Bùi Tụng nhìn xuống chân cô, nhướng mày, giọng pha chút trêu chọc: "Vẫn còn đi được chứ?"
Cô cố gắng cười thật tươi, giọng điệu lạc quan: "Chỉ bị trầy da chút thôi mà, đâu phải gãy chân đâu."
Cô bé này, cứng đầu thật.
Bùi Tụng gật đầu: "Để tôi đưa về."
"Không cần đâu, mình tự về được." Trình Bắc Mạt vội vàng từ chối.
Bùi Tụng dường như không nghe thấy lời cô, quay người lại, lướt nhẹ trên màn hình điều khiển gắn tường. Ánh đèn trong phòng dần dịu xuống, chỉ còn le lói một ngọn đèn nhỏ ở cửa.
Điều chỉnh xong ánh sáng, cậu quay lại thấy cốc nước trên bàn vẫn còn nguyên, bèn hỏi: "Không uống à?"
"Không uống nữa, cảm ơn cậu."
Bùi Tụng bật cười, trêu chọc: "Sao thế, sợ tôi bỏ thuốc độc vào à?” Rồi cậu tự nhiên cầm cốc nước lên, tu ừng ực hai ngụm, yết hầu chuyển động lên xuống đầy quyến rũ.
"Ê..." Trình Bắc Mạt khẽ thốt lên.
Cô nói không uống nữa, chứ không phải nói là cô chưa uống.
Lúc nãy, khi Bùi Tụng nghe điện thoại, cô đã uống một ngụm nhỏ rồi.
Bùi Tụng nhíu mày, liếc nhìn cô: "?"
Trình Bắc Mạt nuốt khan, quyết định giữ kín sự thật, chỉ khẽ nhắc: "... Uống từ từ thôi, kẻo lại nghẹn đấy."
Bùi Tụng khẽ nhếch môi, giọng trêu chọc: "Cảm ơn cô bạn đã quan tâm nhé."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, không cần cảm ơn đâu, tự nhiên hại mình phải hôn gián tiếp với cậu ta rồi.
Bùi Tụng uống cạn chỗ nước còn lại, quay sang hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng không.
Trình Bắc Mạt từ chối.
Lần trước đi ăn đồ Vân Nam, cô có lén nhìn hóa đơn hết tận mấy trăm tệ, lần này không biết sẽ ăn món gì nữa.
Cô không muốn mang nợ cậu ta thêm nữa.
Mấy trăm tệ này đối với cậu ấm nhà giàu như Bùi Tụng chắc chẳng thấm vào đâu.
Bùi Tụng không hề ép buộc, nhưng vẫn nhẹ nhàng kiên quyết muốn đưa cô về tận nhà.
"Nhưng tôi cũng phải về nhà chứ," Bùi Tụng dựa người vào cửa, tay đã đặt lên nắm cửa, ánh mắt thoáng chút lo lắng, "Hơn nữa, trời cũng sắp tối rồi, nhỡ cậu có chuyện gì thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm".
"Không ngờ cậu lại có trách nhiệm đến thế."
"Dù sao, nhỡ cậu có chuyện gì, người cuối cùng tiếp xúc với cậu là tôi đấy." Thấy Trình Bắc Mạt vẫn đứng im thin thít, Bùi Tụng nhướng mày: "Chưa chịu đi nữa à? Hay là muốn tôi cõng?"
"Thôi khỏi, chuyện nhỏ xíu à, cậu đừng bận tâm." Cô khẽ cười, tự mình lê bước ra sảnh chờ thang máy.
Bùi Tụng lại gọi taxi.
Trình Bắc Mạt phải lắc đầu ngao ngán trước cách tiêu tiền như nước của cậu ta.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khách sạn Kinh Giang, khu phức hợp sang trọng dần khuất xa trong gương chiếu hậu.
Trình Bắc Mạt khẽ liếc nhìn người bên cạnh.
Gương mặt tuấn tú của chàng trai thấp thoáng dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Khung cảnh này như một thước phim quay chậm, mà cô chỉ là một khách qua đường vô tình lọt vào ống kính.
