Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 22: Huynh đệ song sinh thầm đọ sức



Sáng hôm sau, sắc trời còn tờ mờ.

Khi cửa cung vừa mở, Trần Thủ một người một ngựa vội vã xuất hiện, đoạt lấy lệnh bài từ tay đám thị vệ, sau đó phi thẳng về phía Mai Viện bởi Sơ Tuyết vẫn chưa dọn vào tẩm cung của hoàng đế.

Cung nữ, thái giám canh giữ bên ngoài, thấy Trần Thủ xuất hiện đột ngột, bất giác lặng cả người.

Trần Thủ cũng thấy có phần ngần ngại, may mà trước giờ giấc ngủ của Sơ Tuyết không sâu. Khi Trần Thủ lại gần, khẽ thì thầm bên tai ngài vài câu, Sơ Tuyết lập tức nhảy xuống giường, gương mặt tuấn mỹ kích động đến độ đỏ hồng lên, vội vã nói: “Mau lên, mau thay y phục để trẫm xuất cung.”

Cung Triều Phụng xưa nay là nơi các đời hoàng hậu sinh sống, thế nên trước mắt đây vẫn là nơi Thẩm Tố Nhi ở. Tuy rằng không hợp lễ tiết, trước đó cũng từng có vị đại thần dâng tấu về việc này, thế nhưng Sơ Tuyết thản nhiên đáp, việc riêng của ngài mà họ cũng muốn quản? Vậy thì để cho công bằng, sau này ngài cũng sẽ quản lí việc riêng của họ, ví như buổi sáng các vị ăn gì, buổi tối đi những đâu, tiêu hết bao nhiêu tiền, lấy bao nhiêu tiểu thiếp…

Kết quả, các vị triều thần đó đều im thin thít.

Thẩm Tố Nhi vừa dậy, nghe Sơ Tuyết báo tin, hồn phách tức thì như bay mất, vội vã theo Sơ Tuyết xuất cung.

Bình mình vừa ló, cả hoàng thành đã bắt đầu hoạt động, sức sống bừng lên rạo rực.

Xe ngựa từ trong cung ra đang tiến thẳng về phía Túy Nguyệt Lâu.

“Thật… thật sự đã quay về sao?” Cổ họng Thẩm Tố Nhi như bị thứ gì đó chặn lại, khó khăn lắm mới cất thành lời.

“Đúng thế, Trần Thủ sẽ không gạt chúng ta đâu.”

“Có thật không? Ngài ấy đã về?” Đột nhiên, Thẩm Tố Nhi cảm thấy sợ hãi. Liệu có phải nàng đang mơ? Trước kia, nàng đã từng nghĩ tới cảnh tượng ngài xuất hiện vô số lần, thế nhưng không có lần nào giống như thế này.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Trần Thủ chạy đến trước, cung kinh vén rèm xe.

Khoảnh khắc, Thẩm Tố Nhi thở gấp, sắc mặt trắng nhợt. Trong vô hình, nàng cảm thấy căng thẳng tới mức tê dại, sức lực toàn thân như bị trút hết, lại có cảm giác như thể vẫn còn trong giấc mộng.

“Hoàng tẩu, đừng căng thẳng quá, xuống xe là chúng ta có thể gặp được hoàng huynh rồi…”

“Ừm!” Trái tim Thẩm Tố Nhi đập cuồng loạn không ngừng, nhắm mắt hít một hơi thật sâu sau đó nhẹ bước xuống xe.

Trần Thủ nói khẽ một câu.

Giây phút hai người ngẩng đầu nhìn lên, trên lan can lầu hai, một vị công tử phong độ ngời ngời đang nhìn xuống. Ánh mắt giao nhau, dung nhan quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, con người quen thuộc…

Là ngài!

Là nàng!

Ánh mắt hai người cứ thế đắm đuối, cuốn lại với nhau, chẳng thể tách rời, cứ như thể chủ nhân của chúng đã phân cách ngàn năm. Không thể diễn tả cảm giác trong lòng họ lúc này, càng không thể tả được nỗi nhung nhớ ghi khắc trong tim, bởi lẽ bất cứ lời nói nào cũng trở thành vô nghĩa.

Thẩm Tố Nhi lệ tuôn không ngừng, kích động chạy thẳng vào trong.

Sau một giây bất ngờ, khi Sơ Tuyết và Trần Thủ lấy lại tinh thần, định vào Túy Nguyệt Lâu, ai ngờ, một tiểu nhị nhanh chóng bước ra, khom lưng, mỉm cười nói “Nhị vị đại gia, vị đại gia trên lầu nói xin mời hai vị chờ một lúc, nghe tiểu nhân nói vậy hai vị sẽ tự hiểu thôi.” Ánh mắt của tiểu nhị đó vô cùng ám muội, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sẽ hiểu thôi, sẽ hiểu thôi…”

Sơ Tuyết và Trần Thủ mỉm cười ngần ngại, giả như không đợi thì họ đúng là người không biết thế sự rồi.

Bỗng một thân hình bay vụt từ trên lầu xuống, ánh mắt lo lắng, nhìn ra ngoài cửa hỏi “Tố Nhi đâu rồi?”

Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đứng ngoài cửa nãy giờ tột cùng kinh hãi. Định thần nhìn kĩ bên trong, tiểu nhị ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Đại đường bên trong nhìn qua là thấy rõ hết mọi thứ. Chỉ là Thẩm Tố Nhi đang ở nơi nào?

“Ta hỏi các người, nàng ấy đâu rồi!” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh tối sầm lại.

“Hoàng huynh, lúc nãy hoàng tẩu… đi vào trong rồi, mới được một lúc thôi.” Sơ Tuyết hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng tẩu mất tích rồi sao?

“Mau hạ lệnh cấm không cho bất cứ ai xuất nhập thành. Lúc này, chắc nàng ấy vẫn ở trong kinh thành thôi.”

Một người như vậy, không phải nói biến mất là có thể biến ngay được. Nửa canh giờ sau, cả Túy Nguyệt Lâu đã bị cấm quân vây lại. Tất cả tiểu nhị, chưởng quầy bao gồm cả khách khứa, từ trẻ đến già đều được giải đến trước đại đường, thẩm tra từng người một. Thế nhưng vẫn không tìm thấy người, càng không hỏi thêm được bất cứ manh mối nào hết.

Tiểu nhị ban nãy cũng biến mất một cách lạ thường.

Mộ Dung Cảnh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn tức thì biến thành vô số mảnh vụn “Nghe đây, nếu nàng xảy ra chuyện, toàn bộ các ngươi đều phải…”

“Hoàng huynh! Tất cả là tại đệ, xin lỗi huynh.” Sơ Tuyết đột nhiên lên tiếng “Xin hoàng huynh hãy bình tĩnh. Hoàng tẩu sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là như vậy.”

Mộ Dung Cảnh nhìn dáng vẻ đó của Sơ Tuyết, ánh mắt lặng hẳn đi. Thu lại cơn tức giận, ngài rút ra một thanh chủy thủ, cắm vào cánh tay, từ từ nhắm mắt rồi ngồi xuống.

Sơ Tuyết thấy vậy, vô kinh hãi “Hoàng huynh, huynh định làm gì thế?” Đang định gọi người, Sơ Tuyết liền bị Mộ Dung Cảnh ngăn lại.

“Sơ Tuyết, đừng lo lắng, ta chỉ muốn để bản thân bình tĩnh lại thôi.” Lúc nãy, ngài đã quá mất bình tĩnh, nếu bình tĩnh đã không để người ta chạy thoát. Ngài vốn định lặng lẽ gặp mặt họ một lần, ai ngờ lại bị người khác lợi dụng.

Nhờ cơn đau, Mộ Dung Cảnh dần bình tâm lại, khẽ lên tiếng “Sơ Tuyết, đệ có trách hoàng huynh không?”

“Tại sao đệ lại phải trách hoàng huynh?”

