Linh Võ Đế Tôn

Chương 17: Không bằng phế vật



Dịch: Phan Ngọc

Biên: Mựp

-Chiến Chùy Kinh Hồn!

Bá khí của Thần Võ lộ ra ngoài, toàn thân phóng thích sát khí kinh người, muốn dùng tất cả năng lượng đưa Thần Thiên vào chỗ chết.

Khí tức như hoả diễm lan tràn khắp nơi, Thần Võ tại Thiên Tông Môn học tập được chiến kỹ này, nếu như phát huy ra toàn bộ thì có thể so với Võ kỹ Địa Cấp, mà Thần Võ chắc là đã rất khắc khổ để tu luyện chiêu này nên bây giờ mới phóng xuất ra lực lượng kinh người như thế.

Lúc này Thần Thiên giống như một đạo kinh lôi lao nhanh ra ngoài, quanh thân ẩn ẩn một tầng tia sét trong chốc lát thẳng hướng tới chỗ Thần Võ.

-Nhất Kiếm Tuyệt Trần.

Động tác Thần Thiên mạnh mẽ , một đạo kiếm khí hình trăng khuyết mang theo khí tức cường đại bay lên.

-Coi như ngươi biết sử dụng kiếm kỹ thì có tác dụng gì, ta là Võ Sĩ tầng chín, phế vật như ngươi có tư cách làm đối thủ của ta sao.

Dù cho Thần Thiên thể hiện ra một chiêu kinh người, nhưng Thần Võ lại vẫn bất vi sở động, một tiếng quát mắng rung trời như chiến chùy đã ngăn cản lại.

Thần Võ đối cứng với Thần Thiên, dẫn tới toàn trường trận trận kinh hô, bọn họ mặc dù cảm thán Thần Thiên có sự biến hóa nhưng cũng không thể không thừa nhận Thần Võ cường đại.

-Ta muốn ngươi chết.

Thần Võ hét lớn một tiếng:

-Chiến kỹ Cuồng bạo.

Vừa mới hét xong, khí tức Võ Sĩ tầng chín đỉnh phong được phóng xuất ra, không khí chung quanh như cuồng phong gào thét nhấc lên từng trận đất đá, mà trên Diễn Võ Trường to lớn càng thêm tràn ngập sát khí kinh thiên.

-Muốn giết ta thì ngươi cũng phải có khả năng làm việc đó đã.

Cho dù cảm thụ được sát khí cuồng bạo nhưng ánh mắt Thần Thiên vẫn vô cùng kiên định như cũ.

Hắn tiến lên một bước, mặt đất rung động, kình khí đung đưa tạo ra gợn sóng, khí thế chẳng những không có nửa điểm yếu đi mà ngược lại còn mạnh mẽ thêm ở giờ phút này, phảng phất như trong trời đất này không có ai có thể ngăn cản được hắn.

Khí thế, tiến thì mạnh, lui thì yếu, chỉ có vô cùng kiên định cùng chấp nhất mới có thể tạo nên nó, thương có Thương Thế, Kiếm có Kiếm Thế, Thần Thiên ra một kiếm, phảng phất như mang cả toàn bộ khí thế trong thiên hạ mà ra, đánh lui khí thế Thần Võ trở về.

-Chuyện gì xảy ra? Thần Thiên sao có thể mạnh như thế được?

-Trước đó tên gia hỏa kia còn sử dụng Kiếm Kỹ, hắn không phải là phế vật sao? Chẳng lẽ hắn là người sử dụng Kiếm Võ Hồn ?

Thần Thiên sử dụng vũ khí là kiếm, không khỏi khiến cho người hoài nghi hắn có phải là người sử dụng Kiếm Võ Hồn hay không.

Ánh mắt Thần Bá Thiên cùng Đại trưởng lão càng ngày càng ngưng trọng, gắt gao nhìn hai người đang đứng trên đài quyết đấu.

Chỉ có trên mặt Thần lão tứ cùng Thần Phàm mang theo ý cười, khó trách nhi tử của hắn lại tự tin như vậy, thực sự cũng không biết hắn mạnh tới mức này.

-Tiểu Thiên còn không có phóng thích Võ Hồn đâu, đợi đến khi Võ Hồn của hắn thức tỉnh, lúc đó không biết mạnh tới đâu nữa !

Tron tâm Thần Phàm khẽ run, bên trong ánh mắt mang theo an ủi cùng chờ mong, phảng phất như thấy được ngày Thần Thiên quật khởi ngay trước mắt!

-A!

Thần Võ cơ hồ phát điên, quát lớn một tiếng lại thả ra sát khí ngập trời, giống như một con mãnh thú đang cuồng dại.

-Nghĩ rằng hét vài tiếng thì có thể thắng sao? Ta đã nói qua, đây là thời điểm khiến ngươi phải trả cái giá thật lớn.

Thần Thiên cười lạnh, trường kiếm hiện lên ánh sáng xanh, kiếm khí cuồn cuộn trào ra.

Kiếm tân thủ được kiếm khí bao phủ một năng lượng khổng lồ, lúc này đại thế đã thành, xuất kiếm!

-Kiếm Thập Tam Thức!

-Nhất Kiếm Động Sơn Hà!

Âm thanh của kiếm nổ vang trong không khí, ngưng tụ mà thành lợi kiếm như muốn xé rách cái khí tức cuồng bạo kia, một kiếm này Thần Võ không thể tránh được, kiếm khí xé rách thân thể, máu tươi bắn tung toé.

