc sống bình dị nàng muốn sống đôi khi lại gặp phải những rắc rối, phiền phức không đáng có.
Trước khi đi, nàng vẫn còn một việc phải làm. Nghĩ vậy nàng từ tốn bước ra đại đường.
Quả nhiên, nhìn thấy một đám nha sai đang ngồi tán gẫu, chơi xúc xắc, chỉ là bọn họ không được cược tiền mà thôi. Bởi vì trong nhà người nào cũng phải nuôi phụ mẫu, chút bổng lộc mỗi tháng chỉ đủ miếng ăn, làm gì còn tiền mà đặt cược?
Vừa thấy huyện thái gia bước ra, bọn họ vội vã tiến lại, mặt mày hớn hở, gật đầu khom lưng chờ nàng ra lệnh. Một tiểu nha sai lại gần, khôn khéo đưa lời “Lão gia, chúng ta có nên ra ngoài đi dạo không?” Bởi bọn họ biết ra ngoài là được ngắm mỹ nhân thoải mái. Lão gia đôi khi thoải mái, cũng để cho bọn họ chọc ghẹo một hồi, đương nhiên không được dùng tay, chỉ âm thầm bàn tán sau lưng xem ai xinh đẹp, ai gợi cảm hơn thôi.
Hơn nữa mắt nhìn người của lão gia rất độc đáo, chỉ cần nhìn đằng sau mỹ nhân là có thể nói được người đó trông như thế nào.
Đương nhiên, Thẩm Tố Nhi chỉ suy đoán vì muốn chọc cho mọi người vui vẻ, chứ chẳng có gì ghê gớm. Nàng vẫn luôn là một người tùy tiện, thẳng thắn.
Nhìn ra ngoài cửa nha môn, sắc mặt Thẩm Tố Nhi bình thản, lặng lẽ. Đám nha sai thấy vậy đều nín thở, chẳng ai dám manh động, ánh mắt kỳ vọng, lại mong chờ. Thực ra, đám phụ nữ ngoài kia, chẳng có ai xứng với huyện thái gia cả, cũng chẳng có ai có thể sánh với nét đẹp của ngài.
Thân hình dong dỏng cao, răng trắng môi hồng, mặt trái xoan, lúc tươi tỉnh đẹp đến thoát thục, khi cau mày lại càng động lòng người, cử chỉ hào sảng, phong lưu, mặc dù đôi khi hành vi tùy tiện, có chút lười nhác, gây ra biết bao chuyện vui cười. Đôi lúc bọn họ có nảy sinh hoài nghi, huyện thái gia là một người phụ nữ.
“Vô vị quá, tất cả ra ngoài thôi.” Thẩm Tố Nhi cảm thán một câu.
“Dạ vâng.” Đám nha sai tức thì hân hoan đáp lại.
Có điều, thường vui quá hóa buồn. Vào lúc bọn họ đang hân hoan, hứng khởi, Thẩm Tố Nhi lại đột nhiên hạ lệnh “Các ngươi hãy chạy ba vòng quanh thị trấn Đào Hoa cho ta. Để tránh các ngươi nhàn rỗi quá, chẳng có việc gì cũng kéo bản quan thăng đường.”
“Á… á… á” Người nào người nấy mặt mày nhăn nhúm, lúc thăng đường họ đã cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tháng trước, nha sai họ Tần đúng là ăn gan báo, cho rằng huyện thái gia dễ bắt nạt, dám mạo phạm huyện thái gia ngay trước mặt đám đông, sau vụ đó nha sai họ Tần mất quan chức đã đành, đến giờ vẫn còn nằm liệt giường chưa dậy được.
