Thật lâu mới nghẹn ra được mấy chữ này, nhưng Miên Dương thực sự đã đánh giá thấp sự vô sỉ của phu quân nhà mình rồi.
Không chỉ không xấu hổ phản bác, hắn trái lại còn thản nhiên thừa nhận: “Đúng, ta học hư.”
“Như vậy… Ngươi có muốn trừng phạt ta không?”
Nói đến đây, An Vũ Hiên lại tiến đến gần thêm một chút, nhẹ nhàng thổi khí lên vành tai Miên Dương, ngữ khí có chút không rõ: “Trừng phạt thế nào cũng được, đều do ngươi định đoạt.”
Trừng phạt? Trừng phạt cái gì chứ?
Đừng nói mập mờ như vậy có được hay không? Người khác sẽ hiểu lầm mất.
Quan trọng nhất là, phu quân thanh lãnh, cấm dục nhà y đâu? Yêu nghiệt không biết xấu hổ, dụ người phạm tội này là ai?
Chẳng lẽ thật sự bị quỷ mộng dạy hư rồi à?
Càng nghĩ, Miên Dương liền càng cảm thấy có khả năng này. Dù sao, kể từ ngày thông đạo nối liền hai giới mở ra, không chỉ Tiểu Ngũ và Lục Hào, ngay cả quỷ mộng cũng đều đã trở thành khách quen của phủ đệ này.
Nếu nói Tiểu Ngũ là tiểu mê đệ của Tiểu Nhạc, chỉ cần đến liền sẽ bám theo đối phương gọi “ca ca”, làm một cái đuôi nhỏ, thì An Vũ Hiên và quỷ mộng, lại có thể xem như là “người quen cũ”.
Nói ra mới biết, thì ra, khi còn sống, quỷ mộng chính là đường đệ của mẫu thân An Vũ Hiên, là tiểu hầu gia hàng thật giá thật.
Xếp về vai vế, An Vũ Hiên phải gọi đối phương là cữu cữu, xét về tuổi tác, khi An Vũ Hiên mười tuổi, đối phương cũng đã sắp ba mươi.
Chỉ có điều, bởi vì quá mức chơi bời lêu lổng, ngay khi vừa thành niên, vị tiểu hầu gia này cũng đã bị cha mình đưa khỏi kinh thành, đến biên cảnh sinh sống.
Mà lần duy nhất cả hai gặp nhau, cũng là trong tiệc đầy tháng của An Vũ Hiên. Cho nên, khi đó, bọn họ mới không nhận ra nhau.
Quỷ mộng này cái gì cũng tốt, chỉ là rất hay lắm lời, đầu óc còn khá đen tối, thường xuyên nhân lúc y không có mặt, dạy dỗ phu quân nhà y mấy thứ không đứng đắn.
Còn nói cái gì mà… Kỹ năng dùng để tranh sủng gì đó.
Chờ khi Miên Dương hồi thần, bản thân cũng đã sớm bị vị hung thần nào đó đè ở dưới thân.
Có chút hoảng loạn, vô thức, Miên Dương liền hơi giãy giụa: “An Vũ Hiên, ngươi làm gì vậy?”
Có chuyện này nói ra không có người tin, dù đã chung sống một năm với ba vị hung thần, nhưng Miên Dương vẫn còn là xử nam!
Đương nhiên, đó cũng không phải là do tình cảm của bọn họ không đủ, mà chỉ đơn thuần là vì, y vẫn chưa thể chuẩn bị được tinh thần.
Mà đối với chuyện này, ba vị hung thần hiển nhiên cũng sẽ không bao giờ ép buộc y.
Chỉ là, hôm nay, An Vũ Hiên lại có gì đó rất khác lạ.
Không đáp lời, việc đầu tiên hắn làm, đó chính là chậm rãi hôn lên môi y, đầu tiên là nhẹ nhàng cọ xát. Sau đó, lại chầm chậm thăm dò vào trong khoang miệng ấm áp, mềm mại của y.
Đầu lưỡi của đối phương rất lạnh, căn bản chẳng khác gì một khối băng. Nhưng đã sớm quen thuộc với loại xúc cảm này, Miên Dương cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn theo bản năng đáp trả lại đầu lưỡi đang càn quấy kia, cuối cùng lại bị cưỡng ép hút lấy, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở kháng nghị.
Cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang lướt qua hông và eo, chậm rãi luồn vào trong áo thun của mình, Miên Dương thoáng chốc liền cả kinh, chỉ là, mặc cho y có cựa quậy thế nào, người ở phía trên vẫn sẽ cứ giống như một tảng đá đè nặng trên người y, không thể xê dịch.
“Hức… Ưm…” Hô hấp bị cướp đoạt từng chút một, Miên Dương liền đẩy đẩy bả vai An Vũ Hiên.
Đổi lại thành trước kia, nếu bị đối phương cưỡng hôn thế này, y nhất định đã sớm tay chân bủn rủn, dương khí cũng bị hút cạn đến thấy đáy, không uống mấy bình Bổ Dương Đan là không khôi phục lại được.
Nhưng cách đây không lâu, sau khi liên tiếp đứng đầu BXH 50 lần, Miên Dương cũng đã được chủ thần ban cho một phần thưởng rất đặc biệt…
Chí Dương Thể.
Thể chất đặc biệt khiến dương khí trong cơ thể giống như liệt hỏa, có thể dễ dàng tránh khỏi việc bị âm khí ăn mòn khi tiếp xúc thân thể với lệ quỷ.
Khi nhìn thấy giới thiệu của thể chất này, cảm giác của Miên Dương khi đó quả thật cũng rất đặc sắc.
Phản ứng đầu tiên chính là…
Chủ thần, mục đích của ngươi quá mức lộ liễu rồi!
#Toàn bộ Linh Vực từ chủ thần đến hung thần đều đu cp của ta thì phải làm thế nào? Online chờ, rất cấp bách.
Nhìn ra người dưới thân đang thất thần, An Vũ Hiên liền không khỏi nhíu mày, cuối cùng cũng buông tha cho miệng nhỏ đã bị hôn đến có hơi sưng lên của y, nhìn xem y bởi vì thiếu dưỡng khí mà vô thức hé môi, ánh mắt hắn liền càng lúc càng tối đi.
Cuối cùng, bàn tay liền chầm chậm vén áo thun của Miên Dương lên cao, khiến cơ thể trắng nõn, rắn chắc, lại có chút thon gầy, mang theo một loại dụ hoặc kỳ lạ khác hẳn với nữ tử hoàn toàn phơi bày dưới tầm mắt của mình.
“Tiểu Bạch Dương…” Thời khắc này, An Vũ Hiên cũng chỉ không ngừng dùng giọng nói trầm thấp của mình, lặp đi lặp lại gọi tên Miên Dương.