Ngày hôm sau, cổ quan tài của Lý Liên Nhi vừa được chôn xuống lòng đất, Lý Tự Anh liền bị người dân kéo đi, quây quần chuẩn bị cho nàng, trở thành tân nương của thủy thần.
Chiếc gương đối diện hiện rõ tân nương xinh đẹp, má hồng, mày liều, môi đỏ, Tự Anh khoác hỉ phục, trâm cài. Mọi thứ đều được chuẩn bị rất tỉ mỉ, những thứ này đáng lí ra phải dành cho ngày nàng gả cho phu quân, vậy mà bây giờ nàng lại bị ép gả cho một thủy thần không rõ thực hư.
Hai mắt rực lửa của nàng, phản chiếu rõ trong tấm gương vàng, uất hận của nàng bộc lộ cả gương mặt mĩ miều.
" Thủy thần, ta đến vạch mặt ngươi đây ! " Tự Anh lẩm bẩm, ngày hôm nay nàng nhấn định phải điều tra rõ sự thật, trả lại công đạo cho muội muội đã mất, cũng trả lại công đạo cho những cô nương chết oan ức trước đó.
" Tự Anh ! "
Tiếng của mẫu thân nàng gọi, Tự Anh phản ứng ngay, xoay người ra sau.
" Mẫu thân ! " nàng ngân giọng đáp, những giọt lệ không tự chủ âm thầm lúc nào chẳng hay.
Tĩnh Yên bước chậm, ngồi xuống cạnh nhi nữ, đôi mắt đượm buồn không giấu nổi giọt lệ, bà đưa bàn tay run lẩy bẩy, khẽ vuốt mái tóc dài của Tự Anh.
" Tự Anh, là mẫu thân không tốt...
Là mẫu thân không bảo vệ được con và Liên Nhi ! " Tĩnh Yên khóc nức nở, đau đớn dùng tay vỗ lồng ngực.
Tự Anh vội cản tay bà, bàn tay mềm mại của nàng lóng ngóng, chạm vào gương mặt đầy nếp nhăn, khóc không thành tiếng. Hai mẹ con xa cách 10 năm, chẳng thể trùng phùng trong ngày vui, tâm can Tự Anh nhức nhối cùng cực.
" Mẫu thân...đừng tự trách mình...
Là Tự Anh bất hiếu, không thể bảo vệ mẫu thân và muội muội...
Để cả hai bị những con người kia bức ép ! " Tự Anh uất nghẹn, vùi đầu vào thân mẫu thân.
Số phận của họ thật đáng thương, chỉ trách họ điều sinh ra không đúng thời điểm, không thể vùng dậy.
Tĩnh Yên xoa đầu nhi nữ, hôn lên trán trong nỗi đau, hai mẹ con chỉ mới nói được vài lời, những con người ngu dốt kia lại kéo đến, cưỡng chế mang mẫu thân của Tự Anh đi.
" Mẫu thân ! Thả mẫu thân ta ra ! " Tự Anh phản kháng, nàng giỏi võ nên những dân thường này không phải là đối thủ của nàng.
Tuy nhiên, họ điều là những người vô tội, vì không hiểu biết nên mới để lão trưởng thôn thao túng tâm lí, ngu muội mà nghe theo ông. Tự Anh không nỡ ra tay với họ, chung quy đó cũng là mạng người, nàng không thể giết bất kì ai.
Tô Ngạn thân là trưởng thôn, bước tới trước mặt Tự Anh, dõng dạc thông báo.
" Tự Anh, ngươi yên tâm !
Chỉ cần ngươi gả đi rồi bọn ta sẽ trả tự do cho mẫu thân ngươi
Dù gì chúng ta điều là người dân trong một thôn, sẽ không bao giờ làm hại nhau ! " ông nói chẳng ngượng mồm.
" Vậy sao ? " Tự Anh khinh khi, nhìn Tô Ngạn bằng phân nửa ánh mắt.
Trước ánh mắt căm hận của nàng, Tô Ngạn chẳng chút tội lỗi, quay sang những người ở đó, lớn giọng ra lệnh.
" Đưa tân nương lên đường ! "
Cùng với tiếng nói của ông, Lý Tự Anh trùm khăn đỏ, được họ dẫn ra sông, trên tay nàng cầm bài vị của muội muội, thay Lý Liên Nhi gả cho thủy thần.
