Lời Nguyền Của Anh Trai

Chương 17: Lạc vào mê cung



Tôi đã từng được nghe những câu chuyện và giả thuyết về backroom- căn phòng không có thật. Những người lạc vào trong đó nếu có may mắn thoát được ra thường kể lại rằng họ có cảm giác khó chịu do mùi ẩm mốc của những chiếc thảm cũ, tiếng vo ve của đèn huỳnh quang và những hành lang với những bức tường màu vàng đơn sắc kéo dài tới vô tận. Cảm giác lạc lõng, cô đơn trong một khoảng không-thời gian không xác định khiến cho bất kì ai khi vô tình lạc vào nếu không buồn nôn thì cũng bất an tới bủn rủn chân tay và sợ hãi đến khó tả.

Căn phòng này của tôi không rợn ngợp như thế, nhưng không gian chứa đựng nó là vô cùng bí ẩn và những thứ có trong đó không biết phải giải thích sao cho thỏa đáng. Di chưa từng kể cho tôi nghe về nơi thờ bố mẹ và anh trai nó và tôi cũng chưa từng thắc mắc về chuyện đó một lần nào. Tôi không nghĩ mình lại vô tình được biết trong tâm thế vừa hoang mang vừa khó hiểu đến thế này.

- Xin phép hai bác và anh, nếu con có làm điều gì có lỗi với mọi người thì xin hãy tha lỗi cho con. Con chỉ là bạn thân của Phương Di và là học sinh của thầy Phúc, do để quên chìa khóa nên con quay lại lấy và không có ý gì khác, nếu có làm phiền đến ba người thì con chỉ có một vái này, mong hai bác và anh an nghỉ nơi chín suối!

Tôi vừa nói vừa nhắm mắt khấn. Được nghe trong những câu chuyện và bộ phim ma, khi người bị ám dẫn đến lạc vào một chiều không gian khác, nếu khấn vái cầu xin người trấn giữ ở đó thì sẽ được đưa trở lại thế giới thực, tôi cũng bắt chước theo. Nhưng khi tôi mở mắt ra thì bàn thờ ba người trong gia đình Di vẫn hiển hiện ở trước mặt, thật tới nỗi tôi có thể động vào nó và cảm nhận từng chân gỗ lim được đóng chắc chắn vào mặt bàn bằng những khớp nối nuki và những họa tiết được chạm khắc tinh xảo quanh mép bàn. Chắc chắn đây không thể là giấc mơ được.

Tôi ngồi sụp xuống trước bàn thờ, vừa để tính cách vừa để nghỉ ngơi sau những phút vội vàng chạy tới đây và trèo tường vào nhà. Lúc này, tôi mới có thời gian đánh mắt nhìn xung quanh. Cánh cửa tôi vừa mở đã biến mất. Cả căn phòng trở thành một nhà tù trên lý thuyết vì không có bất cứ cánh cửa nào khác cả. Những điều này chắc chắn chỉ có thần linh hoặc ma quỷ mới có thể làm được!

"Hurt me" - dòng chữ mà tôi nghĩ rằng khả năng cao sẽ xuất hiện ở đây dường như không nghe theo ý của tôi. Điều đó có nghĩa là, căn phòng tôi đang ở không phải một sản phẩm của trí tưởng tượng. Hoặc là tôi đang bị điên, hoặc là những gì bấy lâu nay tôi nhìn thấy ở nhà Di mới là tưởng tượng.

- Có ai ở ngoài không?

Giờ thì không sợ thầy Phúc quay về nữa, tôi hét lên thật to để nếu có ai đó ở ngoài, chắc hẳn họ sẽ tìm cách để cứu tôi ra. Di cũng được, thầy Phúc cũng được, mà một người nào đó tôi không quen biết cũng được nốt!

- Có ai ở ngoài không?



Tôi lại hét lên, nhưng không gian bên ngoài lạnh ngắt, áp sát tai vào tường chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình. Lúc này, tôi vẫn còn chút hi vọng. Tôi nghĩ do cả thầy Phúc và Di đều chưa về nên thử gọi điện cho Di, ai dè cột sóng bị mất sạch như ai đó cố tình đặt máy chặn sóng ở quanh đây.

