Buổi sáng Lục Tuyến Yên đã dậy rất sớm vào bếp nấu một ít thịt bằm để mang đến cho Quách Ân.
Mặc Băng Tước từ trên lầu đi xuống, nhìn cô hí hửng vui vẻ thế kia làm hắn không nhịn được bậc cười. Cô cũng đã muốn nói hơn và nói nhiều hơn.
Hắn đi đến bên ôm eo cô thì thầm nhẹ vào tai.
- Anh cũng đói lắm.
Lục Tuyến Yên giật mình quay sang nhìn hắn. Tại sao lại không nghe tiếng bước chân. Cô đỏ mặt nói.
- Anh rõ ràng nấu ăn ngon hơn em, chính em mới đang đợi anh nấu cho em đấy.
Hắn nhíu mày buông cô ra bất mãn quay sang nhìn tủ giữ nhiệt, bây giờ hắn cũng là bạn trai cô rồi không thể ưu tiên hơn bạn thân một tí hay sao. Nhưng khi mở tủ giữ nhiệt ra thì hắn thấy có rất nhiều thức ăn trên đó, toàn bộ đều là mới nấu. Mặc Băng Tước mím môi, hắn trách lầm cô rồi.
- Lần sau đùa như thế sẽ phạt.
Lục Tuyến Yên quay lại nhìn hắn đang mang thức ăn ra bàn thì cười miểm. Sau khi nấu cháo xong cho Quách Ân thì cũng ngồi bàn ăn sáng với hắn.
- Băng, cảm ơn anh rất nhiều. Từ khi về nước em bận nhiều việc cho nên không có thời gian.
- Em xem chúng ta bây giờ là quan hệ gì, còn cảm ơn anh? Em còn phải cảm ơn Quách Tuyên Lập. Cậu ta giúp em rất nhiều.
Lục Tuyến Yên không nói gì nữa cười diui dàng. Sáng nay khi cô xem tin tức, tin đồn cô lăng nhăng với nhiều người đã được cho là sai sự thật. Người con gái trong đó là muốn hại cô, cố ý mua đồ giống cô để lừa người khác. Có điều cuối cùng cô chưa biết là người hại mình chính là Dư Vỹ.
Trên đường đi, cứ tưởng là sẽ đến hẳn bệnh viện, nhưng Mặc Băng Tước lại ghé trung tâm siêu thị của thành phố. Trông thấy Lục Tuyến Yên thắc mắc nhìn mình hắn cũng nói.
- Sắp đến ngày ra mắt. Chúng ta cùng nhau mua đồ.
Lục Tuyến Yên vui vẻ gật đầu rồi vào trong cùng Mặc Băng Tước.
Nơi này cô đã ghé qua một lần, anh chàng quản lí kia vẫn còn nhớ rất rõ Lục Tuyến Yên nên anh ta rất niềm nở chào đón. Còn đích thân dẫn hai người đến nơi cần đến.
Lúc đó, cô có đi ngang qua khu bán kính. Lục Tuyến Yên bỗng nhiên lại có ý định vào trong, bỗng nhiên lại muốn mua cho hắn một món quà. Nhưng đã tặng quà mà để hắn biết thì không phải cho lắm.
- Băng Tước!!!
Từ xa, Lộ Mạc chạy đến nhảy lên ôm chặc Mặc Băng Tước từ đằng sau. Trên người cô ta vẫn bồ sườn xám truyền thống đó, nhưng hôm nay có vẻ nó không được kín đáo như mọi lần. Lục Tuyến Yên có phần khó chịu nhưng không biểu hiện rõ ra bên ngoài. Hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì, Mặc Băng Tước cũng không từ chối cái ôm đó.
- Lộ Mạc.
Lôk Mạc bị hắn gọi thẳng tên thì giật mình rời khỏi. Cô ta đưa lên khuôn mặt đáng thương.
- Băng Tước, trước giờ anh vẫn gọi em là Mạc Mạc, sao bây giờ lại gọi cả tên và họ em như vậy? Thật quá xa lạ.
Lộ Mạc giận dỗi xòe quạt một cách quý phái phẩy phẩy. Lúc này cô ta mới thấy bên cạnh mình còn có ai đó, cô gái này lại rất quen mắt.
- Cô là...
- Chào cô, tôi là Lục Tuyến Yên.
Lộ Mạc đánh giá nhìn Lục Tuyến Yên từ trên xuống. Lần trước cô gặp Lục Tuyến Yên ở công ty là cô ta mặc trang phục công sở. Còn bây giờ chỉ mặc chiếc quần jeans và áo phông, trông rất tự nhiên và thoải mái.
Cô nhìn xuống chân Lục Tuyến Yên, mang chỉ có đôi giày thể thao lại có thể cao bằng cô khi mang giày cao gót thế này, khiến cho Lộ Mạc cô có thêm phần ganh ghét.
- Anh đi chung với cô ta sao?
Lộ Mạc bơ Lục Tuyến Yên đi quay sang nói chuyện với Mặc Băng Tước. Cô cũng không để ý mấy chỉ im lặng để xem xét mọi chuyện.