Sau đó, Thẩm Tố Nhi chậm rãi, từ tốn bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài cửa…
“Phụ thân.” Một bé trai mặt mày non nớt hân hoan xông lại, hơn nữa còn ôm đùi Thẩm Tố Nhi mãi chẳng chịu buông. Điều này khiến đám nha sai chuẩn bị chạy ba vòng quanh thị trấn Đào Hoa vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Tố Nhi khẽ mím môi, nhướng mày đầy cổ quái, lại cúi đầu nhìn đứa bé trai đẹp đến mức khó tin, khuôn mặt bé nhỏ đỏ hồng, đôi mắt sáng trong, con ngươi đen láy, cực kỳ đáng yêu. Thẩm Tố Nhi ngán ngẩm ngẩng đầu nhìn về phía không xa, nơi đó có một thiếu nữ hoạt bát, đáng yêu đang say đắm nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy sởn cả gai ốc. Thẩm Tố Nhi chán nản thét lớn “Tiền Tam Tam, mau đưa tiểu quỷ nhà mình về đi, sau này nàng đừng có dạy nó nhận phụ thân bừa bãi như vậy.”
Tiền Tam Tam chớp mắt tình tứ, bật cười hỉ hả, nhẹ bước lại gần, cất cao giọng nói trong trẻo “Huyện thái gia, Tiểu Bảo nói nhất định phải tìm một người đẹp trai làm phụ thân, toàn huyện này chỉ có ngài là đẹp nhất, đương nhiên ngài sẽ là phụ thân của nó rồi. Nếu ngài đồng ý, tiểu nữ sẽ đem thứ tốt nhất nhất nhất… ở nhà mình tặng miễn phí cho ngài…”
Trong huyện vẫn luôn có lời đồn, hành vi của vị cô nương với biệt hiệu Tam Tiền này vô cùng cổ quái, thấy lợi quên nghĩa, đặc biệt nhiều chủ ý quỷ quái vô cùng. Gặp phải nàng chính là cơn ác mộng của Thẩm Tố Nhi. Đừng cho rằng thứ tốt nhất nhất nhất trong nhà Tiền Tam Tam đem tặng miễn phí là thứ bảo bối trân quý gì, nếu ai nổi lòng tham đồng ý, khi biết được chân tướng nhất định sẽ mất thần trí luôn.
Bời vì thứ đồ tốt nhất nhất nhất mà Tiền Tam Tam nói không phải thứ nào khác mà chính là quan tài.
“Bản quan đang độ tuổi thanh xuân, đừng có giở chiêu này, ta không mắc lừa đâu…” Thẩm Tố Nhi giả bộ tức giận, quắc mắt lườm Tiền Tam Tam, quàng vào mớ bòng bong này cũng chính là lỗi của nàng.
Mấy hôm trước, trong lúc đi dạo, nàng vô tình gặp phải tên tiểu quỷ này, thấy đứa bé xinh đẹp, đáng yêu, nàng không nhịn được vuốt ve khuôn mặt dễ thương của nó. Kết quả, ác mộng ập tới, nàng liền bị cô nương Tiền Tam Tam bám riết lấy, lại còn trình bày một đống lí do ngớ ngẩn, nói rằng huyện thái gia đã vô lễ với Tiểu Bảo nhà mình, sống chết bắt huyện thái gia phải chịu trách nhiệm.
Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm kiểu gì?
Lần này thì hay rồi.
Chuyện đã lằng nhằng nhiều hôm vẫn chẳng thể kết thúc được.
“Tiền cô nương, đừng nói là cô nương đứng canh bên nha môn này suốt đấy nhé?” Thẩm Tố Nhi thực sự chán nản, trước tiên bế lấy Tiểu Bảo, bởi vì tên tiểu tử này vẫn dính chặt lấy nàng như kẹo cao su quyết không chịu buông.
“Đúng thế, lão gia.” Tiền Tam Tam mỉm cười thân mật.
“Các người tìm bản quan có việc gì?”
Tiểu Bảo vừa nghe vậy đã hân hoan lên tiếng “Đi thả diều thôi, phụ thân phải thả thật cao vào nhé.” Đôi tay bé nhỏ quàng lấy cổ Thẩm Tố Nhi, đôi mắt to lí lách, đảo liên tục, vừa nhìn đã biết đây là một tên tiểu quỷ.
Thẩm Tố Nhi ngán ngẩm, lẽ nào nàng phải nhận một đứa con trai vô duyên vô cớ thế này sao?
Ra khỏi thị trấn Đào Hoa, hai người tới thẳng chân núi phía Tây.
Nơi đây đồng cỏ xanh tươi, là nơi thích hợp để thả diều.