Giờ khắc này Thần Võ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, thể xác cùng tinh thần đều lạnh buốt, lần đầu tiên hắn ta lại cảm thấy hoảng sợ ở trước mặt tên phế vật này, tuyệt vọng, hắn ta bị thương, thậm chí còn có có thể vì vậy mà mất mạng, một kiếm vừa rồi của Thần Thiên căn bản không có nửa điểm cố kỵ, tên vô dụng kia chính là muốn giết chết hắn ta.

Thần Võ hiện tại mới chỉ hối hận bản thân không có Võ Kỹ Thân Pháp, bây giờ không thể thoát khỏi bộ pháp của Thần Thiên, mỗi chiêu của Thần Thiên đều mang theo chỗ huyền diệu, như là kiếm và người đã hợp thành một thể vậy.

Ầm!

Thần Thiên lại ra một đòn, kiếm khí cuồn ngạo quét ngang như sự chèn ép của trời đất chỉ đang nằm trong tay hắn, chí cường không diệt!

-Hỗn đản, ngươi dám!

Sắc mặt Thần Bá Thiên âm lãnh lao xuống, tên Thần Thiên này muốn giết Thần Võ.

-Thần Bá Thiên! Đừng quên, là ai đưa ra điều kiện, hiện tại hai người thắng bại chưa phân, ngươi liền muốn nhúng tay vào sao.

Thần Phàm ngăn chặn trước mặt Thần Bá Thiên, bây giờ ông ta và người huynh đệ này coi như là triệt để trở mặt.

-Phụ thân cứu ta.

Thần Võ không ngừng chảy máu, tiếng kêu thảm khiến sắc mặt Thần Bá Thiên biến đổi lớn:

-Cút ngay!

-Mơ đi!

Thần Phàm chính là cường giả thuộc tính Phong hiếm thấy, phóng xuất ra Võ Hồn khiến toàn bộ Thần gia ngay lập tức trở nên lạnh băng

-15 năm qua, ta nhận hết khi nhục, hôm nay liền đem từng thứ một trả lại cho các ngươi, đi chết đi!

Thần Thiên nhìn Thần Võ, ánh mắt băng lãnh vô tình hét lên.

-Phế vật , ngươi dám!

Một đạo tiếng kêu truyền ra, rõ ràng là Thần Nguyệt, cường đại lực lượng đánh tới, lại bị một lực lượng băng hàn ngăn trở.

- Thần Nguyệt, nơi này còn chưa tới phiên ngươi nhúng vào.

Tay ngọc Tuyết Lạc Hề vung lên, hàn khí kinh nhiên phóng thích, đem chiêu của Thần Nguyệt cản lại.

-Tiểu tiện nhân, ngươi tự tìm cái chết.

Thần Nguyệt cùng Tuyết Lạc Hề tức khắc quấn lại với nhau, Hàn Băng Chưởng cùng Lạc Nhật chưởng - võ kỹ của Lạc Hà Môn song song va chạm.

-Chết đi!

Lúc này Thần Thiên lần nữa đi tới bên cạnh Thần Võ, kiếm khí quay cuồng muốn đoạt tính mạng hắn ta.

-Nghiệt súc ngươi dám.

Lại là một đạo âm thanh âm lãnh từ sau lưng truyền đến, Thần Thiên không hề nghĩ ngợi bứt ra một kiếm, một đạo lực lượng mãnh liệt truyền đến, thân thể Thần Thiên mất đi khống chế bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

-Tam Trưởng Lão, ngươi thật đúng là không biết xấu hổ.

Thần Phàm giận dữ, không nghĩ đến Tam trưởng lão vậy mà dám động thủ với Thần Thiên.

-Phong Hành Thiên Hạ!

Thần Phàm giận dữ, gió cát bay loạn, cần tiếp xúc thôi cũng đủ để xé rách da thịt, Tam trưởng lão biến sắc, lập tức liền cảm thấy một cỗ sát khí đáng sợ vây quanh.

-Không tốt.

Tam Trưởng Lão thầm nói không ổn.

Nhưng tốc độ Thần Phàm quá nhanh, trong tay mang theo sức mạnh của gió xuyên qua trái tim đối phương.

-Muốn mạng con ta, giết không tha!

Giọng nói Thần Phàm băng lãnh vô cùng, như là một tên Sát Thần khiến cho người khác không dám tới gần.

Ánh mắt mọi người đều có rút, Tam trưởng lão vậy mà chết rồi.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Thần Phàm tràn đầy e ngại, quả nhiên, chỉ có thực lực cường đại mới có thể uy hiếp tất cả mọi người, cho dù là Thần Bá Thiên cũng không còn dám động đậy nữa.

-Ngươi muốn làm cái gì.

Lúc này bên trên Diễn Võ Trường, Thần Thiên kéo lấy thân thể bị thương của mình đi về phía Thần Võ, trong mắt Thần Võ lóe qua một tia hoảng sợ.

Thần Thiên dùng một kiếm đâm thủng trái tim Thần Võ, tên khốn kia trừng lớn hai mắt, đây là chết không nhắm mắt, hiển nhiên không ngờ tới Thần Thiên dám thật sự hạ sát thủ.

-Phế vật mà còn không bằng!

Thần Thiên nhìn thi thể hắn khinh thường mà thốt ra một câu.