Nhưng dĩ nhiên, các chức năng khác của điện thoại tôi vẫn hoạt động bình thường. Tôi vẫn chụp được ảnh không gian xung quanh, bao gồm cả chiếc bàn thờ kia. Nhưng chỉ chụp mà không gửi đi được thì cũng bằng không. Chi bằng, tôi nghĩ mình sẽ cố dò sóng cho tới khi nó hiện lại.

Khi tôi đang cố rướn người lên thật cao để bắt sóng, lớp vải của chiếc quần tôi đang mặc áp sát vào da thịt cộm cộm như có một cái gì đó mắc lại trong đấy. Thò tay vào lấy ra, tôi tá hỏa khi phát hiện đó chính là chiếc chìa khóa mà khi nãy tôi tìm. Phải chăng chính bố mẹ và anh trai của Di đã làm phép cho nó quay lại túi quần tôi sau lời khẩn cầu kia?

Có chìa khóa, nhưng không có bất cứ cánh cửa nào để mở thì chẳng khác nào một sự trêu tức cả. Tôi nằm ra mặt đất, gào lên đầy giận dữ vì hoàn cảnh đã khiến mình trở nên như bây giờ. Nhưng điều đó thật vô nghĩa và tốn nước mắt. Nó thậm chí còn tiêu tốn chút ít oxi của tôi trong căn phòng vỏn vẹn 30 mét vuông này.

Chợt, tôi nhớ ra những điều mình đã khẩn cầu "do để quên chìa khóa nên con quay lại lấy và không có ý gì khác". Chính vì tôi nói như thế nên bố mẹ và anh trai Di đã khiến cho tôi tìm lại chìa khóa mà không phải là cho tôi thoát khỏi đây sao?

Nghĩ vậy nên ngay lập tức, tôi tới trước bàn thờ quỳ lạy một lần nữa:

- Xin phép hai bác và anh cho con thoát khỏi căn phòng này! Nếu con phạm phải điều gì để ba người nhốt con lại thì xin hãy chỉ bảo cho con, còn nếu không thì mong hai bác và anh ân xá cho con được trở về với thế giới thực tại, nhất định sau khi trở về con sẽ báo đáp hậu hĩnh!

Nhưng sau ba mươi phút kể từ câu khấn đó, tôi vẫn mắc kẹt trong căn phòng tối tăm và ghê rợn, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ những ngọn đèn thờ đỏ trên bàn.

- Mày vẫn ở đây à?

Tôi giật mình, quay sang trái. Đứng ở đó trong bóng tối là Dạ Quang. Nó đang mỉm cười nhìn tôi. Đúng, nó đang mỉm cười. Dù không nhìn rõ mặt mũi nó nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được rằng nó đang mỉm cười. Thấy tôi không đáp lại gì, nó tiếp tục nói:

- Mày có thấy lạnh không?

Nãy giờ đổ mồ hôi do lo tìm lối thoát, tôi không để ý tới nhiệt độ xung quanh mình. Cho đến khi Dạ Quang hỏi câu đó, tôi mới nhận ra rằng mình đang run rẩy, không phải vì thời tiết lạnh như mùa đông, càng không phải vì lo sợ mà là do tôi chỉ mặc một lớp áo phông mỏng như giấy.

- C.. c.. c.. có.. - Tôi hé miệng. - M.. m.. m.. mà sao mày lại ở đây?

- Tao ở đây để che chở cho mày!



- Che chở cho tao?

- Đúng! Trước khi tao nghỉ học thêm, mày đã bảo rằng khi nào có chuyện không hay phải chia sẻ với mày. Tao đã không nói lại với mày điều đó, nên hôm nay tao có mặt ở đây để giúp mày đây!

- Cảm ơn mày, nhưng..

- Mày đang thắc mắc tại sao tao lại vào được đây đúng không? Tao đi bằng cửa tàng hình, chỉ có tao mới nhìn thấy nó. Khi vào đây, mày cũng đã đi qua cánh cửa đó.

- Cửa tàng hình?

- Đúng! Mày đã đi qua cửa tàng hình!

Lúc này, tôi mới nhận ra rằng, cánh cửa mà tôi bước qua khi nãy không hề giống với cánh cửa từ căn phòng bếp của nhà Di ra vườn. Nó khác ở cả màu sắc và vị trí tay nắm cửa, thứ mà phải chịu quan sát mới thấy.