Tiểu Bảo xem ra đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
Thẩm Tố Nhi không muốn chạy, càng không muốn động đậy. Nàng tùy ý tìm một chỗ êm ái, thoải mái nằm xuống, ngửa đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, ánh mắt bỗng chuyển sang mơ màng, đắm say. Chia tay Mộ Dung Cảnh hơn một năm, sau đêm ân ái đó, nàng lặng lẽ rời đi…không biết sau khi tỉnh dậy, sắc mặt ngài trông sẽ như thế nào?
“Phụ thân.” Tiểu Bảo chơi mệt rồi liền tấp tẩy bước đến bên Thẩm Tố Nhi, sà vào lòng nàng, rúc đầu lên bụng nàng, mặt mày rạng rỡ, tỏ ý mãn nguyện vô cùng.
Nếu không phải tiểu quỷ này còn nhỏ, Thẩm Tố Nhi thực sự hoài nghi nó là một tên quỷ háo sắc.
“Tiểu quỷ, cháu mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi ạ…” Giọng nói có phần do dự, lại mang theo chút tự ti.
Lần này, Thẩm Tố Nhi khẽ lặng người, một tiểu quỷ bé tí cũng biết che giấu tuổi thật của mình sao? Nàng lại hỏi thêm một câu “Tiểu Bảo, rốt cuộc cháu mấy tuổi rồi?”
“Ừm, ba tuổi, phụ thân không tin à… vậy năm tuổi đi, sáu… sáu tuổi cũng được…”
Chết ngất! Trong khoảnh khắc trán Thẩm Tố Nhi đầm đìa mồ hôi. Tiểu quỷ này càng lúc càng đáng nghi. Nàng giả bộ tức giận, nghiêm mặt hỏi “Mới tí tuổi đầu đã học nói dối? Thật chẳng ngoan chút nào, ta không chơi cùng những đứa trẻ không ngoan.”
“Hu hu, không đâu, Tiểu Bảo nào có không ngoan, là do mẫu thân dạy thế… hu hu, phụ thân xin đừng tức giận. Mẫu thân nói, nếu phụ thân hỏi tuổi, Tiểu Bảo phải nói nhỏ… nhỏ đi một chút…” Nói xong, nước mắt uất ức từ từ ứa ra.
Nghe vậy nàng có cảm giác bản thân như sắp ngất đến nơi. Hóa ra lại như vậy… Tại sao Tiền Tam Tam lại dạy trẻ nhỏ thế chứ?
Lúc này, Tiền Tam Tam đứng từ xa gọi lại, trong tay vẫn còn cầm dây diều nói “Tiểu Bảo, sao không thả diều nữa? À đúng rồi, kéo phụ thân con lại đây.”
Thẩm Tố Nhi nghe vậy liền xị mặt ra. Nàng thực chẳng muốn động đậy chút nào.
Tiểu Bảo nhìn Thẩm Tố Nhi bằng đôi mắt sáng ngời “Phụ thân, người có đi không?”
“Không đi đâu, Tiểu Bảo đi đi.”
“Tiểu Bảo cũng không đi, Tiểu Bảo muốn đợi phụ thân rồi cùng đi.” Cậu bé dính chặt lấy nàng đưa lời đeo bám.
Thẩm Tố Nhi chẳng còn cách nào khác, liền dỗ dành “Vậy Tiểu Bảo đứng lên trước đi, để ta ngồi dậy nào.” Lúc nãy vừa nằm xuống, Tiểu Bảo xông lại, nhào cả lên người nàng. Tiểu quỷ này cũng gớm thật, tính coi nàng là cái đệm sao?
“Ừm, được ạ…”
“Không được động đậy thân người.” Thẩm Tố Nhi đột nhiên thét lên… trước mặt nàng có rắn. Không biết từ lúc nào trong bụi cỏ xuất hiện một đầu rắn có hình tam giác, thân rắn to bằng ngón tay cái, đang thè lưỡi đe dọa đầy nguy hiểm. Thẩm Tố Nhi mồ hôi lạnh toát ra đầy mình, hơn nữa bản thân cũng không biết nhiều về loài rắn, chẳng hiểu nó thuộc loại gì, độc tố đến đâu. Thế nhưng nàng biết nó là rắn độc.