Mộ Dung Cảnh xem ra cực kỳ áy náy, nếu Sơ Tuyết biết trách móc thì đó đã chẳng còn là Sơ Tuyết nữa. Vừa nói, Mộ Dung Cảnh vừa đeo mặt nạ lên “Sơ Tuyết, thân phận hiện nay của ta là Tư Mã Lạc, đệ nhất định không được tiết lộ cho ai biết đâu nhé!”

“Dạ, thế nhưng… mẫu hậu thì sao?”

“Tạm thời đừng nói, ta sẽ đến gặp người sớm thôi. Bây giờ điều quan trọng nhất chính là tìm ra hoàng tẩu của đệ trước đã.” Rốt cuộc là ai mà có thể nắm rõ được hành tung của ngài như vậy? Ngay đến vai tiểu nhị đó cũng xuất hiện rất hợp lí, hơn nữa, ngài vừa mới đến kinh thành…

Tiếp đó, ánh mắt Mộ Dung Cảnh lạnh hẳn đi, thét lớn “Trần Thủ.”

“Có thuộc hạ.”

“Tiếu Trọng Chi có điều gì bất thường không?”

Nghe Mộ Dung Cảnh hỏi, Sơ Tuyết hoàn toàn không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì tới Tiếu Trọng Chi?

Trần Thủ im lặng một hồi, lập tức hồi báo lại tình hình tại phủ tướng quân. Lúc này, Tiếu Trọng Chi đã cho hết gia nô về quê. Nghe nói ngày mai, ngài sẽ đưa linh cữu của lão tướng gia rời khỏi kinh thành.

Mộ Dung Cảnh lập tức ra lệnh Trần Thủ theo dõi phủ tướng quân suốt mười hai canh giờ.

Đợi đến khi Trần Thủ lui xuống, ánh mắt Sơ Tuyết lấp lánh, khẽ đưa lời nghi hoặc “Hoàng huynh, tại sao lại cho người theo dõi Tiếu đại ca?”

“Tối qua ta đã đến gặp Tiếu Trọng Chi… Sơ Tuyết, hãy nói thật mọi chuyện với ta, tại sao đệ lại không xử lý nhà họ Tiếu?” Về chuyện này, ngài đã nghe Trần Thủ báo lại.

“Chuyện này… hoàng huynh, chúng ta đừng truy cứu, hoàng huynh cũng đừng hỏi thêm, có được không? Mỗi người trong chúng ta đều có chuyện… thân bất do kỉ.” Sơ Tuyết cúi đầu buồn bã, quay người không muốn nói thêm về chủ đề này. Trong lòng ngài không ngừng đấu tranh, trước giờ ngài luôn có gì nói nấy, đặc biệt là trước mặt người thân.

Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày, cũng không truy hỏi thêm nữa. Đột nhiên, ngài nghe thấy tiếng ồn ào từ lầu dưới vọng lên.

Lúc này, một thị vệ chạy lên, quỳ trước mặt Sơ Tuyết, bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, có một lão nông nói đã nhìn thấy một người đàn ông bế một người phụ nữ nhảy qua tường Túy Nguyệt Lâu ra ngoài.

“Truyền.” Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh cùng lúc sợ hãi, vội vã truyền người đó vào.

Người thị vệ lui xuống, không bao lâu, dắt theo một lão nông chừng bốn, năm mươi tuổi. Lão nông đó vừa trông thấy Sơ Tuyết đã vội vã quỳ xuống. Đoan chắc có tích phúc mấy đời cũng chẳng thể ngờ bản thân lại có thể gặp được thiên tử, nên lời nói vì thế cũng trở nên gấp gáp, lắp bắp vì sợ sệt. Việc này khiến Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết phải nhẫn nại hết mức mới hiểu ông ta muốn nói gì.

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh càng lúc càng thêm thâm sâu khó đoán, liền hỏi “Nếu bây giờ hắn đứng trước mặt, ông có thể nhận ra không?”

Lão nông ấp úng đáp “Tuy rằng rất mơ hồ, thế nhưng lúc nhìn thấy người đó… có lẽ sẽ nhớ rõ hơn đôi chút.”

“Ừm, ta tin ông.” Mộ Dung Cảnh đánh mắt ra hiệu cho Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết lập tức hiểu ý, ngài quay sang đám thị vệ xung quanh “Các ngươi lui xuống trước đi, không có lệnh của trẫm, không được lên đây.”

Thị vệ nhận lệnh, lập tức lui cả xuống dưới.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Sơ Tuyết, Mộ Dung Cảnh và lão nông khi nãy. Lão nông quỳ dưới đất, không dám đứng dậy, thân người run rẩy, xem ra ông ta chưa từng trải qua tình huống nào như vậy.

Mộ Dung Cảnh nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, nhìn lão nông rồi nói “Mau ngẩng đầu lên, nhìn xem có phải là ta không?” Ngài hỏi, trong lòng thoáng hồ nghi, vấn đề Tư Mã Lạc vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Cảnh, cả người lão ngây ra, vội nhìn kĩ hơn sau đó lắc đầu nói “Không… không giống.”

“Không giống?” Mộ Dung Cảnh cau chặt đôi mày. “Ông hãy nhìn cho kĩ một chút.”

“Thực không phải, người đàn ông đó không tuấn tú như ngài… thảo dân tuyệt đối không dám nói dối nửa lời.”

Sơ Tuyết dịu dàng lên tiếng “Lão à, ông hãy nghĩ lại xem, người đàn ông đó có điểm gì đặc biệt? Ví dụ như… trên người có đeo thứ gì? Có mang theo đao kiếm gì không?”

“Không có kiếm. Chỉ là có chút kì quái, người… đàn ông đó thực sự có chút kì quái…”

“Kì quái kiểu gì?” Sơ Tuyết vội hỏi.

“Hình như là đeo tang…” Lão nông dáng vẻ đôn hậu, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nói dối.

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh chuyển sang sắc lạnh, nói “Sơ Tuyết, lập tức đưa người tới bao vây phủ tướng quân. Đúng rồi, đưa cả lão nông này theo, để ông ta nhìn Tiếu Trọng Chi xem có phải là hắn không?”

Suy nghĩ thật kĩ, tại kinh thành này có thể nhanh chóng nắm rõ được hành tung Mộ Dung Cảnh, lại biết được hành động của Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi, hơn nữa, trong thời gian ngắn như vậy đã đưa ra được hành động cụ thể, ngoại trừ Tiếu Trọng Chi ra, không còn ai khác. Cho dù là Tư Mã Lạc cũng không thể làm được đến mức đó.

Khoảng nửa canh giờ sau, trước cửa lớn đóng chặt của phủ tướng quân.

Cờ trắng, đèn lồng trắng treo khắp nơi. U ám, sầu thảm, không khí tràn ngập nỗi bi thương.

Đột nhiên, cửa lớn bật mở, Trần Thủ đi từ bên trong ra.

Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết bước vào.

Bình thường, phủ tướng quân chẳng mấy khi náo nhiệt, kể từ khi cho hết nô bộc về quê lại càng thêm u tịch, vắng lặng.

Bên cạnh linh đường khói hương nghi ngút, một lão nô đang ngồi đó đốt tiền giấy.

Tiếu Trọng Chi điềm nhiên nhắm mắt, lặng lẽ quỳ trước linh đường, cho dù Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết xuất hiện cũng không hề động đậy, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu, chỉ có lão nô bộc kia là vội vã quỳ bái.

Sơ Tuyết nhìn linh đường của lão tướng gia, không khỏi xúc động, liền ngăn các thị vệ tiến vào. Sau đó đích thân ngài tiến lên phía trước, rút ra sáu nén hương, châm nến rồi đưa cho Mộ Dung Cảnh ba nén, ánh mắt tràn đầy hi vọng muốn ngài lên hương cho lão tướng gia.

Đứng trước kẻ suýt chút nữa hại chết bản thân, lại còn suýt nữa hại chết cả huynh đệ, Mộ Dung Cảnh không khỏi ngần ngừ. Nhưng ngài là ai chứ, ngài là người có thể nâng lên thì cũng có thể đặt xuống, đối diện với người đã khuất, tất cả mọi ân oán liền tan theo mây khói.