Mặc Băng Tước không nói gì kéo Lục Tuyến Yên lại bên mình.
- Cô ấy là bạn gái tôi.
- Cái gì? Bạn gái? Bạn gái của Mặc Băng Tước, chủ tập đoàn Băng thị lại dám ăn mặc như thế này ra đường anh không cảm thấy mất mặt sao? Nếu xét về môn đăng hộ đối em có gì thua cô ta? Bộ dạng em bây giờ đứng với anh còn xứng hơn cô ta nhiều.
Lộ Mạc phẫn nộ trừng mắt với Lục Tuyến Yên phun từng câu chứ. Nhưng cảm thấy cô không quan tâm liền quay sang Mặc Băng Tước. Trông thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi cô ta mới không can tâm ngậm miệng lại.
- Tôi nhắc lại một lần nữa, Lục Tuyến Yên là bạn gái tôi.
Nói rồi hắn dắt theo Lục Tuyến Yên vào quầy quần áo mặc cho Lộ Mạc đầy nộ khí đứng đó. Lộ Mạc thật sự rất tức giận, tức đến độ rơi nước mắt. Cô không tin cô theo đuổi Mặc Băng Tước nhiều năm như vậy, bên cạnh anh ấy lâu như vậy lại bị một con ả Lục Tuyến Yên đẩy ngã.
Lục Tuyến Yên theo sau hắn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô chỉ biết là họ quen biết nhau đã lâu năm, còn quan hệ cụ thể như thế nào cô lại không biết.
Mặc Băng Tước dừng lại nhìn thấy Lục Tuyến Yên thất thần như thế. Hắn biết cô đang nghĩ gì.
- Anh với Lộ Mạc trước giờ không có gì cả. Em tin anh, anh chỉ yêu mình em từ trước đến giờ.
Lục Tuyến Yên không để ý bốn chữ cuối, cô giận dỗi buông tay khỏi hắn. Dù có yêu nhau như thế nào thì quá khứ của nhau vẫn là thứ cản trở lớn nhất.
- Ghen à?
Lục Tuyến Yên bừng tỉnh ngước lên nhìn hắn chối lia lịa.
- Em không có, không ghen.
Mặc Băng Tước bật cười nắm lấy tay cô một lần nữa dắt vào bên trong.
Nhưng chưa đi được vào trong thì ánh mắt Lục Tuyến Yên đã tia trúng đích. Cô bị bộ trang phục đôi dạ hội được trưng trong tủ kính kia thu hút tự ý rời khỏi tay Mặc Băng Tước để đứng lại nhìn.
- Đẹp quá.
- Lấy tôi bộ này.
Hành động của Mặc Băng Tước khiến cả Lục Tuyến Yên và chàng quản lí trở nên giật mình. Ông ta nhẹ nhàng giải thích.
- Thưa thiếu gia, bộ trang phục này là để trưng bày không bán ạ.
Lục Tuyến Yên cũng muốn nói thêm. Cô chỉ là đơn giản thấy bộ ấy đẹp mà thôi, cô không hề có ý muốn mua nó.
- Tôi muốn mua.
Quản lí khó xử gãi đầu, ông nghĩ đến chuyện hôm trước Mặc Băng Tước định tố cáo mình liền sợ hãi cúi đầu chào hắn thêm vài lần rồi chạy đi đâu đó để gọi điện thoại.
Bên này Lục Tuyến Yên cũng coi như đã làm chủ được ngôn ngữ. Cô lay lay cánh tay của hắn.
- Băng Tước, em chỉ thấy nó đẹp mà thôi. Bộ trang phục này nếu mà mặc để đi dạ hội sẽ bị người khác chú ý mất.
Cô nhìn bộ váy giành cho nữ kia, bộ váy này được thiết kế dựa theo một chiếc váy cưới. Tuy nó có hơi khác nhưng khi diện lên người cũng sẽ không khác gì một chiếc váy cưới cả. Bên trên còn có cả vương miệng rất quý phái, phụ nữ nhìn vào ai cũng thích cô cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu cô mang bộ trang phục này đến thì những người phụ nữ ở buổi tiệc này sẽ nghĩ gì về cô cơ chứ. Vì những vị khách đến buổi ra mắt của hắn đa phần đều là giới thượng lưu. Cô không muốn mình nổi bật hơn họ.
Lục Tuyến Yên rối mù suy nghĩ nhưng Mặc Băng Tước một chút cũng không để ý đến. Chân hắn dặm đều trên sàn đợi tin tức của quản lí. Ông ta quay lại với khuôn mặt vui mừng.
- Thiếu gia, thiểu thư. Hay là như vầy, hai người vào thử bộ trang phục này, nếu vừa chúng tôi lập tức bán.
Mặc Băng Tước hài lòng thở mạnh một cái rồi dắt Lục Tuyến Yên vào phòng thay đồ. Cho đến khi vào được đây rồi cô mới vỡ lẽ, tầng mua sắm này là giành cho giới thượng lưu. Chỉ là phòng thay đồ thôi được trang bị đầy đủ bàn và thợ trang điểm, còn có nơi để chụp ảnh lưu niệm.