Bốn cửa kính xe hạ xuống, gió tràn vào mát rượi, mang theo những thanh âm quen thuộc của phố phường. Tiếng còi xe, tiếng trẻ con khóc, tiếng người cãi vã, tiếng bíp bíp của đèn giao thông... Tất cả hòa quyện thành một bản nhạc ồn ào, náo nhiệt, nhưng cô vẫn nghe rõ từng nhịp tim mình đập.
Bùi Tụng thấy cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bèn đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô: "Nghĩ gì thế?"
Trình Bắc Mạt khẽ cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ đầu ngón tay cậu.
Khi cô quay lại, Bùi Tụng đã quay mặt đi chỗ khác.
Có lẽ cậu chỉ đùa cô một chút, chứ chẳng mong đợi câu trả lời.
Một lúc sau, Trình Bắc Mạt lên tiếng: "Đến nhà mình rồi."
Bùi Tụng nhìn ra ngoài.
Đây là một khu phố cổ, đường nhỏ hẹp, không phải trục đường chính nên khá yên tĩnh. Hai bên đường, những hàng cây ngô đồng Pháp xanh um che khuất cả ánh đèn đường vàng vọt.
Trình Bắc Mạt xuống xe trước, không ngờ Bùi Tụng cũng đi theo.
Trước mặt cô là một khu chung cư cũ kỹ, trên tấm biển đã bạc màu phai mờ hiện lên dòng chữ "Khu tập thể nhà máy bánh răng".
"Nhà tớ ở trong đó." Trình Bắc Mạt quay đầu chỉ.
Bùi Tụng đưa mắt nhìn vào trong, toàn là những dãy nhà 6 tầng cũ kỹ, có vẻ như không có thang máy.
Bùi Tụng hỏi: "Có thể lái xe vào trong không?"
"Chỉ có cư dân mới được vào."
"Cần giúp gì không?"
"Thôi khỏi." Trình Bắc Mạt lắc đầu.
Quán mì Trình Ký nhà cô chỉ cách đó vài bước chân, cô không muốn bố mẹ trông thấy, cũng chẳng muốn hàng xóm xì xào bàn tán.
"Chân cậu đi được chứ?"
"Được mà."
"Ừ, vậy tôi về đây."
Bùi Tụng vừa quay người định lên xe, Trình Bắc Mạt đã gọi cô lại.
"Bùi Tụng."
Bùi Tụng khựng lại, quay đầu nhìn cô.
Trình Bắc Mạt nói: "Chuyện hai lần gặp cậu, mình chưa nói với ai cả."
Ánh mắt chân thành, lời nói thật thà, cùng gương mặt thanh tú của cô khiến người ta khó lòng từ chối.
"Vẫn còn bận tâm chuyện đó sao?" Cậu khẽ cười, quay mặt đi, "Chuyện của tôi, cậu đừng lo."
Nhìn nét mặt cậu, Trình Bắc Mạt hiểu rằng cậu sẽ không nói thêm gì nữa.
Họ thậm chí còn chưa thân thiết, cô không nên can thiệp vào chuyện riêng của cậu.
Nhưng cô vẫn nói: "Mình sẽ giữ bí mật chuyện này, cậu đừng đến những nơi đó nữa nhé."
"Cậu nghĩ tớ đến đó làm gì mờ ám à?" Bùi Tụng bật cười.
Trình Bắc Mạt hỏi ngược lại: "Vậy sao cậu phải thay quần áo, còn đội mũ nữ?"
Chẳng phải là sợ bị người khác nhận ra sao.
"Mặc đồng phục trường Bát Trung mà vào đó à? Không sợ làm xấu mặt trường sao?" Bùi Tụng trêu chọc.
Cậu nói vậy... cũng có lý.
"Nhưng đến những nơi đó là phạm pháp, cậu còn chưa đủ tuổi vị thành niên mà."
"Cậu nghĩ tớ hư hỏng đến thế sao?" Bùi Tụng cười khẽ, tựa người vào cửa xe, ánh mắt thích thú nhìn cô.