Nàng chết sững, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù đối với động vật tự nhiên, chúng chỉ tấn công loài người khi cảm thấy có nguy hiểm. Nhưng vẫn có những tình huống bất ngờ xảy ra.
Con rắn từ từ bò tới, càng lúc càng tiến gần tới chân trái của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo thấy ánh mắt sợ hãi của Thẩm Tố Nhi, liền quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng đầy nghi hoặc. Khoảnh khắc cậu quay người, toàn thân thoáng động, hơn nữa bàn chân cũng lùi lại phía sau, đụng trúng vào đầu con rắn.
Trước tình hình nguy cấp, nàng có thể lờ đi? Chẳng suy nghĩ nhiều, Thẩm Tố Nhi liền bế Tiểu Bảo sang một chỗ an toàn, rồi dùng tay áo dài đập về phía thân rắn, hi vọng hất được nó ra xa.
Ai ngờ…
Tất cả đã quá muộn.
“Ây da…” Chết chắc rồi!
Tiểu Bảo kinh ngạc, cau chặt đầu mày “Con súc sinh đáng chết.” Bàn tay nhỏ mũm mĩm cầm một viên đá lên ném mạnh. Trong nháy mắt chẳng còn thấy bóng dáng con rắn đâu, cũng chẳng biết nó có bị hòn đá kia ném trúng?
Thẩm Tố Nhi vội cởi giày, vén quần lên, gần đầu gối trái quả nhiên xuất hiện hai chấm màu đỏ, đang rỉ máu. Nàng vội rút thắt lưng, buộc chặt quanh đùi, không để độc tính lan rộng “Tiểu Bảo, mau bảo mẫu thân cháu quay về huyện tìm đại phu lại đây.”
“Mẫu thân, phụ thân bị rắn cắn rồi! Mau đi tìm đại phu về đi, mau lên.” Tiểu Bảo sợ hãi thét lên, chiếc miệng bé xinh mếu xệch như thể sắp khóc.
“Hả? Rắn? Được rồi, mẫu thân sẽ đi ngay đây.” Tiền Tam Tam nghe vậy không khỏi thất sắc, vội vã chạy về thị trấn, vừa chạy vừa thét “Huyện thái gia, ngài đừng có động đậy, động đậy là khí huyết lưu thông, độc sẽ lan đi càng nhanh đó…”
“Ây dà, trời muốn ta phải chết mà… đương yên đương lành ra ngoài chơi làm gì?” Thẩm Tố Nhi rên rỉ, đưa tay tiết máu độc ra ngoài.
Máu lúc này đã chuyển sang màu đen, Thẩm Tố Nhi thập phần kinh hãi, mỉm cười khổ sở “Tiểu Bảo, xem ra hôm nay ta khó tránh khỏi kiếp nạn… chẳng thể đợi được đại phu nữa. Thật không ngờ loại rắn này lại độc đến vậy.”
Bỗng vết thương của Thẩm Tố Nhi đau nhói. Tiểu Bảo chẳng hiểu lấy thứ gì cứa một vệt nhỏ trên miệng vết thương, máu đen theo đó từ từ chảy xuống. Còn chưa kịp ngạc nhiên, Tiểu Bảo đã cúi thấp đầu, chẳng do dự hút máu độc ra cho nàng.
Thẩm Tố Nhi kinh ngạc thét lớn “Tiểu Bảo, đừng làm vậy. Tuyệt đối không được nuốt vào, mau nhổ ra ngoài, mau kiếm nước sạch xúc miệng.” Cậu bé còn quá nhỏ, nếu bất cẩn nuốt phải máu độc, vậy thì lại mất thêm một tính mạng vô tội.
Tiểu Bảo cứ như thể không hề nghe thấy, hút rồi lại nhổ, hút rồi lại nhổ, động tác liên tục được lặp đi lặp lại.
“Quá nguy hiểm. Đừng hút nữa.” Thẩm Tố Nhi đang định ngăn cản, mới phát hiện động tác xử lý vết thương của Tiểu Bảo rất thuần thục. Trực giác mách bảo nàng có điều gì đó lạ thường, nhưng lại chẳng thể nói rõ ra được.
