Loạn Thần Dưới Váy - Thi Sơ Phong

Chương 33



*玉容 Ngọc Dung là tên của một loại thuốc mỡ, chủ yếu được sử dụng để điều trị các vết loét ác tính kéo dài và vết bầm máu, cũng có loại được dùng để làm đẹp cho phái nữ.

Lúc Tiêu Loan sải bước vào trong điện Tử Vi, Thẩm Họa đang cầm cây kéo khều khều bấc nến hỗn độn. Có một bát thuốc màu đen được đặt trên ngự án ở bên cạnh, trên miệng bát còn có một vòng hơi nước đọng lại.

Trong điện sáng choang, chiếc áo khoác mỏng tang nàng ta khoác bên ngoài được thêu bằng sợi chỉ vàng bạc điểm xuyết thêm những viên đá quý lấp lánh, vòng eo thon nhỏ mềm mại dưới ánh đèn đẹp tuyệt trần như cành liễu mềm thon dài chỉ cần một chút sức cũng có thể bẻ gãy.

Tiêu Loan nhớ, từ nhỏ Thẩm Họa đã thích kiểu trang phục lộng lẫy đính ngọc như thế này, cũng vì thế mà hắn ta đã gửi rất nhiều đồ đến phủ Thành quốc công.

Nhưng bây giờ hắn chỉ có suy nghĩ ác độc muốn lột bỏ toàn bộ chân báu ngọc ngà trên người Thẩm Họa xuống, sau khi rớt từ trên đài cao xuống, phải chăng nàng ta sẽ quỳ dưới chân hắn vừa khóc vừa cầu xin tha thứ?

"Bình thường không phải uống thuốc rất thoải mái sao?" Tiêu Loan bước tới túm lấy gáy nàng ta kéo nàng ta lại gần, "Hay là ngươi vẫn nghĩ rằng trẫm sẽ đau lòng dỗ ngươi uống thuốc?"

Trong tay Thẩm Họa vẫn còn đang cầm kéo, lưỡi kéo hướng xuống dưới, mắt hạnh to tròn cũng rủ xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn.

"Thuốc của ta, ta đã uống xong rồi, bát này là nước ô mai chua làm cho bệ hạ uống giải nhiệt."

Bàn tay đang nắm lấy gáy lập tức buông lỏng.

"Ngươi pha à?"

Thẩm Họa gật đầu: "Vừa rồi phụ thân tới có nói chốc lát nữa đến giờ ngọ đi săn thì nắng sẽ rất gắt, bệ hạ đi săn hổ không mặc long bào, cho nên ta mới..."

"Ngươi lợi dụng quyền lực của Thái hậu triệt để đấy nhỉ." Tiêu Loan cười lạnh, "Còn dám gọi Thẩm Chính Bình đến chỗ của trẫm."

Thẩm Họa làm như vậy ý là muốn nói với tất cả mọi người, người hiện đang là Thái hậu như nàng ta có tư tình với Hoàng đế, phủ Thành quốc công không hề mất đi sự sủng ái và tín nhiệm của Hoàng đế.

“Ta có rất nhiều biện pháp liên lạc với bên ngoài mà không để chàng biết được, nhưng ta không muốn lừa chàng.” Hai mắt Thẩm Họa đỏ hoe, “Tam lang, ta không dám xin chàng tha thứ, chỉ cầu xin chàng cho ta một cơ hội để bù đắp.”

Tiêu Loan vẫn không buông tay ra, nhìn ánh mắt nước trong suốt trong đôi mắt của nàng ta, lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì mà trẫm phải cho ngươi một cơ hội? Trẫm muốn ngươi vĩnh viễn sống trong bóng tối của trẫm, mỗi ngày đều vì cái đầu trên cổ mà nơm nớp lo sợ, chỉ có thể vẫy đuôi van xin trẫm!”