Trình Bắc Mạt lắc đầu, đáp lời cậu một cách thẳng thắn: "Không, cậu là người tốt."
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô.
Bùi Tụng không phải người xấu, cậu ấy từng giúp đỡ cô giáo đang mang thai trong trận động đất, lúc Đỗ Dương bị thương cũng là cậu ấy đưa đi phòng y tế.
Một người tốt bụng như vậy sao có thể làm chuyện xấu được?
Bùi Tụng trầm ngâm giây lát rồi bật cười: "Cậu đang "phát thẻ người tốt" cho tôi đấy à?"
Mặt Trình Bắc Mạt hơi ửng đỏ, thầm nghĩ đâu phải đang tỏ tình mà phát thẻ người tốt gì chứ.
Cô nhẹ nhàng giải thích: "Ý mình là, bản chất cậu là người tốt, có thể bây giờ có nhiều cám dỗ, nhưng tương lai còn dài, cậu có rất nhiều lựa chọn khác."
"Y như học trò cưng của thầy Diêm." Bùi Tụng cười khẩy, "Nói chuyện cứ như bà cụ non."
"Thầy Diêm chỉ quan tâm đến học sinh giỏi thôi." Trình Bắc Mạt vội thanh minh, cô và thầy Diêm khác nhau, "Nhưng mình nghĩ, thành tích thế nào cũng không quan trọng, đừng lạc lối là được..."
Bùi Tụng cười khẩy: "Cậu là học sinh giỏi mà lại bảo thành tích không quan trọng, chẳng thấy mâu thuẫn sao?"
Trình Bắc Mạt chợt nhận ra mình đã lỡ lời, có phần động chạm đến cậu, định nói lại cho rõ ràng thì bị cậu ngắt lời.
"Thôi khỏi giải thích, tôi hiểu ý cậu mà, cũng không thấy phiền đâu." Cậu chậm rãi nói, "Sao cậu cứ muốn tôi hoàn lương thế?"
Chẳng lẽ mình thích cậu ta rồi sao?
Bùi Tụng nhận ra mình ngày càng thích thú với việc trêu chọc cô. Nói cô là học sinh gương mẫu, vậy mà suốt ngày cô lại quấn quýt với hai cô nàng học dốt là Trần Vận Cát và Chu Thiến Như. Khen cô thú vị, cô lại phùng mang tỏ vẻ chính nghĩa.
Chính Trình Bắc Mạt cũng không thể lý giải được. Thoạt đầu chỉ là chút tò mò thoáng qua, nhưng rồi cảm xúc ấy cứ lớn dần lên, vượt khỏi tầm kiểm soát của cô.
Cô nhún vai hóm hỉnh: "Mình sợ sau này cậu bị chú cảnh sát tóm, lúc xem lại camera giám sát lại thấy mình xuất hiện bên cạnh thì phiền lắm."
Bùi Tụng: "..."
"Thôi không đùa nữa, mình về đây." Trình Bắc Mạt vẫy tay chào cậu.
"Trình Bắc Mạt."
Bùi Tụng gọi cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
Tài xế taxi khó chịu ngoái đầu nhìn, thầm nghĩ hai đứa nhóc này còn định diễn cảnh tình cảm đến bao giờ, mai không phải đi học à?
Cậu đút tay vào túi quần, thản nhiên buông một câu: "Rảnh rỗi sinh nông nổi thôi mà, đừng nghĩ nhiều. Đây là chuyện của tôi."
Bùi Tụng thầm nghĩ, chuyện mình đi bắt quả tang bố ngoại tình đâu cần phải báo cáo với ai, có phải chuyện gì to tát đâu.
"Ồ."
"À còn nữa," cậu khựng lại, ánh mắt lướt xuống, dừng lại ở bắp chân cô, "Vết thương đừng để dính nước."
Mải nói chuyện một lúc, cô suýt nữa quên béng mất mình đang mang thương tích.