Vào lúc nàng còn đang do dự, máu từ vết thương chảy ra đã dần chuyển sang màu đỏ. Rồi Tiểu Bảo lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong người ra đổ ra lòng bàn tay một viên đan dược màu đen, nói “Phụ thân, mau ăn nó vào sẽ không sao nữa.” Nói xong, cậu bé liền đưa viên đan dược lên trước miệng Thẩm Tố Nhi.
Tiểu Bảo muốn cứu, Thẩm Tố Nhi đương nhiên chẳng có lí do gì không uống, chỉ là nàng lo lắng nhìn vết máu dính bên miệng của cậu bé, trái tim không ngừng đau nhói, liền lấy tay áo lau đi cho Tiểu Bảo. Thật không thể ngờ nàng lại được một tiểu quỷ cứu mạng, trái tim lạnh giá bấy lâu bỗng ấm áp trở lại, nàng dịu dàng nói “Cháu không sao chứ? Có nên uống một viên giống ta không?”
Lúc này, Tiểu Bảo mới mỉm cười thuần khiết, ngây ngô đáp “Không cần, chút độc tầm thường này chẳng làm gì được Tiểu Bảo đâu.” Bàn tay mũm mĩm mềm mại lại lấy thêm một viên, nghiền nát rồi đổ lên miệng vết thương cho nàng, sau đó đắp một chiếc lá sạch lên. Chẳng hiểu Tiểu Bảo lấy đâu ra một chiếc khăn tay, buộc chặt vết thương cho Thẩm Tố Nhi, sau đó kéo quần xuống, đi giày lại cho nàng.
Hành động thuần thục liên tiếp, rất dịu dàng…
“Tiểu Bảo, rốt cuộc cháu mấy tuổi?”
“Cháu…” Tiểu Bảo đột nhiên mỉm cười rạng rỡ. “Tại sao phụ thân lại hỏi câu này thế?”
“Ta cảm thấy cháu không giống như trẻ nhỏ, sao có thể biết nhiều thứ như vậy?”
Tiểu Bảo nhún vai, cúi đầu, thi thoảng lén ngước lên nhìn Thẩm Tố Nhi, giống như trẻ con khi làm sai việc gì đó, thì thầm nói “Tiểu Bảo năm nay… chín tuổi. Bởi vì có khuôn mặt trẻ con, mọi người đều nghĩ con mới tầm năm, sáu tuổi.”
Tuy rằng sự thật rất hoang đường, trái lại Thẩm Tố Nhi lại rất tin, trẻ con chín tuổi ở thời cổ đại hiểu biết nhiều như vậy không hề kỳ quái, “thần đồng” ở thế kỷ hai mốt đâu đâu chẳng có. Dáng dấp Tiểu Bảo hơi nhỏ nên khiến người ta nảy sinh nghi ngờ.
Một lúc sau, đại phu cũng được đưa tới. Nghe nói huyện thái gia bị rắn cắn, dân làng cũng vội vã tới xem. Đám nha sai cũng tất tưởi chạy tới, thậm chí còn khiêng theo chiếc kiệu cũ duy nhất trong thị trấn.
Tiểu Bảo như thể sợ đám đông liền trốn trong vòng tay Thẩm Tố Nhi.
“Tiểu quỷ, mau xuống đi, đại phu còn phải xem vết thương cho lão gia nữa.” Sư gia hối hả thét lên.
Tiểu Bảo vẫn không chịu buông tay “Phụ thân đã không sao rồi, lúc nãy có một người qua đường đã tới giúp trị thương cho phụ thân.” Cậu bé nói, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, giống như sợ thứ đồ bảo bối của mình bị người khác cướp mất.
“Tiểu Bảo, mau đứng dậy đi, làm sao có thể làm vậy với huyện thái gia được? Hơn nữa, cho dù… cho dù không sao nữa, cũng phải cho đại phu khám lại thì mới an tâm chứ?” Tiền Tam Tam đưa lời dỗ dành, kéo Tiểu Bảo tránh đi, có điều Tiểu Bảo không chịu, quyết tâm dính chặt lấy Thẩm Tố Nhi không chịu rời nửa bước.