Vậy là rõ ràng tôi đã bước vào một chiều không gian khác bằng cánh cửa một chiều, tức là chỉ vào được mà không ra được. Dạ Quang cũng giống như tôi. Trong mắt tôi, có lẽ nó vừa đi xuyên tường, nhưng trong mắt của nó thì nó đã mở cửa bước vào, cánh cửa dường như chỉ có trong phim viễn tưởng.

- Nhưng tại sao mày lại đến nhà Di vào giờ này, và tại sao mày biết bí mật về cánh cửa? - Tôi hỏi Dạ Quang.

- Tao tới vì mọi người đã đi tìm mày. Di đã gọi điện cho tao. Song dường như chỉ tao mới có thể đi qua cánh cửa tàng hình để tới với mày.

Hàng nghìn câu hỏi vẫn nhảy múa trong đầu tôi. Thậm chí, sau khi nghe Dạ Quang nói, những sự thắc mắc của tôi càng dày đặc. Chẳng nhẽ chỉ tôi với nó mới có năng lực đi qua cửa tàng hình ư?

- Chuyện dài lắm, để khi nào tao gặp mày ở ngoài, tao sẽ giải thích cho mày sau! Còn giờ thì bước qua cánh cửa này đi đã!

Dạ Quang đẩy bàn thờ sang một bên. Tôi không thể cắt nghĩa tại sao nó lại khỏe bất chợt như thế, nhưng sau khi bàn thờ đã được đẩy ra khỏi vị trí giữa bức tường rồi, một cánh cửa nhỏ hiện ra ngay dưới chân Dạ Quang. Cánh cửa đó nhỏ như cánh cửa phụ dành cho vật nuôi, chắc chỉ vừa cho một người ra vào một lúc.



Theo yêu cầu của Dạ Quang, tôi khom người xuống, vừa đủ để đi qua lỗ và bò bằng hai tay hai chân. Khi đã đến được không gian bên kia, tôi thấy cơ thể nhẹ hơn rất nhiều. Đầu óc tôi cứ thế trở lại trạng thái minh mẫn, và tôi nhận ra nãy giờ mình vẫn đang nằm ở trên chiếc giường của Di.

Hóa ra tất cả những chuyện xảy ra từ nãy tới giờ chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ này thực tế không kém gì giấc mơ bị chết đuối của tôi trong chính căn nhà này. Tôi cũng không hiểu sao mình lại có một giấc mơ như thế, điều đó liệu có liên quan gì đến lời nguyền của anh trai Di hay không?

- Đã gần 12 giờ rồi!

Tôi mở điện thoại lên và xem giờ, không ngạc nhiên mấy vì khi nãy mình đã mơ một giấc mơ dài. Thật may nó không tồi tệ cho lắm và tôi vẫn có thể lết dậy khỏi giường. Tôi biết tất cả là do ly rượu Chivas kia, cái thứ mà thầy Phúc thi thoảng vẫn hay ngồi nhâm nhi khi trời mưa, và tại tiếng đập cửa bên ngoài cả đêm khiến hai chúng tôi không ngủ được. Sau khi được Di giúp "giải tỏa", tôi đã thực sự ngủ sâu, tới nỗi má tôi vẫn còn hằn những vết ga giường.

Di đang nấu đồ ăn trong bếp. Chắc nó vừa đi học về. Sau khi kiểm tra kĩ đồ đạc và cả chiếc chìa khóa mà tôi không hề muốn tôi sẽ để quên lần nữa như trong giấc mơ, tôi đi qua lưng nó, chỉ ném lại một câu chào tạm biệt:

- Tao về đây!

- Cậu ở lại ăn trưa đã!

- Thôi, tao phải về ăn với gia đình. Mày cứ ăn đi!

Lần này thì tôi quyết không hỏi Di về những điều mà tôi đã mơ thấy, tránh chuyện nó bảo tôi là nhảm nhí. Tôi chỉ để lại một mẩu giấy trên chiếc tủ đầu giường, và sau nhiều lần đắn đo và nghĩ nó không cần thiết lắm thì đã vo tròn ném vào sọt rác. Mẩu giấy ghi: Cảm ơn mày vì đêm qua!