Nghe vậy, lòng Trình Bắc Mạt dấy lên một cảm giác lâng lâng khó tả.
Trình Bắc Mạt tập tễnh bước vào quán mì, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ. Phương Lệ Trân vừa nhìn thấy ống quần đồng phục của cô bị rách một đường dài đã vội vàng chạy tới hỏi han.
Cô cười cười, nói dối: "Không sao đâu ạ, lúc nãy con đang vừa đi vừa nghĩ bài tập, không để ý nên bị vấp phải cục gạch ven đường."
"Thế này mà còn nói không sao." Phương Lệ Trân cúi người, định xắn ống quần của cô lên kiểm tra.
"Dạ chỉ là băng bó hơi quá tay thôi, thật ra chỉ bị trầy xước nhẹ một chút ạ."
Phương Lệ Trân lộ rõ vẻ xót xa, miệng không ngừng cằn nhằn: "Đi đường thì chú ý nhìn đường chứ, học hành gì giờ này, có thiếu thốn gì đâu con."
Trình Bắc Mạt với lấy chai nước ngọt trong thùng nhựa bên cạnh, bật nắp tu một hơi dài rồi mới đáp: "Dạ con vừa thi xong, tranh thủ lúc còn nhớ bài ôn lại mấy câu sai."
"Mẹ thấy con là đang nghĩ đến tiền thì có." Phương Lệ Trân ngồi xuống đối diện cô, "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, học phí đại học không đến mức không lo nổi, đừng có suốt ngày tiền tiền tiền, chuyện đó không phải việc của con."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, hai vạn tệ đâu phải số tiền nhỏ, nhất định phải lấy cho bằng được.
Miệng thì ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi ạ."
Trong bếp, Trình Vinh nghe thấy tiếng động, bèn hỏi vọng ra: "Mạt Mạt về rồi à?"
Phương Lệ Trân bực bội nói: "Ừ, bị thương về đấy."
"Sao thế?"
Phương Lệ Trân lắc đầu: "Con gái nhà anh học hành học đến ngu người rồi."
Trình Bắc Mạt giơ chân bị thương lên, cười hì hì: "Chỉ bị trầy da thôi mà."
"Lần trước là Đỗ Dương, lần này lại đến con, hai đứa đi học hay đi đánh trận vậy hả? Sao đứa nào cũng te tua về thế này?" Phương Lệ Trân vừa lắc đầu ngán ngẩm vừa lấy một quả trứng trà trong nồi đưa cho cô.
"Sàn đấu nào mà chẳng khốc liệt hả mẹ."
Phương Lệ Trân không hỏi han gì về kết quả thi cử, bởi lẽ Trình Bắc Mạt chưa bao giờ khiến bà phải phiền lòng về chuyện học hành.
Điều bà lo lắng là chuyện khác.
Phương Lệ Trân làm như vô tình hỏi: "Hôm nay sao không thấy con đi cùng Vận Cát thế?"
Trình Bắc Mạt cúi đầu bóc trứng, thuận miệng đáp: "Bạn ấy đi ăn lẩu cay với bạn cùng lớp rồi."
Phương Lệ Trân liếc nhìn cô: "Sao con không đi cùng?"
"Con đi băng bó mà mẹ." Trình Bắc Mạt vừa nhét trứng vào miệng vừa nói, nửa đùa nửa thật, "Bạn con về nhà bằng taxi, thấy con thế này nên tiện đường cho con đi nhờ luôn."
"Bạn nào thế?"
"Nói ra mẹ cũng không biết đâu."
"Trai hay gái?"
Trình Bắc Mạt rất tinh ý trong việc nắm bắt tâm lý người khác, rồi khéo léo dùng sự chân thành của mình để đưa ra câu trả lời mà đối phương mong muốn, để bản thân được yên ổn.
Câu hỏi của Phương Lệ Trân lúc này rõ ràng là đã nhìn thấy cô và Bùi Tụng. Nếu cô cứ tiếp tục quanh co, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là đang yêu đương sớm.
