Cơn buồn ngủ đang ập đến mà nghe thấy thông tin này, Diệu Đình choàng tỉnh giấc.
- Anh và ba đã thống nhất với nhau việc này mà giấu em hả?
- Anh chưa trả lời thư mời vì muốn nghe ý kiến của em. Nếu em không đồng ý thì anh sẽ không vào ngành. Ở Việt Nam không nguy hiểm như ở Mỹ, hơn nữa anh muốn cống hiến cho nước nhà. Họ vẫn giữ quân hàm cho anh nên...
Diệu Đình nằm im lắng nghe, suy nghĩ một hồi thì quay sang ôm lấy anh.
- Còn công ty đang thành lập và công ty ở Mỹ của anh thì sao? Anh không thể một lúc làm nhiều việc như vậy được, chẳng phải là sẽ rất vất vả sao?
- Công ty thì em không phải lo, anh sẽ có tính toán. Anh không vất vả đâu nên em đừng lo lắng.
- Anh giữ gìn sức khỏe là được còn vẫn muốn mặc quân phục thì em đồng ý. Nhưng cứ bị thương dù nặng hay nhẹ là em xử anh đấy.
Trí Thành vui mừng, hôn lên trán Diệu Đình liên tục cảm ơn. Nằm hẳn người tì lên ngực cô.
- Anh yêu em, càng ngày càng yêu em Đình ạ.
Nhìn mặt anh vui như vậy, cô cũng thấy thật vui. Có lẽ làm cảnh sát phục vụ tổ quốc đã thấm vào máu anh rồi nên cô chỉ muốn anh sẽ được làm điều mình muốn. Mải suy nghĩ, cô đã bị anh hôn lên cổ, trườn xuống ngực từ lúc nào vậy? Nhấc đầu anh khỏi người mình, cô từ chối.
- Không, em muốn ngủ...
Tất nhiên là yêu cầu của cô không được thực hiện khi anh đã cởi hết đồ ra mất rồi nên đành theo thuyền thôi.
- Đình...hết bao cao su rồi...sinh em bé nhé!
- Nhưng em muốn đi làm đã, năm sau rồi sinh được không?
- Em nên nghỉ một năm ở nhà, giữ sức khỏe sinh con khỏe mạnh rồi đi làm cũng được mà. Các mẹ mong lắm rồi đấy...đồng ý nhé!
Dù muốn đi làm vì bệnh viện đã gọi nhưng cô cũng muốn có con nên chẳng suy nghĩ thêm mà gật đầu.
Mắt anh sáng rực, chứa đầy niềm vui trong đáy mắt. Vậy là công cuộc có em bé của anh thực hiện đến tận nửa đêm Diệu Đình mới được ngủ. Sau khi đã không còn nhúc nhích được nữa, cô mà nằm gọn trong lòng anh như con mèo bị nhúng nước.
Bà Ngọc nhìn đồng hồ đã gần 11 giờ trưa mà không thấy vợ chồng Diệu Đình sang dù các mẹ và gia đình sui gia đã đến đầy đủ. Hôm qua bà đã dặn hai đứa về ăn trưa vậy mà không thấy tăm hơi đâu.
- Hai đứa nhỏ hôm qua đi về trường có say sưa gì không mà trưa rồi không thấy sang nhỉ?
- Bà gọi điện cho chúng đi, không khéo hai đứa lại quên đấy.
Bà Ngọc vào phòng lấy điện thoại gọi Trí Thành không nhấc máy thì gọi cho Diệu Đình nhưng nghe giọng con vẫn ngái ngủ.
- Hai đứa làm gì mà giờ vẫn ngủ vậy con?
- Mẹ à, anh ấy muốn mẹ có cháu nội nên...
Tiếng cười của bà giòn tan, thấu hiểu.
- Vậy hả? Nếu mệt thì ngủ tiếp đi, dậy thì sang nhà mẹ ăn cơm nhé! Các mẹ và ba mẹ con có mặt đầy đủ rồi.