Ngài thu lại sự lãnh đạm, nhận mấy nén hương, thần thái bình thản, thành tâm lại cung kính định vào trong thắp nén hương, chỉ là lúc gần đến nơi… đột nhiên có một cánh tay đưa ra trước mặt Mộ Dung Cảnh.

Tiếu Trọng Chi đứng dậy, quay lưng lại với Mộ Dung Cảnh.

“Tiếu đại ca, lúc này ân oán có thể tạm thời đặt sang một bên không?” Ánh mắt Sơ Tuyết tràn đầy lo lắng.

Tiếu Trọng Chi mặt mày nghiêm nghị, nhìn linh bài của phụ thân nói “Khi còn sống phụ thân ta chú trọng nhất chính là hoàng thượng, nếu hoàng thượng đích thân tới thắp hương, phụ thân nhất định sẽ rất vui.”

Sơ Tuyết nghe vậy không khỏi lo lắng, xem ra ân oán giữa hai người rất sâu.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh lui lại một bước, đưa mấy nén hương cho Sơ Tuyết. Ngài đến cũng không phải vì muốn thắp hương cho người chết.

Sơ Tuyết không nói gì bước lên cung kính hành lễ, lại đích thân cắm hương vào lư, sau đó cất lời “Tiếu đại ca, có vài chuyện, chúng ta cần phải nói. Trẫm không muốn làm phiền đến sự thanh tịnh của lão tướng gia.”

Tiếu Trọng Chi rất sảng khoái, không nói lời nào, nhanh chóng bước ra khỏi linh đường. Ngài của lúc này dường như không còn gì để sợ nữa. Điều đáng sợ nhất với ngài chính là sống không bằng chết. Có điều, ngài đã không còn tư cách để chết đi, vậy thì ngài muốn được sống một cuộc sống bình an tự tại, không cần khép nép, không còn cấm kị.

Tại đình viện trước linh đường, xung quanh, thị vệ âm thầm vây chặt, ngay đến Trần Thủ cũng chưa từng một khắc rời khỏi thân hình Tiếu Trọng Chi.

Tiếu Trọng Chi nhìn trận thế trước mặt, điềm nhiên cong miệng mỉm cười “Hoàng thượng, thị vệ theo hầu ngài hôm nay nhiều quá. Chỉ là tại sao người nào người nấy đều nhìn thảo dân cứ như thể thảo dân là đạo tặc vậy?” Lúc này, ánh mắt Tiếu Trọng Chi đưa tới lão nông gần đó, bất giác nhướng mày.

Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết cùng lúc nhìn về phía lão nông, chỉ thấy lão nông quỳ sụp xuống, nói “Giống… rất giống với người này… chính là cách ăn mặc như vậy.”

Sơ Tuyết đưa lời hỏi trước “Tiếu đại ca, có người nói, là huynh đã đưa hoàng tẩu của ra từ Túy Nguyệt Lâu ra, có phải thật không?”

Im lặng một hồi, Tiếu Trọng Chi đột nhiên bật cười lớn tiếng, gần như cười ra cả nước mắt “Hoàng thượng, người chỉ dựa vào những lời nói từ một phía sao? Lúc nãy ông ta nói gì chứ? Giống… giống ta. Còn nữa, cách ăn mặc lúc này của ta. Lẽ nào toàn thành chỉ có một mình phủ tướng quân ra đang làm tang sự?” Ngài mỉm cười tự giễu, chỉnh lại bộ phục tang trên người, tiếp tục mỉa mai “Các ngài nói vậy, khiến ta lại cảm thấy hận phụ thân mình rồi, tại sao phụ thân sớm không chết, muộn không chết mà lại chết vào đúng lúc này chứ?”

Trong giọng nói dường như phảng phất ý mỉa mai chính mình… Đời thật quá thất bại, lại quay sang nhìn Sơ Tuyết, trong mắt Tiếu Trọng Chi ngập tràn cảm giác áy náy, đồng tình pha lẫn thương xót…

Sắc mặt Mộ Dung Cảnh sầm lại “Tiếu Trọng Chi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ha ha!...” Tiếu Trọng Chi cười lớn, sau đó nụ cười nhạt dần, nhướng mày hỏi “Hiện tại ngài đang nói với ta bằng thân phận nào đây?”

Mộ Dung Cảnh nhìn thẳng vào mắt của Tiếu Trọng Chi. Giây phút đó, ánh mắt hai người chẳng khác gì hai ngọn lửa, bừng bừng cháy sáng.

Lúc này, có thị vệ lại gần hồi báo, không tìm thấy bất cứ ai trong phủ tướng quân có dấu hiệu bất thường.

Mộ Dung Cảnh lại liếc mắt nhìn sang lão nông, lạnh lùng nói “Ông hãy nhìn lại cho thật kĩ, có phải hắn không? Nếu nói thật, sẽ được trọng thưởng. Thế nhưng, dám dối nửa lời…” Ngài chậm rãi nhấn mạnh từng câu từng chữ ẩn chứa sự oai nghiêm, cùng áp lực đáng sợ. Cứ như thể nếu lão nông đó dám dối nửa câu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết ngay tại chỗ.

Tức thì tất cả ánh mắt đều dồn về phía lão nông.

Lão nông sắc mặt tím xanh, quỳ sụp dưới đất không dám đứng dậy, thân người run rẩy, sợ hãi đến độ không thốt nên lời, dập đầu liên hồi, đến mức bật cả máu tươi. “Hoàng thượng… cầu xin hoàng thượng tha mạng… là… là…”

“Là ta làm đó, vậy thì đã sao?” Trước khi lão nông kịp lên tiếng, Tiếu Trọng Chi thẳng thắn nói, những lời thốt ra hoàn toàn nằm ngoài sự đoán của Sơ Tuyết và Mộ Dung Cảnh.

Sơ Tuyết lại gần vồn vã hỏi “Tiếu đại ca, tại sao huynh lại làm vậy?”

“Ta… muốn làm, chỉ là muốn vậy thôi.” Tiếu Trọng Chi buột miệng đáp.

Thân hình Mộ Dung Cảnh vụt tới, đứng chặn giữa Tiếu Trọng Chi và Sơ Tuyết. Theo trực giác, ngài thấy Tiếu Trọng Chi lúc này đặc biệt nguy hiểm “Tố Nhi đang ở đâu?”

“Dù biết ta cũng không nói.” Nhướn mày, Tiếu Trọng Chi đáp.

“Có phải ngươi muốn chết?” Mộ Dung Cảnh tức giận như sắp đến giới hạn của sự bùng nổ.

Ai ngờ, Tiếu Trọng Chi chỉ bình thản mỉm cười, khẽ rờ ngón tay rồi cười nhạt tự giễu “Đối đầu với ngài, ta đã chẳng nghĩ bản thân có thể sống mà bước chân ra khỏi kinh thành. Nếu có thể ngài hãy giết ngay ta đi, chỉ tiếc là, ngài không thể thôi. Ngài đã không còn được như xưa…”

Tiếu Trọng Chi lúc này đã thực sự thay đổi, như thể biến thành một người khác, có chút nửa chính nửa tà.

Sơ Tuyết cũng dần phát hiện ra, chỉ là ngài có cái nhìn và cảm nhận hơi khác. Dường như vì nỗi đau ăn sâu vào cốt tủy, va dường như vì áy náy trong tâm chưa từng vơi đi chút nào.

Khoảnh khắc Mộ Dung Cảnh đứng giữa hai người, đồng thời vung tay xuất chưởng, chưởng khí lan ra chứa đựng cả cơn phẫn nộ. Nhưng Mộ Dung Cảnh hoàn toàn không ngờ, Tiếu Trọng Chi không hề có ý định né tránh… chưởng này nếu đánh lên người, không chết thì cũng trọng thương.

