Đến tờ mờ sáng, Tô Băng Linh mới mệt người mà chợp mắt đi đôi chút, cũng không hẳn là trên tinh thần tự nguyện, vì cô ngủ quên chứ nếu không cô cũng chẳng muốn ngủ đâu.
Chưa được bao lâu, đồng hồ báo thức trên điện thoại được cài đặt đúng 6 giờ sáng mỗi ngày reo lên. Khiến cho cả căn phòng đang yên ắng bỗng bị làm cho náo nhiệt.
Tô Băng Linh không biết vị trí chính xác của điện thoại ở đâu, cô mắt vẫn nhắm nhưng tay lò mò tìm kiếm điện thoại để tắt đi. Qua một hồi lâu vẫn chưa tìm được, cái chuông báo thức không thể tắt đi, cứ thế mà reo lên.
Cô nghe đến đau đầu nhức óc, nhíu chặt mặt lại, bực bội mở đôi mắt đen láy kia ra. Ngó nhìn xung quanh trên giường, cuối cùng cũng tìm điện ở phía trên đầu giường. Bị làm cho đến tỉnh cả ngủ, Tô Băng Linh nhanh chóng rời khỏi giường đi vào phòng tắm.
Chuẩn bị sẵn sàng, cô đeo cặp lên một bên vai đi xuống lầu. Vừa vào nhà bếp đã thấy mẹ cô ngồi đó, Băng Linh ngồi vào ghế gần với Mộc Lam.
“Ôi đây có phải con gái của tui không vậy?”
“Aa, mẹ hỏi gì kì vậy...”
“Sao hôm nay lại dậy sớm thế, con ngủ không được à?”
“Không có ạ, chỉ là từ bây giờ con sẽ làm người thành công, sẽ tự dậy sớm được ạ.”
Mộc Lam biểu cảm nghi ngờ nhìn sang đứa con gái bên cạnh, định trêu chọc cô thêm nhưng thấy người giúp việc để đồ ăn sáng mới nấu lên trên bàn liền thôi.
“Ăn nhanh đi rồi đi học.”
“Dạ mẹ.”
Mẹ con bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện tâm sự với nhau, vừa kết thúc câu chuyện phần ăn của Băng Linh cũng đã hết, cô đứng dậy chào mẹ rồi đi học. Vì hôm nay cô dậy sớm, không cần Vương Hạ Vũ phải vào bên trong gọi.
Tô Băng Linh đứng trước cổng nhà mình chờ Vương Hạ Vũ qua. Khi anh tới thấy cô đứng ở đó chờ mình thì không khỏi bất ngờ, anh lại nhéo nhéo má Băng Linh xem có phải là cô thật không. Má bị anh nhéo đến đỏ ửng lên, Băng Linh bực bội lên tiếng.
“Này, cậu có bệnh à?”
“Người bệnh mới là cậu đó! Nay lên cơn gì mà dậy sớm quá vậy.”
Tô Băng Linh không thèm quan tâm đến con người kia nữa, một mạch đi thẳng đến trạm xe buýt, Vương Hạ Vũ lẽo đẽo chạy theo sau đuổi kịp cô.
Lúc lên xe Băng Linh bị dọa cho đứng đờ người, trong đầu không khỏi cảm thán sao hôm nay lại đông nghẹt như thế. Chỗ ngồi đã hết thì không nói, đằng này mọi người đứng còn chen chúc nhau.
Cô tìm đại một chỗ để đứng, đưa tay vịn vào cột tròn của xe, anh cũng theo cô đứng gần đó, tay đưa lên trên vịn vào cái thanh ngang.
Trên đường đi Băng Linh cứ cảm thấy người ở phía sau cứ động vào người mình, cô nghĩ là không cố ý nên chỉ quay ra sau nhìn một cái cảnh cáo, Hạ Vũ bên cạnh quan sát thấy.
Khi người kia vẫn có ý định muốn đụng vào người cô, Vương Hạ Vũ kéo Tô Băng Linh xoay người đứng ở phía trước mặt mình, tay ôm người cô cho khỏi bị té lăn trên xe.
Ánh mắt đưa ra sau liếc hắn ta một cái, hắn thấy hành vi kia của mình bị phát hiện, sợ sệt quay mặt đi chỗ khác. Đúng lúc xe dừng tại trạm, hắn luồn lách qua đám người đi xuống khỏi xe bus.
Tô Băng Linh bị kéo cho đứng đối diện mặt nhau với Vương Hạ Vũ, cô hơi hoảng loạn muốn quay về chỗ cũ. Vương Hạ Vũ sợ cô sẽ bị mấy tên kia tiếp tục làm mấy cái hành động không đúng đắn, anh lên tiếng:
“Đứng yên đi, sợ té thì bám vào người tớ.”
“Gì chớ...”
Cô cũng nghe lời mà đứng yên đó, trong lúc xe di chuyển có bị lắc lư vài lần, những lần đó Băng Linh đều đưa tay lên níu áo của Hạ Vũ, tay anh cũng vô thức mà kéo cô sát lại người mình.
Tới trường học cả hai cùng nhau đi lên lớp, lúc bọn họ di chuyển ai ai trong trường cũng đưa mắt nhìn hai người họ. Tô Băng Linh dù không nhìn nhưng đều cảm thấy ánh mắt họ đặt lên người mình.
“Này, cậu mới chơi một ván bóng rổ kia mà đã nổi như thế rồi nhỉ?”
“Tớ chịu đấy, tớ không quan tâm mấy vấn đề này lắm đâu.”
Vừa mở cửa dô lớp, Thành Quân đã chạy tới khoác tay lên cổ Vương Hạ Vũ bắt chuyện:
“Uầy, mới đây mà cậu được đám con gái trong trường để ý đến rồi. Có mấy bà chị lớp trên còn xuống hỏi cậu nữa cơ.”
Tô Băng Linh mặc kệ hai người kia, di chuyển đến cuối lớp ngồi vào bàn của mình, cô nhìn đóng quà trên bàn bên cạnh còn có vài cái bị lăn qua bàn của mình, Băng Linh nhíu nhẹ mày lại, lẩm bẩm trong miệng:
“Cái gì vậy trời? Có cần tới mức này luôn không?”
Cô đưa tầm mắt xuống phía dưới hộc bàn của Vương Hạ Vũ, y như suy đoán của cô, toàn là những bức thư nằm chất đống lên nhau. Tô Băng Linh không hiểu tại sao tâm trạng của bản thân hơi khó chịu.
Ngó lên phía cửa vào thấy hai tên vẫn câu cổ nhau, ánh mắt của bọn họ nhìn qua lớp kính của lớp học, cô nhìn theo hướng của bọn họ nhìn.
Xuyên qua lớp kính trong suốt có thể thấy đám nữ sinh đang nhìn hai tên kia mà la hét, còn có người nhảy tưng lên vì không kiềm được lòng.