Hắn đẩy Thẩm Họa ra, phát tay áo đi vào bên điện: “Quách Phong, đi vào thoa cao Ngọc Dung cho trẫm.”

Quách công công đáp lại một tiếng, thấy Tiêu Loan khuất dạng sau tấm rèm châu thì ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Họa đứng ở một bên, cố làm ra vẻ sầu não: “Tay của thần vừa thô ráp lại vụng về, chỉ sợ sẽ làm vấy bẩn thân thể của Thiên tử…”

Thẩm Họa đang rầu rĩ không biết nên dùng lý do gì đi vào theo, Quách Phong lập tức đưa hũ sứ cho Thẩm họa.

Nàng ta đi vào trong điện nhìn thoáng một cái, thất Tiêu Loan đã cởi bỏ long bào, nằm sấp trên tháp mỹ nhân.

Nàng ta thu hồi tầm mắt dõi theo, gật đầu nói: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”

Vén tấm rèm qua một bên, Thẩm Họa chầm chậm bước lên những bông hoa sen trên miếng gạch lót sàn đi về phía tháp mỹ nhân. Tiêu Loan đang nằm trên tháp nhắm mắt, những vết sẹo lớn nhở với những hình dạng khác nhau nằm rải rác trên cái khối cơ bắp, có vết thương do trúng tên, cũng có vết kiếm để lại, nói tóm lại là khác thuở còn là thiếu niên.

Nàng ta mở nắp hũ ra, dùng ngón tay xoa một ít thuốc mỡ ở trên miệng hũ, đợi đến khi thuốc mỡ tan ra mới bôi lên những vết đỏ trên vai do cháy nắng của Tiêu Loan.

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà Tam lang vẫn phơi nắng một chút là có thể bong cả một lớp da.” Nàng ta nhẹ nhàng xoay đầu ngón tay, “Lúc đó chàng đã dùng hết bao nhiêu cao Ngọc Dung của ta nhỉ?”



Tiêu Loan vẫn nhắm mắt, giống như không nghe thấy.

Thẩm Họa cũng không sốt ruột, nàng ta đứng dậy rồi cúi người xuống, cổ yếm rộng trễ xuống, bên trong là đôi gò bồng đào đầy đặn cùng đường rãnh sâu hút.

“Rõ ràng rất dễ bị cháy nắng, vậy mà còn thích đi dưới ánh mặt trời, mỗi lần đều muốn ta giúp chàng…”

“Ai cho phép ngươi tiến vào trong?” Tiêu Loan chợt mở mắt ra, trong tấm gương trước mặt, Thẩm Họa cúi người để lộ ra một mảng xuân sắc.

Phần xuân sắc này hắn từng vuốt ve, từng ngậm mút chơi đùa, từng mang đến cho hắn khoái cảm đến tột cùng.

Hắn nhanh chóng lật người lại, đè Thẩm Họa xuống dưới người mình.

“Muốn quyến rũ trẫm?” Tiêu Loan bóp cổ nàng, “Trước kia khi ta trèo tường vào phủ Quốc công, ngươi cũng không chịu gặp ta một lần, bây giờ lại ti tiện đến mức bò lên giường dụ dỗ ta?”

Thẩm Họa đạt được mục đích nên cũng không thèm giả vờ nữa, nàng ta nâng đầu gối chọc chọc đũng quần đang căng phồng của hắn, dáng vẻ quyến rũ động lòng người nói: “Quyến rũ chàng là do ta ti tiện, vậy chàng định tự xử thế nào đây?”

Lửa giận trong mắt Tiêu Loan càng nồng đậm, hắn nắm lấy khối thịt tròn trịa đầy đặn qua lớp yếm mỏng manh kia mạnh mẽ xoa nắn: “Thẩm Họa, đây là tự ngươi rước lấy.”

Hắn nắm phần giữa xé toạc yếm ra, bầu ngực trắng sữa cùng với đỉnh nhũ hoa cứng săn lại, cũng giống như những cánh hoa đào mềm mại khoe sắc trên cành đào bên ngoài cửa sổ, khiến người ta chỉ muốn say đắm khung cảnh xuân sắc nơi này.