Cùng lúc này, sắc mặt Mộ Dung Cảnh đanh lại, khẽ ho, máu tươi trào khỏi miệng. Lúc nãy cưỡng chế thu hồi nội lực, hiển nhiên đã bị chính nội lực của mình làm tổn thương.

“Hoàng huynh.” Sơ Tuyết kinh hãi đỡ Mộ Dung Cảnh, Trần Thủ cũng tột cùng hoảng loạn.

Mộ Dung Cảnh đẩy tay Sơ Tuyết ra, ánh mắt tức giận trước nay chưa từng có, máu tươi lại trào khỏi miệng, đưa lời chất vấn “Tại sao lại cứu hắn?” Không ngờ chỉ vì một tên khốn kiếp mà suýt nữa đã khiến ngài gây ra một sai lầm lớn.

“Hoàng huynh, không phải đâu! Huynh ấy… huynh ấy…” Sơ Tuyết muốn đỡ Mộ Dung Cảnh nhưng bị ngài đẩy ra.

“Cút đi, không cho phép động đến ra.”

“Không! Hoàng huynh, đệ… đệ…” Sơ Tuyết lo đến độ nước mắt sắp trào mi.

Khoảnh khắc Mộ Dung Cảnh ngã xuống, Trần Thủ kịp thời đỡ lấy ngài và trái tim Sơ Tuyết như bị bóp ngặt. Đột ngột Sơ Tuyết quay người, phẫn nộ đưa tay không chút lưu tình tát cho Tiếu Trọng Chi một cái, phẫn nộ lên tiếng “Nếu ngươi muốn chết, hãy tìm một nơi không có bóng người, tự ra tay. Đừng có mượn tay người khác. Nhược phu!”

Tiếu Trọng Chi tức thì chết lặng.

Rất nhanh Sơ Tuyết ra lệnh cho thị vệ rút lui, quay về tìm Thôi thần y.

Khoảnh khắc Sơ Tuyết quay người, Tiếu Trọng Chi đột ngột cất tiếng, thanh âm bình thản “Hoàng thượng, xin hãy đợi một chút.” Sau đó rút một phong thư từ trong người ra, cung kính giao lên cho Sơ Tuyết rồi trở lại linh đường. Lúc bước qua thềm cửa, Tiếu Trọng Chi còn nói thêm một câu “Vào lúc các ngài quyết định rời khỏi Túy Nguyệt Lâu, chuyện đã định trước thất bại rồi!”

Sơ Tuyết nghi hoặc, cầm bức thư, quyết định hồi cung trước, bởi vết thương của Mộ Dung Cảnh vẫn quan trọng hơn.

Phủ tướng quân nhộn nhạo cả một buổi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại.

Lúc mọi người rời đi, Tiếu Trọng Chi quay sang dặn dò lão nô bên cạnh “Mau cho lão nông ngoài cửa một trăm lạng bạc, bảo ông ấy tìm cơ hội rời khỏi kinh thành ngay. Nhớ phải cảnh cáo ông ta không được nói cho bất cứ ai khác chuyện ngày hôm nay, để tránh mang họa sát thân.”

Lão nô gật đầu, cầm ngân lượng đưa cho lão nông, cũng không quên chuyển lời cảnh cáo. Lão nông vui vẻ nhận tiền, miệng liên hồi vâng dạ rồi nhanh chóng rời khỏi. Xem ra tất cả những chuyện vừa rồi đều đã được lên kế hoạch. Thế nhưng đạo diễn đứng sau là ai, nghĩ kỹ tức thì sáng tỏ, thế nhưng sau cùng ai sẽ là người chiến thắng mới là điều bí ẩn.

Trên chiếc xe ngựa tiến vội về hoàng cung, Sơ Tuyết nhìn Mộ Dung Cảnh đang nằm hôn mê bất tỉnh, lòng nóng như lửa đốt, tay vẫn cầm bức thư của Tiếu Trọng Chi, nhưng chẳng còn tâm trạng để đọc.

Bỗng một bàn tay lớn nắm lấy bức thư trong tay Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn xuống Mộ Dung Cảnh, liền thấy hoàng huynh từ từ mở mắt, sắc mặt trắng bệch ban nãy dần hồi tỉnh lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một người vừa rồi hơi thở yếu ớt, làm sao có thể hồi phục nhanh đến vậy? Lẽ nào đây cũng là kế sách? Vết thương đó là thật, nhưng có lẽ không hề nghiêm trọng như ngài thể hiện ra ngoài. Vừa rồi nhất thời manh động, chưa đủ chứng cứ để kéo đến phủ tướng quân, vậy nên thu dọn tàn cục không dễ dàng, liền chỉ còn cách tìm ra một cái cớ để rút lui.

Mộ Dung Cảnh vốn đang nằm tựa vào thành xe đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở bức thư Tiếu Trọng Chi đưa cho.

“Làm sao thế? Trong đó viết những gì?”

Sắc mặt Mộ Dung Cảnh ngây lặng, tiếp đó, bật cười thành tiếng.

Bên ngoài, Trần Thủ nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Cảnh, cũng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

“Trần Thủ.” Mộ Dung Cảnh dặn dò Trần Thủ vài việc, thanh âm còn vương nét vui cười. Trần Thủ nhận lệnh, nhanh chóng chọn ra mấy thị vệ rồi phóng ngựa theo hướng ngược lại.

Trong xe ngựa lúc này chỉ còn hai người.

“Hoàng huynh, vết thương của huynh…” Sơ Tuyết uất ức nhìn Mộ Dung Cảnh, sau đó thận trọng cầm lấy bức thư, ngài muốn đọc nhưng lại sợ hoàng huynh tức giận. Dáng vẻ thận trọng quá mức đó của Sơ Tuyết càng khiến Mộ Dung Cảnh tức giận, có điều cũng không hề lên tiếng ngăn cản.

“Mộ Dung Cảnh, khi ngươi nhận được bức thư này, chúng ta đã rời khỏi kinh thành. Ha ha, Tố Nhi là do ta đưa đi, tạm thời sẽ không quay về Nam Man đâu.”

Sơ Tuyết thoáng lặng người “Bức thư này là… của Nhị hoàng huynh sao?”

“Ừm, chính là nét chữ của đệ ấy.” Khi ở Nam Man, gần như ngày nào Mộ Dung Cảnh cũng bắt chước theo nét chữ của Tư Mã Lạc, thế nên sao lại không nhận ra nét chữ của A Lạc chứ? “Đệ ấy muốn chơi, vậy thì người làm ca ca là ta sẽ chơi cùng đệ ấy một phen.”

Đúng lúc này, giữa linh đường, sau khi tìm cách cho tất cả mọi người lui xuống Tiếu Trọng Chi bèn than dài một tiếng “Người đã đi hết rồi!”

Lúc này, Tư Mã Lạc điềm nhiên bế Thẩm Tố Nhi đang mê man bước ra từ sau linh đường.

Lại nghe Tiếu Trọng Chi nói “Ngài thực to gan, dám nhân lúc Mộ Dung Cảnh vẫn còn ở phủ tướng quân đã lẻn vào đây?”

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Tư Mã Lạc mỉm cười đáp. “Có điều, vẫn phải cảm ơn lão nông mà ngươi đã sắp xếp, xem ra rất biết cách diễn kịch.” Thì ra sau khi Tư Mã Lạc bắt Thẩm Tố Nhi đi, không hề trốn theo đường bộ mà quyết định ẩn thân ngay trong Túy Nguyệt Lâu.

Xem ra, chính hai người họ đã cùng diễn một vở kịch không chút sơ hở.

“Ân oán của chúng ta đến đây là hết.” Tiếu Trọng Chi buông nhẹ một tiếng.

“Vẫn còn chưa đâu. Nay kinh thành đang giới nghiêm, người còn việc phải giúp ta đấy!” Tư Mã Lạc lập tức ngắt lời.

“Nếu ta từ chối thì sao?” Tiếu Trọng Chi nhướn mày hỏi lại.

“Ngươi sẽ không từ chối.”

“Dựa vào cái gì mà ngài nói vậy?”