- Ôi con xin lỗi, nhất thời con quên mất. Chúng con sang ngay đây ạ.
Tắt điện thoại rồi mà bà Ngọc vẫn còn mỉm cười mãn nguyện.
Diệu Đình nhìn anh vẫn đang ngủ ngon thì nằm hẳn lên người anh nhắc nhở.
- Mọi người đang đợi chúng ta sang ăn cơm đấy. Dậy thôi anh.
Trí Thành chỉ hé mắt rồi lại kéo cô xuống ôm lại.
- Ngủ lát nữa đi, bây giờ anh không muốn ăn chỉ muốn ôm em ngủ thôi.
- Dậy đi mà...ai bảo anh...
- Yêu em hả?
Diệu Đình nhìn cái mặt nhăn nhở của anh đã tỉnh hẳn ngủ thì muốn đánh.
- Hành hạ em xong thì anh thích thú vậy hả? Chắc em phải tập thể dục thường xuyên chứ không thì..
Anh ngồi dậy nhấc cô vào nhà tắm, cùng nhau đánh răng rửa mặt. Diệu Đình còn tỉ mẩn cạo râu cho anh.
- Chiều nay em có bạn đến chơi rồi cùng nhau ăn tối nên anh đi đón anh Brian và Amanda hộ em nhé!
- Tuân lệnh bà xã, lệnh của em luôn được ưu tiên thi hành.
- Nào tắm nhanh còn đến mẹ, con cái gì mà để các bậc tiền bối đợi như vậy bao giờ?
- Chúng ta chỉ đang cố gắng sản xuất cháu cho các vị ấy thôi mà.
Diệu Đình đá chân anh nhắc nhở khi cứ liên tục nhắc đến chuyện ấy còn ánh mắt thì chỉ muốn ăn thịt cô mà thôi.
🌸
Sáng sớm, chưa bò được người ra khỏi giường thì ba Đức gọi điện tới giục Diệu Đình dậy đón về nhà. Trí Thành cũng nhanh chóng chuẩn bị về nhà với các mẹ để chuẩn bị cho lễ cưới.
Mẹ Ngọc vừa giúp con chuẩn bị vừa ra sức dặn dò.
- Con bận rộn đến đâu cũng phải dành thời gian cho vợ. Khi vợ làm sao thì cũng là vợ mình phải biết dung hòa nhớ chưa?
- Con có phải trẻ con đi lấy vợ đâu mà mẹ dặn vậy?
- Mẹ dặn không thừa đâu, nhớ là có con luôn không kế hoạch đấy.
- Bọn con thả mấy ngày rồi nên mẹ yên tâm sẽ sớm có cháu bế thôi.
Bà Ngọc hài lòng, khoác tay con ra ngoài cùng mọi người chuẩn bị lễ đến nhà Diệu Đình.
Vừa thấy Diệu Đình, mồ hôi Trí Thành túa ra như tắm, tâm trạng hồi hộp khó tả. Mẹ anh cười nhắc nhở.
- Con làm gì mà căng thẳng vậy hả? Đặc vụ gì mà nhát chết thế con?
- Con có hồi hộp đâu ạ, mẹ đang đoán mò đấy.
- Mồ hôi kìa, tay cầm hoa run kìa mà còn kêu không hồi hộp hả?
Diệu Đình đứng cạnh anh mà phì cười, khẽ hích vai anh nhắc.
- Anh làm gì vậy? Có cần em cho thuốc an thần uống không?
- Em có biết anh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm thế nào còn không hồi hộp không hả? Anh thấy em hồi hộp thì đúng hơn đấy.
- Tay anh đang đầy mồ hôi còn run đây này. Lát đến hội trường, em lấy thuốc cho uống. Thật là...
Trí Thành không hiểu sao mình lại run thế, hồi hộp nữa dù đã điều hòa, hít thở như Diệu Đình dạy. Bạn bè hùa vào trêu khiến anh càng run hơn. Trong phòng chờ làm lễ, Diệu Đình nắm lấy tay anh xoa nhẹ.