Tình cảnh có phần lộn xộn, một vài nha sai định xông vào lôi Tiểu Bảo ra, trong khi dân làng cũng xúm vào khuyên Tiểu Bảo. Rốt cuộc Tiểu Bảo sợ đến mức bật khóc, vẫn cứ cứng đầu quyết không buông tay, mọi chuyện càng lúc càng thêm hỗn loạn.
Thẩm Tố Nhi không biết nên khóc hay nên cười, mong muốn bảo vệ nàng của tiểu quỷ này quá mạnh mẽ, thậm chí dù có phải nói dối. Có điều, nàng phải cảm ơn Tiểu Bảo, nàng vốn không muốn để lộ bàn chân nhỏ của mình ra trước mặt mọi người, sợ rằng đến lúc đó, mọi người lại được dịp bàn tán, nói rằng bàn chân của vị huyện thái gia sao lại giống chân của phụ nữ…
“Dừng lại, dừng lại.” Thẩm Tố Nhi lớn tiếng nói.
Xung quanh nhanh chóng im lặng như tờ.
Quay sang đại phu, Thẩm Tố Nhi nói “Đại phu à, phiền ngài hãy bắt mạch kiểm tra, xem xem có hiện tượng bị trúng độc không?” Rất nhanh đại phu bắt mạch liền thông báo tất cả đều bình thường.
Lúc này, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng thở phào nhẹ nhõm… Thật không ngờ một huyện thái gia giả mạo, ngổ ngáo như nàng lại được nhân tâm như vậy.
“Tiểu Bảo nói không sai, bản quan bây giờ đã không sao rồi, mọi người không cần phải lo lắng, tất cả giải tán đi.” Thẩm Tố Nhi lên tiếng an ủi, khoảnh khắc đấy, huyện thái gia đẹp tựa ngàn bông mai nở rộ.
Sau đó, Thẩm Tố Nhi ngồi lên chiếc kiệu cũ nát của nha môn, được một đám nha sai bảo vệ, khiêng về.
Trên đường đi, có nha sai không kìm được hiếu kì liền hỏi “Lão gia, từ khi nào ngài có thêm một người con trai vậy?”
Thẩm Tố Nhi mỉm cười cúi đầu nhìn Tiểu Bảo vẫn còn đang bám chặt lấy mình, “Vừa mới nhận thôi.”
Mọi người nghe vậy liền hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra là con trai nuôi. Vậy thì chẳng sao rồi.
Có người bắt đầu chọc ghẹo “Tiểu Bảo, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi. Phụ thân cháu có cháu năm mười bốn tuổi…” Giọng nói ngây thơ, ai lại nghi ngờ?
“Ô…” Đám đông tức thì rú lên.
Con trai riêng? Huyện thái gia còn không thừa nhận?
Thẩm Tố Nhi không giải thích, chỉ mỉm cười nhìn Tiểu Bảo, cuộc sống bình an thế này, nhận thêm một đứa con nàng sẽ không còn cảm thấy nặng nề nữa.
Thẩm Tố Nhi quay về nha môn, Tiểu Bảo vẫn không chịu rời khỏi, thậm chí còn muốn ở lại trong nha môn. Cho dù cậu bé muốn ở lại bên cạnh nàng vì lí do gì, cũng có chút bất thường, nhưng nói đi nói lại Tiểu Bảo cũng là ân nhân cứu mạng của nàng. Vậy nên không cần thiết phải nghi kị.
Buổi tối, mọi người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Lúc Thẩm Tố Nhi định lên giường, liền phát hiện chiếc chăn phồng lên, suýt chút nữa giật mình sợ chết khiếp.
Khi nhìn thấy chiếc đầu nhỏ nhô ra khỏi chiếc chăn, nàng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tên tiểu quỷ này lại còn muốn ngủ cùng một giường với nàng sao?
Tuy rằng đây không phải là vấn đề, nhưng hiện nàng đang nữ cải nam trang, để lộ ra ngoài sẽ gặp nhiều phiền phức, liền nghiêm mặt nói “Tiểu Bảo, cháu làm gì thế?”
“Đi ngủ ạ.”
