Thương ngồi trên bàn tiệc đầy thức ăn. Những ly rượu ngoại được nâng lên đặt xuống. Hôm nay các sếp lại rủ nhau đến nhậu ở nhà hàng của bà chủ Ngọc, Thương chờ bóng dáng nàng nhưng không thấy, bởi nàng lúc này đang bận đánh lộn trên giường với vị khách vip mà bà chủ nhà hàng yêu cầu nàng phục vụ.
Cuối cùng thì cũng xong nhiệm vụ với sự hài lòng của các vị sếp lớn. Toàn thân của cô không còn sức sống. Như mọi lần, họ về hết, còn cô mệt thì ở lại, khoẻ thì về. Xấp tiền lớn vất lên trên bàn, ba vị lại nghiêm chỉnh quần áo thản nhiên ra về như không có trận làʍ t̠ìиɦ khốc liệt vừa rồi. Đó là do cô tự chịu. Họ có thú chơi tập thể bệnh hoạn kia. Họ cũng muốn tìm thêm một hai cô gái nữa, như vậy cô cũng đỡ bị hành hơn. Nhưng cô lại không chịu. Cô không muốn thêm bất cứ ai nhìn thấy sự bẩn thỉu của mình, và cô cũng không muốn nhìn thấy những cô gái như mình nằm dâʍ đãиɠ trên giường cho các vị đĩnh đạc kia chà đạp. Thấy điều đó, cô sẽ mường tượng ra hình ảnh của bản thân mình mà đau xót, cô sẽ không dám đối mặt. Vì vậy mà cô chấp nhận chịu đựng một mình để cho ba con thú ăn thịt. Chúng đâm, chúng chọt, chúng bắt cô bú ɭϊếʍ. Rồi phủi đít đi, để lại cô nằm đấy với đống tiền mà chúng quăng cho. Thương cố gắng lết dạy, nhìn đầu tóc bết bát, quần áo nhàu nát ném trên đất. Cơ thể trần trụi với những vết bầm tím, vết cắn trên người, cô ngồi thu lu một xó ôm lấy cơ thể mình khóc. Cô chợt nghĩ, liệu Ngọc có phải cũng phải chịu đựng giống cô không.
Dường như có thần giao cách cảm giữa hai người vậy, khi ý nghĩ loé lên trên đầu thì nàng bỗng mở cửa bước vào. Nàng nhìn bộ dạng cô lúc này mà đau xót không nói lên lời. Nàng chạy vào ôm lấy cô. Cô cảm thấy cái ôm này thật ấm áp. Cô trong lòng nàng khóc thút thít như một đứa trẻ.
- Không sao rồi. Có tôi ở đây rồi.
Cô nghe nàng nói xong lại càng khóc nhiều hơn. Cô gục đầu vào vai nàng, nước mắt cô chảy ướt đẫm chiếc váy nàng đang mặc. Khi nãy khi nàng đi khách về, bà chủ nói nhỏ với nàng.
- Cái con bé hôm bữa đi với mấy ông sếp lớn đó, một mình nó phục vụ ba ông, tao thấy họ thuê chung một phòng mà chỉ có một mình nó là con gái. Ghê thật, nhìn con nhỏ hiền hiền, non non mà sung gớm. Tao hỏi có cần điều thêm mấy em không thì các lão bảo không, một mình con nhỏ cân hết, gọi thêm nó ghen. Bà kể rồi cười ha hả mà không biết rằng trong lòng Ngọc đang có cơn sóng dữ gợn lên từng hồi. Nàng muốn vả cho mụ mấy cái nhưng với bản lĩnh tích lũy từ khi vào nghề bấy lâu đã giúp nàng kìm lại được, nàng giả dò hỏi xem phòng nào. Rồi nàng lén lút lên đó đứng chờ. Những âm thanh ám muội phát ra như đâm từng nhát dao vào tim nàng. Đến khi mấy lão ra về, nàng đứng ở cửa đợi cô nhưng không thấy cô ra mà chỉ nghe tiếng khóc thút thít. Nàng đẩy cửa vào thì thấy cô ngồi đó trông thật thảm. Nàng chả nghĩ được gì cả. Bước chân vô thức đến ôm lấy cô, giọt nước mắt cũng không kìm lại mà chảy ra. Họ ngồi đó khóc thật lâu. Thương khóc đến mệt lả đi trong lòng nàng. Nàng đỡ cô nằm trong lòng, với lấy chiếc chăn trong tủ của khách sạn cuốn vào người cô rồi đưa cô sang phòng bên. Nàng là người có tiếng nói ở đây nên tất cả chìa khóa các phòng nàng đều có hết. Đặt cô nằm xuống giường, nàng lấy nước lau rửa cho cô, nhìn những vết bầm tím, những dấu răng khiến nàng không kìm lòng mà cúi xuống hôn lên những dấu vết đó. Nàng cũng không hiểu hành động đó là vì sao nữa.
Khi chiếc khăn trên bàn tay di chuyển xuống bên dưới của cô. Nhìn vết sưng đỏ nơi đó của cô, nàng lại nhói đau thêm lần nữa. Tại sao cô và nàng lại phải chịu đựng những điều như thế này...