Lời Nguyền Của Anh Trai

Chương 22: Lời giải



Sau một hồi làm quen, chúng tôi xin bác Dạ Quang một ít thời gian để chúng tôi ở trong này nói chuyện riêng với nhau. Đã lâu không gặp Dạ Quang, tôi và Di đều cảm thấy nhớ nó và chắc hẳn nó cũng cảm thấy nhớ chúng tôi. Sau vụ việc không may xảy ra với nhà xuất bản Thanh Lâm, người đã đứng ra thế mạng cho Dạ Quang, nó trở nên trầm cảm và đã xin nghỉ học ở nhà thầy Phúc. Từ đó cho đến nay, nó không liên lạc gì với tôi nữa. Cho đến khi nghe được tin thầy Phúc mất từ những người bạn ở trường, nó mới dám nhắn tin lại với Di để chia buồn và báo tin nó bị gãy chân.

- Mày thực sự cảm thấy ổn chứ? - Tôi ngồi nhìn bên chân bị bó bột kín mít của nó và hỏi.

- Tao ổn! - Nó cười. - Tao thấy đỡ hơn rất nhiều rồi. Ban đầu thì còn đau, cứ đêm đến là lại nhức lên từng hồi, nhưng hai hôm gần đây nhờ tiêm kháng sinh mà nó chỉ còn hơi nhưng nhức.

Tôi lại nhìn vào cái nạng để ở đầu giường. Có lẽ Dạ Quang đã có thể đi lại bằng nạng, hơn nữa ở đây đã có bác nó chăm sóc nên cũng đỡ hơn phần nào.

Lúc ấy, Di vô thức nắm lấy tay tôi ngay trước mặt Dạ Quang. Nó mở to mắt ngạc nhiên nhìn, rồi khi hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó hơi cúi mặt xuống. Thấy vậy, tôi đánh mắt sang Di làm dấu cho nó buông tay và thì thầm vào tai bảo nó ra ngoài.

Khi Di đã ra bên ngoài rồi, tôi mới dám lên tiếng:

- Xin lỗi mày! Tao biết mày thích Di và tao cũng chỉ là bạn thân của Di, nhưng bọn tao không tránh khỏi định mệnh được. Bây giờ Di không còn người thân nữa, cô ấy cần một người ở bên chở che và lắng lo, nếu như mày..

Tôi chưa nói hết câu thì Dạ Quang đã xen vào:

- Tao hiểu mà! Mày đâu có lỗi? Mày đã yêu đúng người, còn tao thì.. - Chợt nó nhìn xuống đôi chân bó bột của mình. - Ngay từ đầu, tao đã biết mình không hợp với Di. Tao không được bố mẹ nuôi nấng đàng hoàng, giờ lại gặp thêm vận xui này nữa, làm sao mà có thể ở bên chăm lo cho Di được chứ?

Hai chúng tôi đã có một khoảng lặng khá dài sau câu nói ấy của Dạ Quang. Sau đó, nó lập tức đổi chủ đề:

- Mà vụ của người đàn bà kia ra sao rồi?

Tôi lắc đầu:

- Bọn tao đã tới nhà tù nơi giam giữ bà ta và đã biết được sự thật đằng sau lời nguyền của anh trai Di rằng anh ấy cũng chỉ là bị bà ta điều khiển mà thành, nhưng từ hôm đó đến nay tao cũng không quay lại đó và cũng không nắm được tin tức gì cả.

- Đúng là ác quỷ mà! - Dạ Quang thốt lên. - Vậy khả năng lời nguyền của tác giả Tam Khánh kia cũng là một tay bà ta dựng nên. Thật may là tao và mày đều còn sống để có thể ngồi đây nói chuyện như này!

Sau khi nghe xong câu nói đó, tôi chợt nhớ đến vụ ngã cầu thang của Dạ Quang. Nói chuyện từ nãy tới giờ, tôi quên không hỏi nó nguyên nhân tại sao nó lại bị như thế.

- À thì.. lúc đó tao vừa lau nhà xong. Cầu thang vẫn còn ướt mà tao lại không để ý, thế là trượt chân ngã xuống và bị như này đây!