Tư Mã Lạc mỉm cười, hào sảng đáp “Bởi vì ngươi căm ghét nhà Mộ Dung.”

“Ngài…” Tiếp đó, Tiếu Trọng Chi bật cười, đưa lời tự giễu “Tốt, rất tốt. Thế nhưng… cho dù ta ghét nhà Mộ Dung, cũng không câu kết với nước Nam Man các ngài. Ngài đừng có tốn công sức ở đây thêm nữa, xin mời, không tiễn.”

Tư Mã Lạc điềm đạm nói “Ngươi đã câu kết rồi đấy. Nếu ngày mai vẫn chưa xuất thành được, ta sẽ bố cáo cùng người trong thiên hạ rằng, Tiếu gia các ngươi câu kết cùng Nam Man, mưu đồ tạo phản. Ngươi nói xem liệu có bị chu di cửu tộc?”

Độc, thực là quá độc! Chỉ một câu nói, Tư Mã Lạc đã tức thì cuốn cả Tiếu gia vào cuộc.

Trong một gian phòng khách, Tư Mã Lạc nhẹ đặt Thẩm Tố Nhi xuống giường. Lúc Tiếu Trọng Chi chuẩn bị rời khỏi, lại nghe A Lạc nói “Mau bảo người đưa đồ ăn tới, và chuẩn bị thêm nước nóng.”

Tiếu Trọng Chi thoáng dừng bước chân, bình thản đáp “Xin lỗi, trong phủ không có nô tài, muốn ăn thì tự làm, phòng bếp ở…” Tiếp đó, ngài làm động tác bước trái rẽ phải, đi một hồi, rẽ mấy lần lại nói “Cứ thấy trước cửa có một đống củi, đó chính là phòng bếp. Còn muốn thêm thứ gì, cứ việc đi hỏi lão nô. Chỗ của bản công tử chỉ bao ở chứ không hầu hạ.” Nói xong, Tiếu Trọng Chi chẳng đợi xem Tư Mã Lạc phản ứng thế nào, phất áo hào sảng rời đi.

Tư Mã Lạc khẽ lặng người, mãi lúc sau, bất giác bật cười thành tiếng, cuộc sống lúc này xem ra càng lúc càng thêm thú vị, tại sao nhìn ai cũng thấy thuận mắt hơn trước kia là thế nào chứ?

Lúc này, ngài lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi, lại đưa tay điểm khẽ lên một huyệt đạo trên người nàng. Rất nhanh, Thẩm Tố Nhi từ từ mở mắt, lúc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Tư Mã Lạc, anh mắt nàng tức thì sầm hẳn lại. Nàng nhớ lúc bản thân xông vào Túy Nguyệt Lâu, chưa được vài bước thì trước mắt tối sầm, sau đó liền ngất lịm đi. Bây giờ nghĩ lại thì ra là có người giở trò.

“Tư Mã điện hạ…”

“Đừng gọi ta là điện hạ, gọi Tư Mã hoặc A Lạc là được rồi. Nếu không… gọi là tướng công cũng được.”

Thẩm Tố Nhi muốn trợn mắt lên, nàng ngồi dậy hỏi thêm “Tại sao ta lại ở đây?”

“Mộ Dung Cảnh đưa nàng tới.” Tư Mã Lạc nói dối mà không thèm chớp mắt.

“Ngài nói cái gì?” Thẩm Tố Nhi nghi hoặc hỏi lại.

“Ha ha, giao ước ba năm qua từ lâu, huynh ấy đương nhiên phải đưa nàng đến chỗ ta.”

“Ngài hãy nói rõ một chút xem nào.”

Có người bắt đầu nói dối một cách vô sỉ, lại xem ra vô cùng thuận miệng, vài phần là thật, cộng thêm vài phần giả dối “Nàng quên rồi sao? Không phải lúc cưới, Mộ Dung Cảnh đồng ý, sau ba năm sẽ phế bỏ nàng, để nhận lấy ba thành trì và hai vạn lạng vàng.” Nhất thời hứng thú, ngài lại muốn thêm dầu vào lửa, tăng thêm tính thuyết phục.

Thẩm Tố Nhi nhìn Tư Mã Lạc bằng ánh mắt nghi hoặc, thầm coi những lời ngài nói là vớ vẩn. Lúc xưa, Mộ Dung Cảnh từng nói, ngài không hề gật đầu, lẽ nào lúc ấy nàng nghe không hiểu? Tuy nàng không biết lúc mình bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, nàng có thể khẳng định Mộ Dung Cảnh tuyệt đối không làm như vậy.

Việc này nàng sẽ từ từ làm rõ, bất giác nàng mím chặt môi, bình thản mắng người “Thôi bỏ đi, tóm lại, kẻ nào dám lừa ta tuyệt đối là kẻ khốn kiếp.”

Tư Mã Lạc nghe mà thấy vô cùng kì quái, tại sao lại cứ có cảm giác như nàng đang chỉ gà mắng chó? Kẻ nào dám lừa gạt nàng? Giờ không phải ngài đang gạt nàng sao? Khoảnh khắc, ngài có miệng mà chẳng thể phản bác.

Ngay lúc sau, hai người đã đến phòng bếp, Tư Mã Lạc tìm lão bộc trong nhà xin ít gạo, lại lấy được một miếng thịt và mấy quả ớt xanh. Đồ ăn rất đơn giản, có điều, Tư Mã Lạc không hề phàn nàn. Trước mắt, có thể không ra khỏi cửa là điều tốt nhất, hơn nữa, ngài cũng không phải là chưa từng chịu khổ.

Rồi ngài nhóm bếp còn nàng vo gạo.

Sau đó, ngài lại thái thịt thành từng miếng nhỏ, thái ớt xanh, nói rằng sẽ đặt trên mặt gạo để hấp.

Thẩm Tố Nhi có phần bất ngờ, nhìn dáng vẻ của Tư Mã Lạc xem ra rất hay vào bếp, rốt cuộc ngài có phải là thái tử điện hạ của một nước không? “Ngài thường xuống bếp nấu đồ ăn sao?”

“Ừm, có thể coi là như vậy.”

“Hả?”

“Nàng thấy bất ngờ à?”

“Đổi lại là người khác ta sẽ không bất ngờ, nhưng là ngài nên càng thấy kì lạ.”

“Chuyện này… Có lẽ vì ta là người đặc biệt, không phải nàng đã biết từ trước rồi sao? Cứ tiếp tục ở cạnh bên ta, nàng sẽ phát hiện ra nhiều điều bất ngờ, thú vị khác nữa.” A Lạc càng nói, ánh mắt càng sáng lên.

Thẩm Tố Nhi nghẹn lòng, hai người họ lúc này thực quá đỗi ám muội.

“A Lạc, có một chuyện ta luôn muốn nói với ngài.”

“Chuyện gì thế?”

“Từ rất lâu trước đây, lúc ta trốn ra khỏi cung đó.” Nàng mím đôi môi đỏ hồng, nói ra chuyện vẫn giấu kín trong lòng “Ngài có biết tại sao ta lại trốn khỏi cung không? Đó là vì Mộ Dung Cảnh muốn giết chết ta, vì sợ hãi nên ta mới bỏ trốn.”

Tư Mã Lạc vừa định cho thêm củi vào lò, nghe vậy liền khựng lại, kinh ngạc quay sang nhìn Thẩm Tố Nhi “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Tố Nhi mỉm cười khổ sở nói “Có phải là giật mình không? Lí do thực sự rất đơn giản, bởi vì… trong lòng ngài ấy ta không quan trọng bằng ngài và Sơ Tuyết.”

Tư Mã Lạc vốn thông minh tuyệt đỉnh, có nhiều chuyện không cần nói rõ, ngài cũng tự hiểu được. Quả nhiên, sau khi nghe xong, ánh mắt ngài tức thì tối lại, tràn đầy cảm xúc và vô cùng phức tạp khiến người ta khó lòng dò đoán. Nếu tình huynh đệ bị hủy hoại chỉ vì một người phụ nữ, đổi lại là ngài, đoan chắc cũng sẽ có suy nghĩ giống hệt.