Giớ thượng lưu... Mặc dù đã trở thành chủ nhân của Lục gia, nhưng ba từ này Lù Tuyến Yên vẫn cảm thấy thật đáng sợ.
Lúc họ đến bệnh viện thì bắt gặp cảnh Khả Sanh đang móm cháo cho Quách Ân. Vì biểu hiện của Lục Tuyến Yên khá kì lạ nên khiến cho hai người đều đỏ mặt ngại ngùng. Còn cô vẫn mang chiếc đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn mặc Băng Tước. Như muốn tìm đáp án từ hắn. Hắn bật cười và không nói gì, chỉ dẫn cô vào trong ngồi bên cạnh Quách Ân.
Nhìn thấy hộp gì đấy nóng hổi trên tay Lục Tuyến Yên, Quách Ân đột nhiên nhảy dựng lên vui mừng.
- Tiểu Yên, cậu nấu cháo mang đến cho mình sao.
- Đúng vậy. Tớ dậy từ rất sớm để nấu nó, nhưng mà...
Lục Tuyến Yên chiếc sang hai người lần lượt chọc ghẹo họ. Cô không biết mối quan hệ như thế nào, nhưng nếu có trở nên như thế cô cũng có đôi phần an tâm. Nhiều lần cô bị vây bắt đều có Quách Ân ra tay cứu giúp, vì thế cũng bị không ít những tổ chức biết tên tuổi và biến cô thành mục tiêu. Khả Sanh lại đứng đầu xã hội đen của nước này, anh ấy hoàn toàn có thể bảo vệ cho cô ấy.
- Ăn ăn ăn, tớ có thể ăn thêm. Cậu qua đây móm cho tớ ăn đi.
Quách Ân nũng nịu như em bé mới lên ba dù cho bản thân đã hai mươi bảy tuổi. Lục Tuyến Yên bật cười, vốn dĩ cô định để cho Khả Sanh tiếp tục móm cho.
Mặc Băng Tước thì không có gì làm trong những dịp đi thăm bệnh như thế này. Hắn thu mình ngồi trên ghế sofa lấy chiếc ipab để kiểm tra thông cố kĩ thuật.
Mặc Băng Tước phóng to màn hình để kiểm tra vị trí của những chiếc đồng hồ. Cảm thấy không có gì thay đổi mới yên tâm tắt máy. Hắn nghĩ đến Lục Tuyến Yên một chút rồi chợp mắt đi. Hôm qua vì phải đối phó với một tên hacker mạng mà hắn phải hao tâm tổn sức rất nhiều.
Vì có quá nhiều chuyện xảy ra, Lục Tuyến Yên và Quách Ân nói rất nhiều cho đến chiều mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Còn Mặc Băng Tước và Khả Sanh đã chợp mắt một lúc đến khi tỉnh dậy vẫn thấy họ đang vui vẻ nói chuyện. Hai người đăm chiêu nhìn vào họ, tình bạn của họ thật tuyệt vời, nhỉ.
Chiều đến, Quách Tuyên Lập xong việc cũng đến thăm chị mình. Anh ta còn mang theo một thứ rất đặc biệt.
Từ xa, như cảm nhận được thứ gì đó Mặc Băng Tước chợt bừng tỉnh. Hắn ngồi thẳng dậy nhìn ra cửa thì thấy Quách Tuyên Lập, anh ta còn mang theo cả Mao Mao trên người. Cả người hắn lông mao dựng đứng, vì khi vào phòng người Mao Mao nhìn đầu tiên không phải chủ của mình mà chính là hắn.
- MaoMao!
Trông thấy nó, Lục Tuyến Yên chạy nhanh đến đón lấy sau khoảng thời gian xa cách. Nhìn nó béo bở hơn trước khiến cô rất vui muốn ôm nó mãi. Nhưng rồi cô nhận ra người nó chú ý nãu giờ không phải mình.
Lục Tuyến Yên không nói gì chỉ miểm cười nhẹ nhàng thả MaoMao xuống sau đó quay lại với Quách Ân.
- Em tha cho cô ta sao?
Quách Tuyên Lập chỉ cười nói.
- Dù gì em cũng còn một chút nhân đạo, cho cô ta một con đường sống. Nếu vào hôm ra mắt công chúng cô ta có giở trò gì, em sẽ không cho phép cô ta được tung tăng dạo phố nữa.
Chiều đến, cảm thấy Mặc Băng Tước có ý ra về Lục Tuyến Yên cũng nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện để theo hắn.
- Sanh, đưa Tiểu Yên về căn cứ.
Lục Tuyến Yên chết sững, tại sao lại không cho cô về chung? Khả Sanh thì rất bình tĩnh gật đầu. Cả Quách Ân cũng cảm thấy kì lạ, cứ như là sắp có chuyện gì đó sắp xảy ra.