Tôi đứng hình khi nghe Dạ Quang kể. Thấy vậy, nó cũng lấy làm ngạc nhiên:

- Có vấn đề gì à?

- Mày có để ý điểm chung giữa những vụ việc được gây ra bởi lời nguyền kia không?

Dạ Quang nghĩ một lúc, rồi nó lắc đầu:

- Không!

- Tất cả những vụ đó đều có liên quan đến nước. Mày nghĩ mà xem, anh trai và mẹ Di gặp tai nạn do ngã xuống sông. Bố của Di mất do chết đuối trong bồn tắm. Ông ngoại nó mất do trời mưa và người tài xế không nhìn rõ đường. Mày thì bị ngã gãy chân do cầu thang ướt.. Ngay cả trong giấc mơ sau hôm học ở nhà thầy Phúc buổi đầu tiên của tao, tao cũng bị chết đuối trong chính căn nhà của nó. Chắc chắn không thể có chuyện trùng hợp ở đây được!

* * *

- Có thể mày không tin, nhưng tao nghĩ chắc chắn mọi chuyện không thể dừng lại ở người đàn bà góa phụ kia được. Bà ta bị bắt trước hôm mà mày bị gãy chân, làm sao mà bà ta có thể điều khiển được linh hồn anh trai Di để làm chuyện đó cơ chứ?

Rồi tôi kể cho Dạ Quang nghe cả những giấc mơ kì lạ của tôi trong khoảng thời gian chúng tôi không liên lạc với nó. Lúc này, nó mới lên tiếng:

- Tao nghĩ có lẽ anh trai Di đang cố gửi cho chúng ta thông điệp gì đó, biết đâu dựa vào thông điệp ấy có thể hóa giải được lời nguyền kia?

- Thông điệp? - Tôi tròn mắt.

- Tao.. tao chỉ đoán thế thôi!

- Mày không sai đâu! Có lẽ dòng chữ "Hurt me" bằng máu lặp đi lặp lại chính là điều mà anh ấy muốn truyền tải. Tao nghĩ anh ấy muốn chúng ta.. làm anh ấy bị thương!

- Làm sao có thể như thế được? - Tôi giật nảy lên. - Anh ấy đã mất rồi, chả nhẽ..

Dạ Quang như đoán được ý nghĩ của tôi. Nó từ tốn giải thích:

- Có thể không phải là làm điều đó với thi thể của anh ấy, mà với di ảnh, hoặc đồ đạc của anh ấy chẳng hạn.

Tôi chợt nhớ ra rằng Di chưa từng một lần kể cho tôi nghe về nơi thờ cúng và đặt di ảnh của anh trai và bố mẹ nó. Nếu nó đã dám kể cho tôi nghe về lời nguyền của anh trai nó, sao phải giấu tôi chuyện này cơ chứ? Rõ ràng đằng sau vụ việc này có một uẩn khúc không hề nhỏ.

- M.. m.. mày đã bao giờ thắc mắc về nơi thờ cúng của bố mẹ và anh trai Di chưa?

Tôi đem uẩn khúc này giãi bày cho Dạ Quang, mong rằng nó sẽ đem tới một thông tin giá trị, ai dè nó lắc đầu:

- Chưa, Di chưa từng kể cho tao nghe!

Tôi cũng thở dài thành thật:

- Tao cũng vậy! Di chưa bao giờ kể cho tao nghe về nơi an táng và nơi thờ cúng của bố mẹ và anh trai nó trong nhà. Nếu đây không phải là một chuyện nhạy cảm thì tại sao nó phải giấu ghẹm đi?

- Tao nghĩ.. mày nên tới hỏi trực tiếp Di. Biết đâu vì khó nói nên bạn ấy chưa dám chia sẻ!

Tôi gật đầu. Sau đó, tôi ra sảnh chờ của bệnh viện, nơi Di đang ngồi thẫn thờ một mình. Nó mặc chiếc áo trắng mà sáng nay khoác vội đi, mái tóc buông xõa bay phất phơ trong gió. Lúc tôi đến, nó không để ý vì đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần hiếm hoi tôi thấy nó ngồi trầm tư như này. Cú sốc mất hết người thân trong gia đình đã đè nặng lên thân hình nhỏ bé của nó khiến thế giới quan của một cô gái hai mươi tuổi ngày càng nhuốm một màu đen. Tuy vậy, ít nhất nó vẫn có thể ngắm nhìn bầu trời, cây cối và khung cảnh xung quanh, những thứ chữa lành tâm hồn mỗi khi con người ta thực sự rơi vào bế tắc.

