Vương Hạ Vũ bước vào phòng lần nữa trên tay còn cầm theo ly nước chanh mật ong, mặt anh cũng được rửa lại với nước. Đi thẳng đến đưa cho Tô Băng Linh, cô không chần chừ mà đưa tay ra lấy.
Nhấp môi uống thử ngụm đầu tiên, mặt mày cô đều nhíu hết lại, lưỡi còn lè ra bên ngoài.
“Chua quá! Không uống đâu!”
Vương Hạ Vũ nhăn mày nhìn chằm chằm cô, định la mắng co chuyện hôm qua đủ điều nhưng cuối cùng chỉ nói vài câu.
“Không uống cái gì? Ai bảo hồi hôm qua cậu đi? Còn không nói cho tớ!”
Dáng vẻ lúc này của Vương Hạ Vũ cực kì đáng sợ, cô mím môi cúi đầu xuống đất ra vẻ như mình đã biết lỗi rồi…
“Còn không mau uống đi?”
Vương Hạ Vũ thấy Tô Băng Linh ngồi im không chịu đưa ly lên uống, anh lại bắt đầu bực mình. Tô Băng Linh liền nghe lời răm rắp, đưa ly lên uống. Vừa uống cô vừa nhăn hết mặt mũi lại vì độ chua của chanh.
Uống hết cô bỏ ly lên chiếc bàn đầu giường, vừa đúng lúc đó một tiếng “rầm” vang lên, tiếng động khá to khiến Tô Băng Linh giật mình đến nảy người.
Cô di chuyển ánh mắt về phía vừa phát ra tiếng động lớn ấy, điều trước mắt làm cô hoảng hốt bật người dậy chạy đến.
“Cậu bị điên hả, khi không đấm vào tường làm gì?”
Tô Băng Linh cầm lấy bàn tay đang rươm rướm máu, xót xa mà chạm nhẹ vào mu bàn tay, nơi đang chảy máu ra. Vương Hạ Vũ vẫn còn cơn tức bên trong người, vô tình trách nặng cô.
“Cậu là con gái mà không biết bảo vệ bản thân như thế nào à? Để tên kia động vào người cậu như thế? Nếu tớ đến không kịp thì ai biết hắn sẽ làm gì tiếp theo?”
“Bộ tưởng tớ muốn như thế lắm hả? Mọi người cứ ép uống tớ cũng từ chối rồi mà họ vẫn ép tới nên tớ đâu còn cách nào khác?”
Cả hai lời qua tiếng lại bắt đầu cãi nhau lúc nào không hay, Tô Băng Linh không chịu được cảnh này định quay đầu rời đi lấy đồ để băng bó vết thương cho Vương Hạ Vũ.
Tưởng cô bỏ đi rời bỏ mình, Vương Hạ Vũ chạy lại ôm chặt lấy bả vai Tô Băng Linh từ đằng sau. Sức ngày một tăng dần, Tô Băng Linh cảm thấy sắp nghẹt thở đến nơi cô vỗ vỗ tay anh kêu bỏ ra.
Nhất quyết không buông là không buông, Vương Hạ Vũ sợ khi bỏ Tô Băng Linh ra cô sẽ rời đi bỏ mình. Cô thấy anh không có ý định buông ra thì vỗ mạnh vào tay anh.
“Bỏ ra, tớ đi lấy đồ băng bó tay cho cậu mà!”
“… Thật hả?”
Vương Hạ Vũ ngỡ ngàng hỏi lại Tô Băng Linh, cô phải xác nhận thêm tận mấy lần nữa anh mới tin tưởng mà buông cô ra.
Quay người lại định mắng Hạ Vũ, Băng Linh bỗng thấy mắt anh đỏ ngầu thì bất ngờ nên quên mất điều mình định nói.
Đặt Vương Hạ Vũ ngồi lên giường, Tô Băng Linh chạy xuống nhà lấy hộp cứu thương của nhà anh sau đó lại chạy nhanh lên phòng.
Ngồi kế bên Vương Hạ Vũ, lấy tay anh sang cẩn thận sát trùng, cuối cùng dùng miếng gạt phủ lên vết thương rồi lấy cuộn băng quấn quanh lại. Ngắm lại thành quả cô hài lòng mà cười mỉm nhẹ một cái.
Sau cùng Vương Hạ Vũ và Tô Băng Linh ngồi nói rõ lại với nhau về vuệc tối qua, cuộc trò chuyện giữa cả hai xảy ra rất đềm ấm.
Được một lúc, Hứa Vi và Khanh Nhất cũng tỉnh dậy. Bốn người đi xuống bếp ăn sáng, người giúp việc nấu từng món rồi nhanh chóng dọn ra bàn.
“Ây da, hôm nay chủ nhật được nghỉ thoải mái nhỉ?”
“Đúng đúng, may là hôm nay được nghỉ.”
Hứa Vi và Tô Băng Linh nói chuyện cùng nhau, tay vẫn gắp thức ăn vào miệng. Người giúp việc đang nấu thêm vài món, cảm thấy có gì đó sai sai nên quay lại nói:
“Tôi nhớ hôm nay là thứ bảy mà ạ!”
“Hả?”
Hứa Vi cùng Tô Băng Linh đồng thanh, miếng thịt đang gắp bỏ vào miệng cũng rơi lại vào chén. Đơ người mấy giây, Tô Băng Linh mở màn hình điện thoại lên xem lại.
Hôm nay đúng là chỉ mới thứ bảy, Tô Băng Linh hoảng loạn tăng tốc ăn cho xong, Hứa Vi bên kia không khác gì mấy.
Vương Hạ Vũ và Khanh Nhất vẫn điềm tỉnh mà ăn, Hạ Vũ nhai hết thức ăn trong miệng mới chịu lên tiếng.
“Tớ xin nghỉ ba tiết đầu buổi sáng rồi, còn nhiều thời gian cứ thong thả mà ăn.”
Tay đang gấp gáp chọn từng món đồ ăn của Tô Băng Linh dần dà hạ tốc độ, cô thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, cứ tưởng lại đi trễ nữa rồi. Đang thong dong ăn, cô sợt tỉnh cả người quay sang nói với Hạ Vũ.
“Quên mất, còn đồng phục của tớ thì sao? Đây là nhà của cậu mà!”
“Ban nãy tớ gọi mẹ cậu rồi, bà ấy đang kêu người mang sang.”
“Ò…”
Hứa Vi cũng giật mình không kém, còn chưa để cô nói câu nào Khanh Nhất đã giành nói trước.
“Tớ cũng nói mẹ cậu rồi.”
“… Cảm ơn nhé!”
Đang trong bữa ăn, người đưa đồ đã đến nơi nên người giúp việc của nhà Vương Hạ Vũ chạy ra lấy đem vào đưa bọn họ.
Tô Băng Linh đang ăn, nhớ ra mình còn đang giảm cân thì tay dừng lại. Đứng phắt dậy cầm gói đồ được để trên bàn chạy lên lầu thay.
Hứa Vi ăn nốt những món còn trong chén, sau đó cũng như Tô Băng Linh nhanh nhẹn cầm đồ đi thay.