“Nhiều năm không gặp, bầu ngực này của ngươi lớn hơn nhiều đấy.” Tiêu Loan đặt bàn tay mình lên, nắm lại một chút, nhưng không có cách nào có thể ôm trọn hoàn toàn được.

Động tác xoa nắn càng lúc càng thô lỗ hơn, Thẩm Họa rên rỉ một tiếng, ưỡn ngực lên mặc hắn nhào nặn: “Vậy Tam lang thích nhỏ hay là lớn?”

Tiêu Loan cúi đầu, dùng răng ngậm lấy quả mơ hồng khiêu khích dục vọng của mình rồi cắn một cái như đang trút giận: “Ngươi tốt nhất mỗi ngày cầu nguyện cái tên phụ thân trên trán khắc tạc ngu xuẩn và tham lam kia của ngươi an phận thủ thường một chút, nếu ông ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, thì việc đầu tiên trẫm làm sẽ là bán dâm phụ như ngươi đến giáo phường.”

Long căn cứng rắn ngẩng cao đầu đến đau nhức, hắn cởi đai quấn của tiết khố ra, cưỡi lên trên hông Thẩm Họa, bắt lấy cánh tay nàng ta khoanh lại ép chặt bầu ngực đầy đặn phía trước, đồi núi trắng nõn lập tức nén lại thành một khe vừa sâu vừa mềm.

"Kẹp chặt vào." Hắn cầm lấy huynh đệ đang bùng nổ của mình lên, mạnh mẽ chen chúc vào trong cái khe huyệt sâu hút kia.

Làn da của Thẩm Họa nhẵn nhụi mềm mại, lúc bao bọc lấy long căn màu tím dữ tợn của Tiêu Loan khiến hắn thoải mái đến mức không khỏi phát ra một tiếng thở dài trầm thấp từ trong cổ họng, càng lúc càng đẩy vào sâu hơn, đưa đẩy không một chút thương tiếc, đầu khấc to lớn nhiều lần đụng phải cái cằm nhọn của Thẩm Họa.

“Tam lang, Tam lang…” Thẩm Họa híp mắt, hai tay bị ấn ở trước ngực chuyển động theo từng nhịp di chuyển đầy chiếm hữu của hắn, nàng ta vừa rên rỉ vừa nức nở, “Trước đây chàng không phải như vậy…”

“Còn dám nghĩ đến trước đây?” Tiêu Loan bóp hai hạt đậu đỏ đang dựng đứng của nàng ta vân vê giống như đang trút giận, “Trẫm còn rất nhiều chuyện trước đây không nỡ thử với ngươi, hôm nay cùng nhau thử đi.”

Hắn túm lấy gáy Thẩm Họa kéo nàng ta lên, đưa long căn đến bên miệng nàng ta.

“Há miệng, ngậm sâu hết cỡ vào.”

Tiêu Loan nói xong, cũng không chờ Thẩm Họa chủ động, bàn tay hắn đè sau gáy nàng ta ấn một cái, long căn dữ tợn gân guốc thẳng tắp đâm thẳng vào trong cái miệng ấm áp của nàng ta.

Hàm răng cọ qua thân gậy thịt khiến Tiêu Loan hít vào một hơi lạnh, phần cơ lưng phía sau rung lên: “Liếm đàng hoàng cho trẫm, chưa từng phục vụ nam nhân như vậy sao?”



Thẩm Họa tất nhiên là chưa từng thử làm chuyện này, nhưng vào năm nàng ta cập kê đó, Thẩm Chính Bình len lén mời một vị danh kỹ đến phủ, đặc biệt dạy nàng ta ở trên giường hầu hạ nam nhân như thế nào.