Tôi chạm nhẹ ngón tay lên vai áo của Di. Nó hơi giật mình quay đầu lại, ánh mắt hơi chút ngấn lệ. Tôi chợt nhận ra lúc này chúng tôi không còn là bạn bè nữa, mà đã ở "cương vị" khác của nhau. Ngồi xuống ghế, tôi nắm chặt tay nó rồi nói:

- Hôm qua anh mơ một giấc mơ lạ lắm!

- Giấc mơ?

- Ừ!

Tôi kể cho Di nghe toàn bộ giấc mơ hôm qua của mình, từ đoạn ra khỏi nhà vào nửa đêm, gặp bà lão bán hàng rong cho đến khi tới ngôi nhà hoang của bà ta và phát hiện bà ta là kẻ giết người hàng loạt dựa theo lời kể của anh cảnh sát. Nghe xong, Di cũng ngậm ngùi tiết lộ sự thật:

- Thực ra.. ngôi nhà đó chính là nhà của vú nuôi em!

- Sao cơ? - Tôi không tin nổi vào tai mình.

- Trước khi bố mẹ bị nhà nội từ mặt, hai anh em em được bà ấy chăm bẵm tại một ngôi nhà xập xệ trong bãi đất hoang. Bà ấy làm nghề bán hàng rong, vì không có con và chồng cũng đã mất nên coi hai anh em em như con đẻ của mình. Hàng tháng, bố mẹ đều gửi tiền đều đặn cho bà ấy để nuôi hai anh em em đồng thời trả công cho bà. Nhưng sau một vài năm, bà bắt đầu bị bệnh, không còn chăm hai anh em em được nữa nên ông ngoại đã đón bọn em tới ở. Mặc dù ông cũng bận bịu và không thể chăm sóc cho hai đứa cháu của mình thường xuyên nhưng đó là giải pháp cuối cùng mà bố mẹ em có thể nương tựa. Cũng may, à không, phải nói là vừa xui mà vừa may là bố mẹ em bị nhà nội từ mặt nên mới có thể về căn nhà bây giờ sống. Hai năm kể từ khi chuyển tới ở cùng ông ngoại, bọn em có về thăm lại căn nhà cũ của vú nuôi thì hay tin bà đã qua đời do bị di chứng bệnh mà phải đội nắng phơi sương bên ngoài quá nhiều. Hàng xóm đã giúp tổ chức đám tang cho bà và đặt di ảnh trong nhà. Ai ngờ đâu, vài năm sau thì người ra đi chính là anh trai và mẹ em. Hôm đó, anh Huy Anh có thuê một chiếc ô tô để chở mẹ đi chọn đồ cho ngày 20 tháng 10, nhưng vì trời mưa to và khó nhìn đường nên anh đã lái chiếc ô tô đó lao xuống sông. Anh và mẹ ra đi, vì không muốn giữ những hình ảnh đau lòng đó ở trong nhà nên ông ngoại và bố đã quyết định đặt di ảnh và nơi thờ cúng của họ ở căn nhà của vú nuôi em. Không ít lâu sau thì em liên tục được anh Huy Anh báo mộng rằng anh muốn cả gia đình em chết để xuống âm gian cùng anh và mẹ, và điều gì xảy đến thì anh cũng biết rồi đấy, bố đã không qua khỏi và..

Nói đến đó, Di lại òa lên khóc. Tôi chỉ còn biết ôm nó vào lòng và dỗ dành. Đáng nhẽ sau câu chuyện của nó, tôi đã phải kể ngay suy đoán của mình và Dạ Quang khi nãy về dòng chữ "Hurt me" kia, nhưng tôi lại một lần nữa không đủ can đảm để nói. Chúng tôi đã chào tạm biệt Dạ Quang và chú của nó để quay trở về làm cơm cúng cho thầy Phúc. Di ngồi trên taxi tựa đầu vào cửa sổ, chẳng nói chẳng rằng.