Đêm hôm đó, trước đại đường, trong đình viện u tịch có đặt một bộ áo quan bằng gỗ thượng hạng, mới tinh.

Tiếu Trọng Chi cả đêm không ngủ, ôm một hũ rượu, lặng lẽ ngồi trên bậc thềm trầm tư suy ngẫm.

Bỗng, Tư Mã Lạc xuất hiện, đoạt lấy bình rượu từ tay Tiếu Trọng Chi, không khách khí uống một ngụm rồi nói “Nói đi, ngươi định dùng cách gì đưa ta cùng Tố Nhi rời khỏi kinh thành?”

“Ừm, ngài tự nhìn đi.” Tiếu Trọng Chi đưa mắt về cỗ quan tài, lại nói “Mới đấy, có thích hợp cho hai người không?”

Tư Mã Lạc khẽ lặng người.

Nếu là người thường, vừa nghe những lời này nhất định sẽ cho rằng Tiếu Trọng Chi đang rủa mình, thế nhưng, Tư Mã Lạc rất hiểu hàm ý bên trong. Tiếp đó, ánh mắt ngài dần sáng lên, sảng khoái cười, đưa lời tán thưởng “Tuyệt diệu! Diệu kế. Lần này xem Mộ Dung Cảnh có thể làm gì được ta? Ha ha.”

“Sáng sớm ngày mai khởi hành, giờ ngài hãy về chuẩn bị đi.” Dứt lời Tiếu Trọng Chi đứng dậy, bước về phía phòng nghỉ của mình.

“Đa tạ! Tiếu Trọng Chi, ta bỗng phát hiện ra ngươi không hề đáng ghét chút nào.”

“Ta lại cảm thấy… ngài rất đáng ghét.”

“?” Khóe miệng Tư Mã Lạc khẽ giật.

Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Tiếu Trọng Chi đứng trước cỗ quan tài, đưa mắt cảnh giác nhìn ra tứ phía, sau khi xác nhận không có ai liền thét lớn một tiếng “Mau ra đây đi, không còn sớm nữa. Mệnh lệnh phong tỏa kinh thành đã được giải trừ, xem ra bức thư đó đã có tác dụng.”

Tư Mã Lạc không muốn đêm dài lắm mộng nên đã quyết định cho Thẩm Tố Nhi ngửi chút hương mê.

Bên trong cỗ quan tài được trải chăn bông, cho dù rung lắc đến cỡ nào cũng không bị đau, hơn nữa ngài còn cho đục vài lỗ nhỏ ở những nơi khuất làm lỗ thông khí.

Tư Mã Lạc bước vào, rồi bế Thẩm Tố Nhi từ từ nằm xuống. Bên trong cỗ quan tài khá hẹp, nên Thẩm Tố Nhi gần như nằm hoàn toàn trên người Tư Mã Lạc. Còn Tư Mã Lạc ôm chặt lấy nàng, cố gắng để nàng không bị rung lắc quá mạnh.

“Được rồi, mau đóng lại đi.” Tư Mã Lạc mỉm cười lên tiếng.

Tiếu Trọng Chi nhẹ đáp rồi đóng nắp quan tài lại. Khi cầm chốt gỗ, ngài ngầm vận nội công, chốt chặt chẳng khác nào được đóng bằng đinh. Dùng quan tài đưa người ra khỏi thành không phải là chiêu thức mới mẻ, nhưng họ đã dựa vào uy danh của Tiếu lão tướng gia.

Linh cữu của lão tướng gia, ái dám mở ra tra xét? Cho dù người hạ lệnh là Sơ Tuyết, Mộ Dung Cảnh thì dưới ánh mắt của lê dân bách tính, chắc chẳng thể đưa ra mệnh lệnh. Nếu tìm thấy người thì coi như không có chuyện gì, nhưng giả như đó là linh cữu của lão tướng gia thì sao? Bọn họ không chỉ đánh mất danh dự của bản thân mà còn là cả hoàng tộc. Đến lúc đó, thế nhân sẽ thương tiếc nhà họ Tiếu, âm thầm mắng chửi nhà Mộ Dung là ỷ thế hiếp người.

Sau khi kiểm tra, Tiếu Trọng Chi thấy không có hiện tượng lạ thường liền gọi lão nô, cùng những người tạm thời thuê về vào trong giúp đỡ, nhẹ nhàng khiêng cỗ quan tài ra, đặt lên cỗ xe ngựa đã được chuẩn bị ngoài phủ tướng quân.

Rất nhanh, mọi việc hoàn tất khi trời còn chưa sáng hẳn, khắp không gian âm u, ảm đạm, rất thích hợp với không khí bi thương lúc này.

Tiếu Trọng Chi ôm theo linh vị, áo gai tận hiếu, dắt thêm một con tuấn mã. Xe chở linh cữu do lão nô dắt đi, chầm chậm tiến về phía cổng thành.

Bỗng, một người đàn ông say rượu không biết từ đâu loạng choạng lao tới, mơ màng đứng cạnh linh cữu không ngừng nôn mửa, có điều may là nôn ra mặt đất chứ không phải trên xe.

Lão nô thấy vậy tiến lên trước, sau khi đuổi người đàn ông này đi, lại tiếp tục dắt xe ngựa tiến về phía trước. Người bình thường đều không hi vọng mới sáng sớm ngày ra đã gặp phải người chết nên Tiếu Trọng Chi rất biết ý chọn cách lên đường vào lúc trời còn chưa sáng hẳn, thật không ngờ vẫn gặp phải một gã say rượu.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tại tửu lâu ven đường, Mộ Dung Cảnh và Sơ Tuyết đang ngồi nghe hồi báo chi tiết của Trần Thủ.

“Cỗ quan tài mới? Có lỗ nhỏ?” Mộ Dung Cảnh nhẹ gõ ngón tay lên thành ly trà, thần thái bình thản. Sơ Tuyết xem ra lại đứng ngồi không yên, vội vã nói “Hoàng huynh, phải làm thế nào đây? Lần này, chúng ta không thể giương mắt nhìn họ xuất thành được.

Mộ Dung Cảnh đánh mắt ra hiệu, Trần Thủ hiểu ý lập tức đi chuẩn bị.

Sau đó, Mộ Dung Cảnh mỉm cười kì quái nói “Tiếu Trọng Chi muốn xuất thành, ta sẽ cho hắn toại nguyện.”

Sơ Tuyết bắt đầu cảm thấy mơ hồ, một lúc sau, từ trên ban công lầu hai, ngài nhìn thấy Tiếu Trọng Chi xuất hiện ở góc đường phía Bắc, tốc độ di chuyển không nhanh lắm “Hoàng huynh, bọn họ xuất hiện rồi! Rất nhanh sẽ tới ngõ Vĩnh Ninh thôi.”

Vĩnh Ninh là một ngõ nhỏ thanh vắng, bình thường chỉ đủ rộng cho một cỗ xe ngựa qua. Sau này ngõ được sửa thành con đường mới, thế nhưng vẫn rất ít người qua lại, có điều, vì là nút giao giữa hai con đường lớn nên không hề bị bỏ hoang.

Nơi bọn họ đang ngồi là một tửu lâu, nằm ngay cạnh ngõ Vĩnh Ninh.

Tiếu Trọng Chi chậm rãi bước đi, nét mặt bình thản, nhưng trong lòng bắt đầu hoài nghi. Ngoài việc nhìn thấy thị vệ mai phục bên ngoài phủ tướng quân ra, suốt dọc đường mọi thứ quá đỗi bình lặng. Trước mặt đã tới con ngõ Vĩnh Ninh, chỉ cần qua hết con ngõ lại đi thêm hơn trăm mét nữa là tới cổng thành. Lẽ nào Mộ Dung Cảnh đã đợi sẵn ở cửa thành, hòng mở quan tài tra xét ngay trước mặt đám đông?