Hạ lưu vô sỉ thì đã làm sao? Những người có thể sinh sinh đẻ cái củng cố địa vị mới là người chiến thắng.

Quy đầu to lớn chọc sâu vào trong cổ họng Thẩm Họa nàng ta bị ấn đến mức hốc mắt đỏ hoe, ngước đôi mắt tủi thân lên nhìn Tiêu Loan, hai tay vịn vào bắp đùi hắn, liếm láp qua lại những đường gân xanh cứng rắn của hắn.

Tiêu Loan bị nàng ta liếm mút đến mức sắp buông vũ khí đầu hàng, hai tay đang đặt trên bắp đùi hắn dần dần di chuyển vào trong, xoa nắn túi ngọc căng phồng của hắn.

Tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, cái lưỡi nhỏ trơn ướt quấn lấy mỗi tấc vật nhạy cảm của hắn —— Liếm láp, mút mát, hôn hít…

Tiêu Loan thở hổn hển một cách gấp rút, nhưng vẫn không quên sỉ nhục Thẩm Họa: “Ngươi dâm dục như vậy thì muốn làm mẫu nghi thiên hạ cái gì, có mà để cho ngàn người chơi, vạn người cưỡi.”

Cuối cùng hắn chợt giật giật một cái, toàn bộ dương tinh bắn vào cổ họng Thẩm Họa, khiến nàng ta bị sặc liên tục ho khan.

Tiêu Loan nhéo cằm nàng ta ép nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên miệng nàng ta dính dương tinh nhưng trên mặt vẫn mang ý cười, trầm giọng chất vấn: “Ngươi cười cái gì?”

Thẩm Họa lắc đầu, nàng ta nhổm người dậy dán mặt lên bụng của hắn, khe khẽ nói: “Bởi vì Tam lang trước đây từng lừa gạt ta, nói đây là nương tựa lẫn nhau.”

Tiêu Loan ngẩn người.

Nếu Thẩm Họa không nhắc tới, hắn thật sự đã quên mất chuyện này.

Nhưng nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Một suy nghĩ đã lướt qua tâm trí hắn vô số lần lại xuất hiện một lần nữa —— Nàng ta thật sự không có một chút tình cảm nào với hắn sao? Nàng ta gả cho Hoàng huynh, có phải là có nỗi khổ nào đó không thể nói ra không?

Có phải hắn đã oán hận nhầm Thẩm Họa rồi không?

Cán cân trong lòng lần nữa lại dao động, Tiêu Loan dường như có thể nhìn thấy được sự chua xót đằng sau đôi mắt sáng ngời của Thẩm Họa, nhưng lý trí lại nói với hắn rằng, nữ nhân trước mặt là người quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể tin một chữ của nàng ta được.

Trong hắn hắn đang giãy giụa, Thẩm Họa đã vòng tay qua eo hắn, mà hắn cuối cùng cũng không có cách nào giống như trước nhẫn tâm đẩy nàng ta ra.

“Bệ hạ, Đề Soái của Trấn Phủ Ti cầu kiến!”

Tiêu Loan chợt thức tỉnh, một tay đẩy Thẩm Họa đang dính lấy mình ra, khoác thêm long bào rồi đi ra ngoài nội điện: “Có chuyện gì?”

Hắn nhìn thấy Trần Đề Soai quỳ trước cửa điện không dám đi vào bên trong, hắn vất vả lắm mới bình tĩnh lại thì mí mắt lại giật giật lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Cả người Trần Đề Soái cúi rạp nằm trên đất: “Chúng thần không làm tròn bổn phận, không thể giải quyết triệt để Địch Quảng Ngọc, xin bệ hạ giáng tội.”

Gió thổi bay hương thơm ngọt ngấy của Thẩm Họa bám trên người Tiêu Loan, hắn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt rơi vào nóc nhà của điện Dao Quang ở phía Đông, khẽ bật cười.

Hết lần này đến lần khác cứ phải là Địch Quảng Ngọc sao?