Tiếng kèn vang lớn khắp nẻo đường, trên kiệu hoa đỏ rung rinh, không có tiếng cười đùa ngày hỉ, ngược lại là tiếng khóc thê lương của những con người ngu muội.
Tự Anh ngồi vững trong kiệu, chờ cho đến khi nó ngừng lại, tiếng kèn cũng tắt ngấm, nàng được dẫn ra ngoài, đưa lên ngồi trên một con thuyền trải đầy giấy hỉ, còn bị họ trói một chân, phòng hờ nàng sau khi ra khơi bỏ trốn.
Tô Ngạn lập đàn tế thần, cúng bái xong liền cho những nam nhân tráng kiện, lên thuyền đưa Tự Anh ra giữa sông lớn, họ nhanh chóng lên con thuyền khác chở về đất liền.
Chẳng mấy chốc, đã không còn nhìn thấy bóng người lẫn thuyền, Tự Anh lúc này mới mở khăn trùm đầu, quan sát mặt sông yên tĩnh, âm thanh rợn người bắt đầu truyền đến. Nàng không nghe rõ đó là âm thanh gì, nhưng luồng âm khí của nó truyền đến khiến nàng vào thế sẵn sàng.
Tự Anh đặt bài vị ngay cạnh mình, dùng con dao mà nàng lén giấu trong đế giày, cắt đứt dây trói, đứng dậy ngay trên con thuyền đỏ, nhìn giáo giác khắp nơi.
Trước khi xuống núi, sư phụ của Tự Anh không cản được nàng, lo cho nàng gặp chuyện, đã tặng lại cho nàng hai món pháp khí phòng thân, có thể đánh thắng yêu ma quỷ quái. 1 cây quạt sắt được phủ bằng xá lợi của một vị thiền tông, và 1 sợi dây chuyền có mặt quan âm ngọc bích, được sự phụ nàng tu luyện hơn 70 năm.
Nàng cầm chắt con dao, đứng sừng sững, chờ đợi thủy thần, mặt nước đang yên tĩnh, bắt đầu chuyển động, con thuyền nhỏ lắc lư, ép cho Tự Anh ngồi xuống bám chắt vào con thuyền.
Cơn mưa lớn bỗng kéo đến, tầm tả như giông bão, kéo theo đó là một bầu trời u ám, nước sông dâng trào kèm theo từng đợt sóng vỗ mạnh như sóng biển. Con thuyền nhỏ chao đảo, bài vị của muội muội bị sóng dập suýt chút bị cuốn đi.
May mắn, Tự Anh nhanh tay, bắt kịp giữ chặt lấy nó, mưa càng lúc càng nặng hạt, trôi hết lớp phấn trên mặt tân nương.
Trong khi Lý Tự Anh quay cuồng với cơn giông bão, ngay dưới con thuyền nàng, xuất hiện một con cá to gấp 10 lần cơ thể nàng, đang lặn quanh đó.
Tự Anh cảm nhận được yêu khí, nàng giữ vững tin thần, cố mở đôi mắt, định phương hướng, linh cảm mách bảo nàng, thủy thần mà nàng đợi đã đến.
Nhưng, đó là phán đoán của Tự Anh, con kình ngư kia chỉ là thuộc hạ dưới trướng của thủy thần, được lệnh đến để thử thách tân nương.
Thủy thần kia đang ẩn thân ở một nơi mà người học đạo non nớt như Tự Anh sẽ chẳng bao giờ tìm được, hắn quan sát nàng, xem nàng đương đầu với thử thách.
Con kình ngư bên dưới bắt đầu tấn công, con thuyền nhỏ bị lực va đập, chao đảo, lập úp liên tục, cả người của Tự Anh cũng ngã xuống nước. Hai mắt nàng mở to chấn động, bên dưới nước hiện rõ hình bóng con kình ngư, nó phẩy chiếc đuôi lớn, lần nữa lật con thuyền lẫn nàng lên trên, may mà Tự Anh lúc nào cũng bám chắt vào thuyền nên không bị nước cuốn trôi.
Mưa lúc này đột ngột tạnh, Tự Anh lập tức ngó xuống mặt xuống, tìm kiếm con kình ngư kia, nàng lầm tưởng nó là thủy thần, miệng nhỏ cong hớn hở. Cuối cùng nàng cũng nhìn rõ bộ mặt thủy thần mà hàng ngàn năm đồn đại, vốn chỉ là một con thủy quái.