Nếu quả thực như vậy, đây sẽ là một trận hộn loạn lớn.

Đánh cược bằng danh dự cả đời ngài ấy và tương lai cả Bắc Uyển.

Và ngài thực sự muốn chờ xem, Mộ Dung Cảnh liệu có cái gan này không.

Đang miên man nghĩ, Tiếu Trọng Chi bỗng nghe tiếng chiêng trống vui mừng, hoan hỷ, dường như phía trước có một đám rước. Khi nhìn kĩ, đôi mày ngài cau chặt, phía trước có một đội khiêng kiệu rước dâu đang tới. Một bên hỷ sự, một bên tang gia, không ngờ lại đối đầu nhau thế này.

Đội người rước dâu gặp xe chở linh cữu, thực là xui xẻo tám đời. Khi gặp chuyện này, lão bách tính thường sẽ tránh sang một bên. Nhưng tại sao lại trùng hợp vậy chứ? Tiếu Trọng Chi liền ngó trước nhìn sau, chỉ có một con đường, cho dù lui lại cũng không kịp, bởi xe chở linh cữu đi rất chậm. Còn đội người rước dâu lại đang tiến đến rất nhanh.

“Thiếu gia, trước mặt là ngõ Vĩnh Ninh, chúng ta tạm thời lui xe linh cữu vào đó, đợi đám rước dâu này qua rồi ra ngoài, được không?” Lão nô đang dắt xe linh cữu nói với thiếu gia nhà mình.

“Cũng được, chỉ còn cách đó thôi.” Tiếu Trọng Chi cũng là một người thấu tính đạt lí, nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Thế là họ quyết định đẩy nhanh tốc độ, lựa cho xe chở linh cữu rẽ sang ngõ Vĩnh Ninh. Tiếu Trọng Chi đang hướng ngựa tiến vào ngõ thì không hiểu sao con tuấn mã đang cưỡi dường như bị kinh hãi, phi nhanh ra khỏi đó.

Suýt nữa cả người và ngựa xông thẳng vào đội rước dâu, khiến kiệu tân nương nghiên nghiêng ngả ngả mấy lần mới đứng vững. Bà mối nghênh dâu nói mấy câu cát tường rồi lại tiếp tục mỉm cười hân hoan tiến về phía trước.

Lại nói đến con ngựa của Tiếu Trọng Chi, nó phi thêm một đoạn đường nữa mới dừng lại. Nói cho cùng ngài vốn xuất thân là một tướng quân, bản lĩnh huấn luyện ngựa thuộc dạng thượng thừa. Lúc Tiếu Trọng Chi quay lại chỗ cỗ thì đội nghênh dâu đã đi xa, tiếng trống kèn rộn rã dần nhỏ lại.

Nghĩ lại, khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng Tiếu Trọng Chi bỗng trào dâng dự cảm chẳng lành, liền lập tức giục ngựa phi về ngõ Vĩnh Ninh, thế nhưng hoàn toàn không có hiện tượng dị thường nào xảy ra cả. Lão nô vẫn đứng trước con ngựa kéo xe chở linh cữu, quan tài vẫn còn.

Tiếu Trọng Chi liền thét lớn “Đội đón dâu đã đi rồi, mau ra đi, chúng ta phải nhanh chóng lên đường.”

Lão nô dắt theo cỗ xe ra khỏi ngõ, rẽ sang con đường nhỏ khác, tiếp tục tiến về phía cổng thành. Càng đến gần cổng thành, Tiếu Trọng Chi lại càng đề cao cảnh giác. Ngài nghi hoặc đưa mắt nhìn từng cảnh tượng diễn ra xung quanh, thậm chí ngay đến người đi đường cũng không bỏ qua tưng chi tiết. Thế nhưng chẳng có bất cứ điều gì bất thường.

Cuối cùng cổng thành đã ở ngay trước mặt.

Người giữ thành vừa thấy Tiếu Trọng Chi liền vội thi lễ. Không kiểm tra, cũng không cần hỏi han, trực tiếp để đoàn xe đưa linh cữu đi qua.

Nỗi nghi hoặc trong lòng Tiếu Trọng Chi càng lúc càng lớn.

Đường đi thênh thanh, lại đi thêm một đoạn nữa, mãi cho tới khi cổng thảnh dần lùi lại phía sau, ngài mới ra lệnh cho lão nô dắt xe chở linh cữu vào một khu rừng gần đó. Đến khi xung quanh không còn ai cả, ngài bước tới trước quan tài, nhìn vào bên trong, hồn phách không khỏi tiêu tan. Đã có chuyện gì xảy ra? Quan tài bị tráo từ lúc nào chứ?

Lúc ngài mở nắp quan tài ra, quả nhiên, đó chỉ là một cỗ quan tài trống.

Tiếu Trọng Chi bỗng nhớ lại chuyện vừa rồi, hình ảnh đội rước dâu, lại nhớ đến con ngựa đột nhiên tâm tính bất thường… Đáng chết, không ngờ đến tận lúc này ngài mới phát hiện ra.

Tiếu Trọng Chi chán nản nhìn về phía kinh thành, chỉ còn một chút xíu nữa là chạm đến thành công vậy mà lại thành ra thất bại. Có điều bây giờ, ngài không thể quay về kinh thành được nữa, Tư Mã Lạc cũng đành tự cầu phúc cho bản thân thôi. Ngài bỏ cỗ quan tài gỗ, lấy hũ tro cốt của phụ thân ra, lại bảo lão nô đánh xe cùng lên đường hồi hương.

Mộ Dung Cảnh chưa chết, vậy chuyện kinh thành ngài cũng không muốn quản thêm nữa. Trời đất rộng lớn, ngài cũng muốn được giống như muội muội của mình, tiếu ngạo giang hồ.



Lại nói về Tư Mã Lạc, nằm trong cỗ quan tài mà càng lúc càng thấy lạ thường.

Ban nãy vẫn còn lắc lư, vậy mà bỗng dừng lại, rồi lại lắc lư, rồi lại đột ngột dừng, rõ ràng có người đang khiêng vậy mà không có động tĩnh gì.

Khoảnh khắc mọi thứ tĩnh lặng một cách dị thường.

Bên ngoài không còn tiếng vó ngựa, cũng không có tiếng ồn ào của con phố tấp nập người qua kẻ lại. Tư Mã Lạc ngầm vận nội công, khẽ vỗ vào nắp quan tài “bụp” một tiếng, ngài thuận thế bế Thẩm Tố Nhi nhảy ra ngoài. Chỉ là người đang ở ngoài không trung bỗng nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn, tóm gọn lấy con cá lớn là ngài.

Lúc đó, ngài thực muốn ngất ngay tại chỗ, không ngờ bên ngoài đã sắp sẵn hố chờ ngài nhảy vào? Bị lưới chặn, lại đang bế theo người, Tư Mã Lạc hoàn toàn không thể thi triển toàn lực, hơn nữa tấm lưới này không biết được làm từ thứ gì, chẳng thể làm đứt được. Ngay giây sau, giống như có người chờ sẵn, ra tay thần tốc, thừa cơ điểm mấy đại huyệt lên người ngài, khiến ngài toàn thân mềm nhũn, không động đậy nổi. Mẹ kiếp, vẫn còn cạm bẫy chờ ngài? Có thể tính đến mức độ này, thực đúng là… khốn kiếp.

Không lâu sau, Tư Mã Lạc chỉ còn cách đứng im đó mà nhìn mọi thứ.

Sơ Tuyết đứng một bên theo dõi toàn bộ quá trình, ánh mắt ngây dại cả đi.

Tình hình lúc này là sao chứ?

Mộ Dung Cảnh mỉm cười, động tác dịu dàng gỡ tấm lưới trên người A Lạc xuống, lại bế người phụ nữ đang ngủ say trong vòng tay A Lạc ra, ôm vào lòng như bảo bối tuyệt thế. Lúc nhìn thấy sắc mặt nàng, ngài cau chặt mày kiếm, nghi hoặc hỏi “Nàng ấy bị sao thế?”