“Muốn đi ngủ thì phải về phòng của mình biết không?”
“Không ạ, phụ thân, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng người, nằm ngủ một mình sợ lắm…” Đôi mắt đó hiện rõ nét vô tội mà uất ức.
Thẩm Tố Nhi từ tốn ngồi xuống giường, theo thói quen cuộn một lọn tóc lên mũi ngửi, hương thơm dịu nhẹ, ánh nến chập chờn toát lên nét đẹp đắm say khó diễn tả bằng lời. Nàng nhìn Tiểu Bảo chăm chú, mỉm cười nói “Trẻ con nói dối là mũi sẽ dài ra đấy.” Nói cho cùng Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ, nàng chẳng nói qua nói lại với nó nhiều, cởi chiếc áo ngoài ra, nằm xuống.
Chiếc giường không lớn, nhưng thêm một Tiểu Bảo cũng chẳng cảm thấy chật chội. Tiểu Bảo rất ngoan, Thẩm Tố Nhi thấy vậy có chút bất ngờ, mỉm cười khen ngợi “Tiểu Bảo đúng là rất biết cách quan tâm người khác.”
“Bởi vì không có ai quan tâm Tiểu Bảo. Bình thường ngủ, Tiểu Bảo cũng muốn có ai đó kéo chăn cho, nhưng kết quả chẳng có ai hết… Cho nên, con không muốn phụ thân cũng giống như Tiểu Bảo. Sau này, Tiểu Bảo sẽ kéo chăn cho phụ thân, được không?” Tiểu Bảo ngô nghê nói, trong giọng nói ẩn chứa chút buồn bã, sau cùng trở thành mong chờ.
Thẩm Tố Nhi ngây lặng người, lòng không khỏi xót xa, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lúc này cũng thoáng sững người, sau đó định thần, rúc vào trong lòng nàng, tìm một vị trí thoải mái.
“Tiểu Bảo đến từ nơi nào hả?”
“Nước Tang.”
“Hả? Nước Tang có phải là nước lân cận với Bắc Uyển không?” Nàng đã từng nghe nói, nước Tang mưu sinh bằng cách nuôi tằm, là một tiểu quốc chuyên sản xuất tơ lụa.
“Chỉ cần đi qua ngọn núi lớn phía Đông thị trấn Đào Hoa thì chính là biên giới nước Tang rồi.” Có vẻ Tiểu Bảo rất thông thuộc.
Thẩm Tố Nhi cũng chưa thấy buồn ngủ, liền quay sang nói chuyện cùng Tiểu Bảo.
“Vậy làm sao Tiểu Bảo quen được Tiền Tam Tam?” Hai người này tuyệt đối không phải là mẫu tử, chỉ cần để ý một chút là biết.
“Trên đường, Tiểu Bảo suýt chút nữa bị kẻ xấu bắt đi, mẫu thân đã cứu Tiểu Bảo, vậy là Tiểu Bảo liền theo tới đây, sau đó vẫn luôn ở cùng mẫu thân.”
Theo lời Tiểu Bảo, vì ham chơi, chạy ra ngoài, nên cậu không nhớ đường quay về. Sau đó bị một đại thúc xấu xa lừa lên xe ngựa, hình như là bán đến một nơi nào đó. Vì lanh lợi cậu lén trốn đi thì gặp được Tiền Tam Tam, rồi thêm một vài chuyện vặt vãnh khác. Sau cùng, cậu bé chu miệng, đưa lời cầu cạnh “Phụ thân, người nhất định phải đối tốt với Tiểu Bảo và phải quan tâm đến Tiểu Bảo. Còn nữa, bây giờ người phải hát ru, dỗ Tiểu Bảo ngủ…”
Thẩm Tố Nhi không nhịn được thơm lên má cậu bé, đáp “Được thôi.” Nàng không muốn truy xét nhiều, cũng không muốn nghi ngờ tính chân thực trong lời kể của Tiểu Bảo. Là thật hay giả đối với nàng chẳng sao hết. Dù gì, nàng cũng chẳng có gì để mất. Nàng khẽ ngâm nga theo một điệu nhạc mà nàng biết, dỗ cậu bé dần chìm vào giấc ngủ.