Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 62



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hứa Ninh không có nghe rõ, thấy Thạch Khải dường như đã biết điều gì đó thì cúi người lại gần: "Chuyện gì vậy?"
Thạch Khải kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng bĩu môi: "Thật là ý kiến tồi tệ.

Đừng nói là em sẽ không uống rượu với bọn họ.

Cho dù uống thì ba người cùng nhau lên cũng không nhất định có thể chuốc say em."
Hứa Ninh hơi chần chờ, nhìn trời: "Bọn họ tự tin như vậy, có thể đã thành công một lần với chị em rồi không?"
Thạch Khải giật mình: "Đợi lát nữa, em xem lại thử." Cô nhanh chóng mở ra video.
Trong video thứ hai, một người không quen biết trao đổi với mẹ cô về chuyện phí di dời phá bỏ, phí chuyển nhà và phí tái định cư cho người già cao tuổi gì đó.

Nếu đồng ý chuyển nhà trước khi di dời phá bỏ còn có thể trả thêm 10.000 hoặc 20.000, tổng cộng 70.000 đồng.
Mẹ cô quát tháo, tranh cãi gay gắt nói về những gia đình khác làm sao có thể lấy được bao nhiêu tiền.


Đối phương tỏ vẻ bất lực, liên tục nhấn mạnh nhà bà nhận được ít tiền bởi vì diện tích đất đai của nhà bà nhỏ.

Trên hàng trăm gia đình giàu có có hàng ngàn mẫu đất, tất nhiên sẽ khác nhau.
Thạch Khải chợt nhớ đến chị gái đã đi làm mấy năm qua.

Cô cũng bắt đầu đi làm, mỗi tháng đúng hạn cho trợ cấp, trong nhà không chi tiêu nhiều, cuộc sống cũng dễ dàng.

Vì vậy cô đã từng đề nghị với mẹ cô có dư tiền thì mua thêm đất.

Sau đó cho người khác thuê, mỗi tháng có thể có thu nhập ổn định.

Hoặc là tự trồng một số loại rau và trái cây, bình thường có thể cải thiện thức ăn.
Mẹ cô nghe xong cảm thấy rất có lý, cho rằng đây là bé hai hiếm khi nói được tiếng người.

Người nông dân không có thứ gì làm người cảm thấy kiên định khi bản thân có đất đai.
Chẳng qua đã hơn một năm trôi qua, nhà cô vẫn chỉ có hai mẫu đất như cũ, cũng không biết được mẹ cô làm gì.

Bà nghe xong lời nói này cho rằng có lý, nhưng vẫn không dựa theo mà làm.
Thạch Khải bỗng nhiên muốn cười, trong thôn rất nhiều người ra ngoài làm công, có mấy người càng trực tiếp đi ra ngoài rồi không muốn trở về, đều định bán tháo đất đai mình đứng tên.

Nếu lúc đó mẹ cô nghe lời cô mua đất, bây giờ di dời phá bỏ ít nhất có thể kiếm được gấp đôi số tiền, cũng không cần cứng rắn rình rập bày kế người khác.
--- ---
Trong video thứ ba, Thạch Vĩ và Phương Quyên xuất hiện trong hình ảnh mở đầu.

Thạch Khải lên tinh thần, tập trung xem.
Thạch Vĩ vừa khóc nức nở vừa nói: "Mẹ, con thật sự không có tiền! Tiền trợ cấp con đã đưa từ đầu tháng rồi."
"Nói bậy!" Phương Quyên nói với vẻ mặt đắc ý kiểu cô đừng hòng gạt tôi, giọng điệu rất tệ: "Tuần trước cô không phải tăng ca trong nhà máy à? Lấy tiền tăng ca ra."
"Không có, không có, không có!" Thạch Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt Phương Quyên, đau đớn hét lên.

"Được rồi, đồ con bé chết tiệt! Bây giờ lấy chồng rồi, cảm thấy mình cánh cứng rồi đúng không? Hồi đó tao tay phân tay nước tiểu nuôi lớn mày, tao dễ dàng lắm sao? Bây giờ thiếu tiền, hỏi mày chút tiền tiêu vặt mày cũng không chịu cho, cực khổ cả đời.

