Liệu Đây Có Phải Là Lựa Chọn Đúng

Chương 6: Ngày đầu bão



Cơn mưa bên ngoài dần trở nên lớn hơn, gió bắt đầu thổi mạnh.

Những tên đàn ông say xỉn, cười đùa cợt nhả đi vào.

Họ là bạn của Lý Quân, tôi biết được điều này vì những người đó đã nói:

- Chào chị dâu! Bọn tui đều là anh em thân thiết với chồng chị!

Tôi cố nở một nụ cười gượng gạo và hỏi:

- Thế mấy người vào đây làm gì?

- À! Tại bọn tôi vừa thấy Lý Quân chạy ra khỏi phòng tân hôn! Mà lại ngay trong đêm tân hôn! Nên sợ chị đêm nay buồn nên vào định an ủi chị!

Nghe những lời đó, tôi thấy thật là lũ dơ bẩn, tại sao có thể nói ra những lời khốn nạn đến như vậy.

Tôi rùng mình và mời họ ra ngoài:

- Tôi không thích mấy lời đùa giỡn của mấy người! Vì mấy người là bạn của chồng tôi thế nên tôi sẽ bỏ qua cho! Vậy nên khi tôi còn giữ bình tĩnh và tử tế thì mấy người nên rời đi!

- Ô! Mọi người thấy không! Chị dâu không thích đùa giỡn đâu! Chị ý thích sự thật! - bọn họ vừa cười vừa nói và bắt đầu tiến lại gần tôi.

- Tôi bảo rồi! Mời mấy người dừng lại và rời đi ngay lập tức! Ra khỏi phòng của tôi ngay cho tôi! - Tôi tức giận đứng dậy, cầm một cái gối và nói.

- Ôi trời! Chị dâu đang tức giận mất rồi! Để tụi này giúp chị vui vẻ hơn nhé! - Một tên đàn ông trong đó nói.

- Không tất cả cút ra khỏi phòng tôi! Cút! Cút ra khỏi đây! - Tôi quát lớn và đi ra phía cửa.



- Ồ không! Tụi này chỉ đi khi đã an ủi chị xong! - Một tên nói và tóm lấy tôi.

Tôi dùng gối đập mạnh vào người hắn.

- Thả ra nếu không tôi sẽ hét lên đấy! Cứu tôi với! Có ai ở ngoài đó không! - Tôi gào lên giãy giụa.

Một người đàn ông trong số đó tóm lấy cái gối giật ra khỏi tay tôi và ném sang một bên.

- Nào chúng ta cùng vui vẻ nào! - hắn ném tôi lên giường và cả lũ đàn ông đè tôi ra.

- Dừng lại đi! Cứu với! Ai cứu tôi với! Ninh An ơi cứu chị! - Tôi gào khóc gọi tên em.

Bọn họ xé toạc bộ quần áo cưới của tôi.

Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, khóc nức nở.

Những bàn kinh tởm bò khắp cơ thể tôi như những con sau bọ đầy gớm ghiếc.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng cười của bọn họ và tiếng khóc lóc của tôi.

(Đôi lời từ tác giả: Hãy ủng hộ tôi bằng cách đọc truyện ở "Đêm buồn" hoặc là "Ổ sách" hay "Truyệnhd" còn những nơi khác đến là ăn cắp. Cảm ơn đã đọc)

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa cùng với tiếng sấm rền vang phá tan âm thanh đầy ghê tởm ấy.

Một giọng nói trầm vừa quen vừa lạ từ ngoài cửa phát ra:

- Muốn tôi vào?

Sau khi nghe thấy âm thanh ấy, tất cả bọn họ đồng loạt dừng hành động của mình lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến không ngờ.

- Muốn ra hay vào? - Lại là âm thanh ấy vang lên.

- Bọn em đi ra ạ! - Tất cả bọn họ đồng loạt đứng dậy và nói với một giọng điệu run rẩy.

Như một cỗ máy tất cả đều đi ra ngoài.

Cửa bật mở ra, lại một tia chớp chợt loé lên.

Một bóng người dựa nhẹ vào một bên cửa.



Họ đi ra khỏi phòng và cúi đầu đối với người đó.

Tôi lau đi nước mắt và nhận ra người đó là Ninh An.

Lại thêm một tiếng sấm rền vang nữa khi tôi nhìn vào đôi mắt vô hồn của em.

Một cảm giác sợ hãi nổi lên, nỗi ớn lạnh dọc sống lưng khiến tôi rùng mình.

Ninh An thấy nỗi sợ hãi trên gương mặt tôi.

Thấy em định bước vào tôi bỗng co người lại sợ hãi.

Như có một dòng điện làm cho em giật mình.

Chân em chưa đặt chân vào phòng đã vôi thu lại.

Từ đằng sau em lấy ra một túi đồ của tôi và đặt trước cửa.

Ninh An từ từ đóng cánh cửa lại và để tôi một mình.

Khi nhận ra phản ứng của mình đối với em.

Tôi đứng dậy và từ từ đi về phía cửa.

Vừa đi ra cửa tôi vừa cố gọi Ninh An vào ở bên mình nhưng em chỉ nói:

- Phòng tân hôn vào xui xẻo!

- Không mà! Đừng bỏ đi! Đừng bỏ rơi chị mà! Đừng làm thế mà!

Cánh cửa lại đóng một lần nữa trước mặt tôi.

Tôi gục trước cửa, ngồi bệt xuống dưới ôm lấy bản thân mình và khóc.

Bản thân tôi lúc đó không thể nhớ được biểu cảm lúc đấy của em ra sao.

Liệu em có vô cảm như mọi khi không.

Liệu sau ngày hôm nay em có ghét mà bỏ rơi tôi.

Nhìn sang túi đồ của tôi mà Ninh An đã mang đến.

Tôi bò đến bên cạnh túi, từ từ mở nó ra.

Nhìn vào bên trong, tất cả đều là đồ mới do em chuẩn bị cho tôi.

Hộp gỗ đựng nữ trang, bộ quần áo mới, chiếc lược gỗ và nhiều món đồ mới khác.

Tôi từ từ lấy ra một bộ quần áo mới ôm nó vào trong lòng.

Nhìn lại bộ đồ đã bị xé rách của mình, tôi đứng dậy và đi thay nó ra.

Mặc trên người bộ đồ mới thay, tôi ngắm mình trong gương.

Đứng gương, cầm chiếc lược mà em tặng từ từ chải lại mái tóc rối bù.

Lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Tôi vỗ mạnh vào mặt mình một cái thật đau.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi giờ đây đã không còn là Ninh Tuệ con gái nhà họ Ninh, chị gái của Ninh An nữa.

Hiện tại, tôi là con dâu nhà họ Lý, vợ của Lý Quân và có thể sau này sẽ là mẹ của những đứa trẻ.

Chỉ một lúc nữa thôi tôi sẽ bắt đầu làm công việc của một người làm dâu.

Sống với người chồng không yêu thương gì mình.

Cuộc sống làm dâu trong nhà họ Lý của tôi bắt đầu bằng mùa bão vào năm mười sáu tuổi.