Bất ngờ, con kình ngư ấy há cái miệng to, táp ngay vào đầu Tự Anh, với 10 năm học đạo, nàng nhanh nhẹn tránh được, còn phóng con dao trong tay trả ngược con kình ngư ấy.
Một đòn đánh nhỏ, chắc chắn không ăn nhầm gì với một con thủy quái, vậy mà khi mũi dao của Tự Anh cắm vào người con kình ngư, nó lại đột ngột biến mất tăm, Tự Anh còn tưởng mình giết được thủy quái, mừng rõ không thôi.
Tuy nhiên, nàng mừng chưa được bao lâu, bên tai nàng vang đến tiếng gọi.
" Lý Liên Nhi " tiếng gọi tên muội muội nàng.
Phải rồi, nàng đang thay muội muội gả cho thủy thần, tất nhiên phải nghe cái tên này, chỉ có điều tiếng nói ấy nghe ra là giọng của trẻ con, pha đầy oán khí, rợn người.
Tự Anh ngồi dậy, đảo hai mắt giáo giác tìm kiếm, con kình ngư vừa nảy biến mất, mặt sông yên tĩnh đến lạ thường, nhưng cảnh vật lại chìm vào bóng tối.
Ở phía xa xăm, Tự Anh nhìn thấy một cái đầu trôi nổi, không nhìn được mặt mũi, nghe kĩ thì tiếng nói phát ra chính từ cái đầu ấy, khiến Tự Anh chưng hửng, tự hỏi.
Chẳng phải, vừa rồi con kình ngư kia là thủy thần sao ? Cái đầu ấy là gì ?
Oán khí bủa vây càng lúc càng nặng nề, Tự Anh tuy không sợ nhưng tinh thần một phần nào cũng bị lây động, cơ thể truyền đến từng cơn ớn lạnh.
Con thuyền đầy giấy đỏ, bị một thế lực vô hình kéo thật nhanh, Tự Anh chao đảo, cố bám víu lấy con thuyền, tốc độ lướt trên mặt nước nhanh như chớp, khiến Tự Anh không thể trụ vững để quan sát, nhắm nghiền hai mắt, bám lấy thành thuyền.
Một lúc sau nó cũng dừng lại, Tự Anh lồm cồm ngồi dậy, mở to cặp mắt kinh ngạc, chỉ mới có một chút, nàng đã được đưa tới một hòn đảo, bao trùm bởi cây cối um tùm.
Tự Anh sực nhớ lại tiếng gọi ban nãy, tìm kiếm cái đầu kia, tìm mãi một hồi chẳng thấy, nó biến mất một cách kì lạ như con kình ngư. Chiếc thuyền của nàng lần nữa bị kéo, nhưng nhịp lần này rất chậm, đưa nàng vào đến bờ.
" Lý Liên Nhi " giọng nói lại vang lên.
Lần này không còn là tiếng trẻ con, một giọng nói trầm khàn, nghe rợn cả gai óc, Tự Anh đặt chân lên đảo, một con đường trải đầy cánh hoa đào xuất hiện trước mặt nàng, dẫn lối nàng vào trong.
Phía trước nàng, bóng người cũng mặc hỉ phục chờ đợi, Tự Anh lập tức hiểu, đây mới chính là thủy thần, những thứ nàng vừa gặp lúc nãy chỉ là bọn nhãi nhép của thủy thần.
Nàng mạnh dạn, sải bước đến đó, tưởng chừng lần này có thể tận mắt chứng kiến thủy thần, ai mà ngờ thủy thần ấy vẫn chưa chịu lộ diện. Kẻ mặc hỉ phục ở đó là yêu ma dưới trướng hắn, đến để thử thách sự gan dạ của nàng.
Từ lúc, Tự Anh được đưa ra sông, thủy thần luôn quan sát nàng không rời mắt, từ trước đến giờ chưa từng có tân nương nào sống sót qua màn thử thách vừa rồi.
Đa phần, họ đều bị kình ngư của hắn ngoạm mất đầu mà chết, có người may mắn né được thì khi đối mặt với chiếc đầu lênh đênh trong nước, cũng sẽ sợ điếng đến chết bất đắc kì tử.
Chưa một ai, chưa một ai sống sót đến được đảo thủy thần của hắn, trừ Tự Anh, người may mắn nhất trong hàng tá tân nương xấu số kia.
Và, tất nhiên, thủy thần cũng biết rõ thân phận của nàng, không phải Lý Liên Nhi.