Hai người dắt nhau về nhà, lúc này cũng đã là rạng sáng. Mỗi lần các sếp chơi tập thể như vậy là sẽ cho cô nghỉ một ngày không phải phục vụ ai hết. Cô cùng nàng nằm trên chiếc giường thân quen của họ. Vươn cánh tay dài ra cho Ngọc gối đầu lên. Gương mặt Ngọc áp sát vào ngực cô, nơi đó thật mềm mại. Vì những bàn tay không biết thương hoa tiếc ngọc kia nhào nặn mà nó trở nên bầm dập giống như những đốm đen hiện trên nền trắng tinh khôi. Điểm ở giữa là nụ hồng nhỏ xíu.
Ngọc chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon để bồi bổ cho Thương, cô tỉnh dạy thấy nàng lúi húi trong bếp thì vội chạy tới hôn nhẹ vào sau gáy của nàng. Nàng mỉm cười hạnh phúc nói với cô.
- Đánh răng rồi ăn cơm thôi nào.
- Được rồi vợ yêu.
Cô véo má nàng cưng chiều. Nghe từ vợ yêu thốt ra từ miệng cô thật là ngọt ngào khiến cho nàng hạnh phúc vô cùng cứ vừa nấu vừa cười tủm tỉm cả buổi. Trên mâm cơm đầy thức ăn, hai người ngồi đối diện cứ nhìn nhau cười hoài. Thương gắp đồ ăn cho nàng, nàng gắp lại cho cô, hai người cứ như vậy mà quên đi mọi chuyện buồn. Lúc này đây cả thế giới như thu nhỏ trong không gian của hai người. Bữa cơm cuối cùng cũng xong với chút hương vị hạnh phúc, lại thêm hương vị ngượng ngùng. Thương tranh phần rửa chén. Vì dù sao nàng cũng đã nấu cho cô bữa cơm rất ngon, bữa cơm mang theo cả tình yêu, cả trái tim của nàng.
Thương rửa chén xong đi ra thấy nàng đang ngồi ngoài bàn uống nước, cô lại gần ngồi sát bên nàng, nhẹ nhàng đặt bàn tay mềm mại của mình lên tay nàng, các ngón tay hai người đan xen vào nhau. Từ hôm qua đến giờ, họ ân ân ái ái, nhưng cả hai đều lảng tránh vấn đề nghề nghiệp. Họ muốn hạnh phúc ngay lúc đấy, nhưng trước sau gì họ cũng phải nói tới vấn đề đang hiện hữu trong cuộc sống của họ. Vì nếu xác định yêu nhau, bản thân ai khi yêu cũng đều ghen tuông, làm sao có thể chấp nhận được việc bạn đời của mình ngày ngày đi phục vụ thiên hạ chứ. Và chắc chắn, họ cũng không thể làm tốt công việc như trước. Vì giờ đây, khi nhắm mắt lại thì người họ yêu luôn hiện hữu trong tâm trí, làm sao bỏ đối phương qua một bên để tập trung phục vụ khách hàng của mình được. Như Ngọc thì rất dễ, nàng theo nghề vì hoàn cảnh khi ấy rất khó khăn. Giờ nàng có tiền, nàng có thể bỏ nghề cùng Thương chạy đến bất kỳ nơi nào để làm lại cuộc đời. Nhưng cô thì khác, cô còn mẹ, còn các anh, còn sự nghiệp của gia đình chưa đòi được. Cô không giống nàng. Nàng tiếp khách tứ xứ, quen có lạ có, cũng chả sợ bỏ nghề sẽ liên lụy ai. Còn cô thì chỉ tiếp ba vị sếp, các anh của nàng như con tốt trong tay họ, nếu cô trở mặt hay bỏ đi, chắc chắn gia đình cô sẽ thảm hơn cả lúc xảy ra biến cố.
- Chờ Thương thêm chút thời gian, kế hoạch đòi lại tất cả xong xuôi, chúng ta sẽ cùng bỏ trốn nha.
Ngọc gật đầu nhìn Thương, nàng hiểu hoàn cảnh của cô lúc này, phóng lao thì phải theo lao, nàng muốn được cùng cô hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải là ép cô phải vì mình mà bỏ mặc mọi thứ. Trọng trách của cô lúc này là quá lớn. Tình yêu này còn quá gian nan nhưng nàng tin tình yêu sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn rào cản để đến với nhau. Nắm chặt tay Thương, gục đầu vào vai cô, khoé mắt rưng rưng.
- Ngọc sẽ đồng hành cùng Thương để hoàn thành kế hoạch của Thương. Sau đó chúng ta cùng bỏ trốn. Nha.
Thương ôm chặt lấy Ngọc, nơi trái tim hai người lúc này đang đập thình thịch. Đặt nhẹ lên môi nàng một nụ hôn thoáng qua. Thì thầm vào tai nàng.
- Yêu lắm.
- Cùng cố gắng vì tình yêu của chúng ta.
***
Chương sau chúng ta sẽ cùng họ ăn một chút thịt rồi đi đến đoạn kết nha. Có ai đọc chuyện mà chảy nước mắt không ạ, cho tác giả xin ý kiến với.