Tư Mã Lạc không can tâm tình nguyện, lẩm bẩn đáp “Hương mê, khoảng một canh giờ nữa sẽ tỉnh lại thôi.”

“Ồ! Vậy Sơ Tuyết, đệ mau đưa con cá lớn này về cung đi. Ta nhắc đệ trước, cứ để thế này mang về, con cá này không ngoan lắm đâu, cẩn thận không cá lại chạy mất đấy!” Sau đó Mộ Dung Cảnh ôm Thẩm Tố Nhi đi trước một bước, tâm trạng kích động chẳng thể kìm nén được.

Tư Mã Lạc trợn mắt nhìn Mộ Dung Cảnh bế Thẩm Tố Nhi đi mất, tức giận nghiến răng nói “Sơ Tuyết, mau thả ta ra…”

Sơ Tuyết bị Tư Mã Lạc quát, sau cùng cũng định thần, khi hiểu ra mọi chuyện, ngài mỉm cười thẹn thùng nói “Chuyện này… lúc nãy hoàng huynh đã nói rồi, không thể thả huynh ra được.”

“Những lời huynh ấy nói đệ đều phải nghe theo sao?” Tư Mã Lạc lại trợn mắt lườm người, vốn định cho Mộ Dung Cảnh nếm mùi đau khổ, kết quả lại thành ra thế này.

“Chuyện này, à, đệ bỗng nhớ vẫn còn chuyện trong triều chưa giải quyết, đệ đi trước đây.” Sơ Tuyết thuần khiết sau cùng cũng biết nói dối, chỉ là không mấy cao minh, vừa nhìn là biết đang tìm cớ để lẩn mất. Lúc trốn, còn không quên vứt lại một câu “Trần Thủ, nơi này giao lại cho ngươi.”

Lúc này, lại đến lượt Trần Thủ thẹn thùng.

Các chủ nhân, sao chẳng người nào có lương tâm hết vậy?

Tư Mã Lạc nhìn nơi đang đứng một lượt, hóa ra chỉ là một con ngõ vắng vẻ, hẻo lánh. Đúng như làm thân cá bị mắc lưới, hơn nữa lại còn tự đóng hộp, tự nhảy vào rọ của người ta, cái tên Tiếu Trọng Chi đáng chết, trông có cỗ quan tài mà cũng không nên thân, thực đúng là đã đánh giá hắn quá cao. Nếu đây thực sự là quan tài của phụ thân hắn, để người ta trộm đi như vậy chẳng phải là mất mặt mười tám đời tổ tông sao?

Có điều, ngài lại không nghĩ tới một điều, nếu đây là cỗ quan tài của lão tướng gia, vậy thì chẳng có ai tới cướp.

Sau đó, dù Tư Mã Lạc trợn mắt lườm nguýt thế nào, cũng vẫn bị người ta ấn vào một cỗ kiệu đỏ rực, rồi được bốn thị vệ khiêng đi. Tư Mã Lạc biết đây vốn là một cỗ kiệu hỉ, là cỗ kiệu khi nãy đoàn tang gia gặp trên đường. Lúc này tâm trạng Tư Mã Lạc không dễ chút nào. Thế nhưng cũng chỉ có trời biết, đất biết, ngài biết mà thôi.

“Trần Thủ, ngươi nói xem, có phải các ngươi đã nhận được tin gì từ trước rồi không?” Liệu có phải ngài bị tên Tiếu Trọng Chi bán đứng?

Trần Thủ mím môi, mỉm cười đáp “Điện hạ, chuyện đó… chúng thần vẫn luôn theo dõi, giám sát nhất cử nhất động tại phủ tướng quân. Tối qua Tiếu Trọng Chi nhân đêm hôm mua về một cỗ quan tài mới, đại gia liền lệnh cho chúng thần làm một cỗ quan tài y hệt. Lúc đó, thần vẫn không biết được dụng ý của hành động này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, di thể của lão tướng gia đã được hỏa táng từ lâu rồi, hơn nữa trong linh đường đã có quan tài, mua một cỗ mới chẳng phải là thừa thãi sao?”

“Chết tiệt, Tiếu Trọng Chi đúng là đã hành động thừa thãi.”

“Ngài cũng đừng trách hắn nữa, hắn cũng vì ngài nên mới đi mua một cỗ quan tài mới thôi. Muốn trách phải trách đại gia của chúng thần quá đỗi thông minh. Ha ha.” Đương nhiên là phải thay rồi, chiếc quan tài cũ từng đặt thi thể của lão tướng gia, nay để họ nằm vào chẳng phải là đại bất kính lại vừa không cát tường sao?

Thì ra là vậy, thì ra ngài đã nhìn rõ chân tướng từ trước đó rồi.

Tư Mã Lạc khẽ động môi, định mắng người mà không thốt được thành tiếng, đành tự nhận bản thân xui xẻo. Ngày hôm qua còn nghĩ mưu kế này tuyệt đối không bại, kết quả thì sao? Nhìn xem, thất bại thảm hại, thậm chí còn bị bắt sống. Ngài hận, mà hận ai đây chứ?

Dù không mấy tình nguyện nhưng sau cùng Tư Mã Lạc vẫn bị đưa thẳng vào cung.

Sau khi Tư Mã Lạc bị vứt vào đại đường của cung Thiên Thọ, bắt ngồi xuống ghế, bọn người Trần Thủ nhanh chóng lui ra, ngay cả đám cung nữ, thái giám cũng lui ra ngoài hết. Một hồi lâu, thái hậu được Sơ Tuyết đỡ ra, nét mặt mừng rỡ, hân hoan.

“Nhìn gì mà nhìn? Mau giải huyệt cho ta.” Tư Mã Lạc thét lớn, mặt mày đã hết nhẫn nại. Thế nhưng lúc Sơ Tuyết định giải huyệt cho ngài, Tư Mã Lạc lại lẩm bẩm mắng thêm một câu: “Nơi này ta thực chẳng muốn ở lại dù chỉ một khắc. Nghẹt thở chết đi được…” Đúng là ngoài miệng trái hẳn với lòng.

Thế nhưng, câu nói này lại khiến Sơ Tuyết khựng người, bàn tay trắng trẻo vừa định giải huyệt bỗng ngưng lại giữa không trung.

Hành động này khiến Tư Mã Lạc không khỏi cuống quýt.

Sơ Tuyết định thần, quay phắt người “Ừm… ca ca, thủ pháp điểm huyệt của hoàng huynh quá đỗi cao minh, đệ không biết giải. Nghe nói, bình thường sau một canh giờ sẽ tự động giải thôi, đệ còn việc phải xử lí, đệ xin phép đi trước đây.”

Mẹ kiếp, lại nói dối.

Tư Mã Lạc thực muốn thổ huyết, lúc nãy rõ ràng Sơ Tuyết định giải huyệt cho ngài, vậy mà đột nhiên lại biến quẻ. Ngài tức tưởi nhìn theo bóng của Sơ Tuyết dần biến mất ở cửa lớn, nghiến răng thét: “Chết tiệt, Sơ Tuyết, đệ mau lại đây. Dám lẩn đi sao, ta sẽ cho đệ biết tay.”

“Á á, đệ đang rất vội mà. Mẫu hậu, con giao ca ca lại cho người chăm sóc, chắc là ca ca vẫn chưa ăn gì đâu.” Từ phía xa vọng lại tiếng dặn dò thân thiết của Sơ Tuyết.

Tư Mã Lạc nhìn thấy đôi mắt dịu hiền mà tràn đầy áy náy của mẫu hậu, lập tức mềm lòng.

Sơ Tuyết đi một đoạn đường nữa, sau đó dừng lại. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ dần tắt, ngài ngước mắt nhìn về cung Triều Phụng, ánh mắt trong sáng đột nhiên trở nên lạc lõng. Ngây người một lúc, ngài lại nhẹ mỉm cười, có nhiều nỗi khổ chẳng thể thốt thành lời và hoàn toàn bất lực.