Trình Bắc Mạt khẽ liếc nhìn sắc mặt Phương Lệ Trân, rồi thành thật đáp: "Dạ là bạn nam ạ."
Nghe con gái thành thật trả lời, Phương Lệ Trân thở phào nhẹ nhõm hẳn. Đã không giấu giếm thì chắc chắn là chẳng có gì khuất tất rồi.
Phương Lệ Trân cười nói: "Lúc nãy chú Trần nhà mình trả bát, còn bảo hình như thấy con xuống taxi, mẹ còn tưởng chú ấy nhìn nhầm."
Ăn tối ở quán xong, Trình Bắc Mạt lê bước về nhà.
Vừa bước vào cửa, cô liền nhắn tin cho Bùi Tụng: [Cậu về đến nhà chưa?]
Bùi Tụng trả lời: [Rồi. Sao thế, còn lo lắng cho sự an toàn của tớ à?]
Trình Bắc Mạt vốn ứng biến rất nhanh nhạy, cô đáp lại: [Ừm, dù sao người cuối cùng đi cùng cậu là mình mà.]
Bùi Tụng gửi cho cô một bức ảnh, chính là khung cửa sổ quen thuộc trong ảnh cậu đăng hôm đó. Tuy không gian không rộng mở như cửa sổ sát đất nhưng lại mang một nét đẹp riêng biệt, đầy hoài niệm.
Bầu trời đêm thăm thẳm một màu xanh huyền bí, bóng cây rậm rạp soi mình dưới vầng trăng khuyết sáng trong, không một gợn mây.
Dù chỉ là ảnh chụp bằng điện thoại nhưng bố cục hài hòa không có điểm chê.
Chắc đây là căn nhà mà cậu nói.
MOMO: [Đây là nơi cậu thường ở à?]
PS: [Ừ, đây mới là nhà của tôi.]
Nhà của cậu?
PS: [Khi nào có dịp, mình dẫn cậu đến xem nhé.]
MOMO: [Không phải cậu nói, nhà cậu không phải ai cũng có thể đến sao?]
PS: [Ừm, tại cậu nắm điểm yếu của tớ rồi còn gì.]
Trình Bắc Mạt khẽ nhếch môi.
Cậu không nói thêm gì nữa, nhưng Trình Bắc Mạt vẫn hoàn toàn tin tưởng cậu.
Kể từ hôm đó, giữa Trình Bắc Mạt và Bùi Tụng dường như đã hình thành một sợi dây liên kết vô hình.
Có lần tan học, cô lại thấy Bùi Tụng thay quần áo, vội vàng ra khỏi cổng trường.
Nhưng cô không đi theo nữa.
Tuần mới đến, điểm thi tháng cũng sẽ được công bố.
Nghe đồn giáo viên trường Nhất Trung chấm bài nhanh như chớp, thi xong hôm trước là hôm sau có kết quả luôn. Còn trường Bát Trung thì thường phải chờ cả tuần mới biết điểm.
Trình Bắc Mạt luôn ao ước được một lần trải nghiệm tốc độ "thần sầu" đó của trường Nhất Trung, điều này khiến Trần Vận Cát không khỏi ngạc nhiên.
Sáng nay, sau khi tan tiết tự học, Trình Bắc Mạt và Trần Vận Cát đang mải mê tám chuyện ở hành lang thì Trần Vận Cát bỗng nhìn về một hướng khác, ngập ngừng hỏi: "Hình như... kia là Bùi Tụng phải không?
Trình Bắc Mạt cũng ngoái đầu nhìn theo, thấy một chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc.
Bùi Tụng đang đi về phía họ.
"Cậu ấy đội mũ trông cũng đẹp trai quá đi..." Giọng Trần Vận Cát đầy vẻ ngưỡng mộ, "Không như Đỗ Dương đầu to đùng, đội mũ lưỡi trai vào trông ngố tàu hết sức."
Trình Bắc Mạt thầm nghĩ, cậu ta lại định đi đâu đây.