Tao đây là nuôi kẻ vong ơn bội nghĩa rồi!" Tiếp theo, Phương Quyên bắt đầu thay đổi cách mắng chửi người, rất nhiều câu vô cùng khó nghe.
"Đủ rồi." Thạch Vĩ nghe không nổi nữa, lấy ví ra, ném tất cả tiền giấy bên trong cho Phương Quyên: "Cho mẹ hết, cho mẹ hết được chưa? Đừng nói nữa!"
Phương Quyên vui vẻ đếm tiền mặt, đếm xong khinh thường trừng mắt: "Đồ khốn kiếp, mắng mày cũng không sai mà! Mày lấy ra sớm không phải được rồi sao?" Bà nói xong phóng khoáng rời đi.
Thạch Vĩ ngồi xổm dưới đất, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng, cực kỳ tuyệt vọng.
Thạch Khải nhìn thấy mà tức.

Cô vừa đau lòng cho hoàn cảnh khó khăn của chị cô, vừa cực kỳ hận chị cô không biết cố gắng.

Chẳng lẽ chị cho rằng mình đang tiêu tiền để trừ tai họa, bỏ tiền ra thì không cần bị mắng nữa sao? Dung túng Phương Quyên như thế chỉ có thể từng bước làm tăng khẩu vị của Phương Quyên.
Thạch Khải nhớ đến cách bản thân xử lý, mắng một câu trừ 100, từ từ Phương Quyên cũng không dám mắng chửi cô nữa.

Bởi vì mắng xong tiền sẽ ít đi.
Mà cách làm của Thạch Vĩ, đầu tiên là mọi cách không chịu lấy ra tiền.

Đến khi bị mắng quá nặng mới móc hết tiền ra, cho Phương Quyên cảm giác còn không phải là mắng càng nặng mới cho càng nhiều tiền sao? Phương Quyên còn không mắng đến chết à?
Rõ ràng là muốn trốn tránh những lời trách mắng.

Kết quả ngược lại dung túng càng mắng càng nặng, trách ai?
--- ----
Thạch Khải xem lướt qua phần còn lại của video, phát hiện tất cả đều là cuộc trò chuyện giữa chị và mẹ cô.

Chị cô thua cả trận, chưa bao giờ thắng qua, xem mà phiền lòng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Thạch Khải đổi từ khóa thành di dời phá bỏ, Thạch Vĩ, khu vực tái định cư.

Sau khi xem lại quả nhiên trong video mới có nội dung cô cần.

Sau khi xem một hồi, đầu Thạch Khải lập tức hiện vạch đen.

Vốn dĩ nghĩ rằng thủ đoạn chuốc say người đã quá lỗi thời, Thạch Vĩ có lẽ sẽ không bị lừa.

Nhưng không ngờ rằng, đối phó với Thạch Vĩ còn dễ dàng hơn bà tưởng tượng rất nhiều.
Phương Quyên ném bảng hợp đồng và cây bút trước mặt Thạch Vĩ một cái, không nhịn được nói: "Mọi người trong gia đình cần phải ký vào đơn đồng ý cho việc di dời phá bỏ.

Đây là phần của cô, ký tên đi!"
"Con xem lại đã." Thạch Vĩ cầm hợp đồng lên và muốn xem kỹ hơn.
"Xem cái gì mà xem, phiền phức lắm, ký trước đi rồi nói! " Phương Quyên thúc giục: "Đây là chuyện tốt bánh có nhân từ trên trời rớt xuống.

Lỡ như quá trễ, người ta không cho di dời phá bỏ thì sao?"
Thạch Vĩ bắt đầu chóng mặt sau khi nhìn thấy hai hàng hợp tác đầu tiên.

Vì vậy ngoan ngoãn ký xuống họ tên: "Được rồi!"
Mới vừa ký tên xong, Phương Quyên đã giật lấy bản hợp đồng, nhíu mày không giấu được vẻ vui mừng: "Được rồi, không thành vấn đề.

Mẹ sẽ giữ bảng đồng ý, đến lúc đó cả nhà cùng nộp lên chung."
Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, Thạch Vĩ cũng không phát hiện ra điều gì không ổn, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi ăn tết.

Trong thôn bắt đầu
.