Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 50



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon
"Khách hàng?" Thạch Khải sững sờ: "Không phải bà nói đã thông báo cho bọn họ rằng tôi không xem bói nữa sao?"
"Tôi đã thông báo.

Ngay cả khách hàng trước đây đã xem qua cũng thông báo một tiếng.

Người tôi nói là một trong những khách hàng đã hẹn trước, nhất quyết muốn gặp cô.

Cô bé đều sắp khóc, tôi thấy không đành lòng." Diệp Văn thử thương lượng với Thạch Khải, lập tức bổ sung nói: "Nhưng nếu như không tiện xem thì tôi sẽ từ chối với cô bé."
Thạch Khải suy nghĩ một hồi mới quyết định: "Vậy thì tìm một chỗ gặp mặt đi."
Diệp Văn lập tức vui mừng, theo thường lệ hỏi: "Vẫn là phòng riêng nhà hàng à?"

"Không, không, không." Thạch Khải lắc đầu từ chối: "Sau khi tiếp khách hàng này xong, tôi không định tiếp khách công khai nữa; cũng đừng đi nhà hàng tư nhân nữa, quá dễ thấy.

Địa điểm hẹn ở quán cà phê, quán trà hoặc là cửa hàng thức ăn nhanh là được."
Lúc trước cô đã suy nghĩ về một vấn đề.

Nếu như tiếp quá nhiều khách, nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, dễ sinh ra phiền phức.
Đừng nhìn những người ở bề ngoài có vẻ đối xử tôn trọng với cô trong lúc này.

Nếu lỡ như có một ngày khách hàng làm chuyện gì xấu, cô không thích hầu hạ.

Đối phương có thể nói trở mặt là trở mặt.

Đến lúc đó, lỡ như khách hàng khai chuyện của cô với đồn công an, hoặc là tùy tiện nói lung tung ở trên mạng thì sẽ rất phiền phức.
Đương nhiên, dựa theo suy nghĩ của người bình thường nhất định sẽ lo lắng cô trả thù.

Nhất định sẽ không muốn làm chuyện ngu ngốc hại người mà chẳng có lợi cho mình.

Nhưng cô không cách nào đảm bảo đầu óc của mỗi người đều bình thường.
Bởi vậy cô đã sớm suy nghĩ đến việc ngừng xem bói, chỉ đặc biệt tiếp một số khách quen có nhân phẩm đáng tin cậy.

Dị năng biến mất là một thời cơ.

Cô dùng lý do này để thu tay, khách hàng cũng không tiện nói gì.
Mặc kệ nói như thế nào, trước khi giải cứu thế giới ít nhất trước tiên cần phải đảm bảo bản thân cô an toàn mới được.


Chỉ là không ngờ dị năng rời đi lại trở về.
"Được rồi." Diệp Văn trả lời.
"Đúng rồi, bà biết tình huống đại khái là thế nào không?" Thạch Khải hỏi.
Diệp Văn hơi do dự: "Khách hàng là một cô bé 16 tuổi, gia đình giàu có.

Cô bé lo lắn đến mức sắp khóc lên, nói cũng không rõ ràng.

Từ thông tin cô bé đứt quãng nói ra dường như là một đứa trẻ trong nhà đi lạc."
Thạch Khải giật mình, không nhịn được cao giọng nói: "Một đứa trẻ bị bắt cóc?"
"Tôi nghe giống như vậy." Diệp Văn thở dài.
Thạch Khải không ngủ trưa nữa nên dứt khoát đưa ra quyết định: "Vậy hẹn chiều hôm nay đi, tôi gặp cô bé xem tình hình thế nào."
Sau khi cúp điện thoại, Thạch Khải chau mày, lo lắng và sốt ruột cho đứa trẻ bị mất tích, không chừng bây giờ đã phải chịu đựng đối xử tệ.
Trong chớp mắt cô nhớ đến tin tức thời sự trước đây xem qua, ví dụ như băng nhóm tội phạm tội cố tình biến đứa trẻ thành tàn tật để bọn nhỏ đi ăn xin.

Nếu như là bé gái còn có khả năng bị bán vào núi sâu làm con dâu nuôi từ bé cho người ta.

Cô nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.

Đồng thời, trong lòng cô dấy lên một tia nghi ngờ.

Tại sao khi nhắc đến bắt cóc, nhắc đến đứa trẻ nhưng cô không nhận được bất kỳ đoạn video nào? Theo đạo lý, dị năng nên nhét cho cô rất nhiều video mới đúng.
* * *
Khi gặp nhau ở quán trà, Thạch Khải trao đổi với cô bé Tạ Minh Nhã rất lâu, cô mới khó khăn làm rõ Đa Đa đi lạc trong miệng cô bé không phải một đứa trẻ, mà là một con chó...

"..." Thạch Khải đơ mặt, rất muốn nói một câu dường như em đang trêu trọc chị.
Ở phía đối diện, Tạ Minh Nhã vẫn còn đang khóc sướt mướt: "Đa Đa còn nhỏ.

Nếu như gặp người xấu thì làm sao đây!"
Thạch Khải thật ra rất muốn chế nhạo: nếu Tạ Minh Nhã dành thời gian khóc đó mà nói rõ đầu đuôi thì sẽ nhanh chóng tìm được Đa Đa hơn.
Chẳng trách Diệp Văn cho rằng là đứa trẻ đi lạc, mới đầu cô cũng cảm thấy là đứa trẻ.
Sau một hồi nói chuyện, cho đến khi Tạ Minh Nhã nói dẫn Đa Đa ra ngoài đi dạo.

Khi Đa Đa đùa giỡn với con chó khác, Thạch Khải mới nhận ra chỗ không thích hợp.
Cũng may là con chó.

Thạch Khải âm thầm vui mừng.

Nhưng vừa nghĩ lại, không đúng, là chó có khi toàn thây cũng không giữ nổi.
"Báo công an chưa?" Thạch Khải nổi lên gân xanh.

Cô nghe thấy tiếng khóc của Tạ
.