Dù không còn bám theo cậu như trước, nhưng nhìn thấy cậu ăn mặc như vậy, lòng cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Bùi Tụng đi tới, như đoán được cô đang nghĩ gì, bất đắc dĩ nói: "Chỉ là chưa gội đầu thôi."
Hóa ra là vậy.
Trình Bắc Mạt không nhịn được bật cười.
Bùi Tụng không dừng lại, trực tiếp đi về phía cầu thang bên cạnh rồi xuống lầu.
Cô rõ ràng nhìn thấy khóe môi cậu khẽ nhếch lên.
Câu nói đầy ẩn ý này khiến Trần Vận Cát không khỏi tò mò, bản tính hóng hớt trỗi dậy.
Hai người này chắc chắn có gì mờ ám! Chắc chắn là vậy!
Cô nàng tò mò hỏi Trình Bắc Mạt: "Hai người cứ liếc mắt đưa tình suốt, rốt cuộc đang có bí mật gì vậy?"
"Không có mà."
"Trình Bắc Mạt, tớ vẫn chưa mù đâu!" Trần Vận Cát tức giận mắng cô đừng có giả ngu nữa: "Môi cậu sắp vểnh lên tận mang tai rồi kìa!"
Trần Vận Cát vẫn chưa chịu bỏ cuộc, đúng lúc đó Chu Thiến Như bất ngờ xuất hiện, khẽ nói: "Điểm thi tháng ra rồi!"
Trần Vận Cát thản nhiên đáp: "Ra thì ra thôi, có gì to tát đâu."
Chu Thiến Như ngập ngừng giây lát, rồi huých nhẹ Trình Bắc Mạt bằng khuỷu tay: "Cậu biết điểm của mình chưa?"
Trình Bắc Mạt lắc đầu, lần này thầy Diêm không báo trước cho cô.
Thực ra cô cũng biết rõ mình sai ở đâu trong mỗi bài thi, cũng tự chấm điểm rồi, chỉ là không biết sẽ xếp bao nhiêu thôi.
"Vậy cậu đến văn phòng thầy Diêm xem đi." Chu Thiến Như nói với vẻ đầy ẩn ý.
"Sao thế sao thế?" Chỉ có Trần Vận Cát vẫn ngây thơ hỏi, "Cậu biết hạng rồi hả? Nói nhanh lên, Mạt Mạt nhà mình lại đứng nhất nữa chứ gì?"
Bình thường Chu Thiến Như rất hay nói, nhưng lần này lại khác hẳn, mặc cho Trần Vận Cát gặng hỏi thế nào cũng không hé răng nửa lời.
Nhìn thái độ của Chu Thiến Như, Trình Bắc Mạt cũng phần nào đoán được.
Kỳ thi tháng này, chắc cô ấy không giữ được ngôi vị quán quân nữa rồi.
Cô nhớ đến đối thủ nặng ký mà thầy Diêm đã nhắc đến lúc khai giảng.
Mới thi tháng đầu tiên mà đã có người đuổi kịp cô rồi sao?
Là "vua á quân" Thẩm Thanh của lớp 2 vượt mặt cô, hay là thiên tài khoa học tự nhiên Tôn Minh Thụy của lớp 8 nay đã học đều các môn? À mà hình như lớp trưởng kiêm lớp phó học tập lớp 5 cũng rất giỏi...
Tiết của thầy Diêm là tiết cuối buổi sáng, Trình Bắc Mạt sốt ruột không thể chờ đợi, liền tranh thủ giờ giải lao lấy cớ đi nộp bài tập rồi chạy vội đến văn phòng thầy Diêm để xem bảng xếp hạng mới.
Không ngờ, cái tên đứng đầu bảng xếp hạng lại là "Lớp 3, Bùi Tụng".
Cô dụi dụi mắt, xác nhận mình không nhìn nhầm.
Chú thích:
Thẻ người tốt: là một cách nói ẩn dụ của giới trẻ, thường được dùng khi một người thể hiện tình cảm với mình nhưng mình không có tình cảm lại, đành phải khen đối phương là người tốt để từ chối một cách khéo léo.