Sau khi Phương thông báo với bọn trẻ và chị Hoa về việc ly hôn của mình thì cũng chả ai bất ngờ cả, trái lại khi ra toà về mọi người còn tổ chức bữa tiệc ăn mừng việc chị đã trở thành người phụ nữ độc thân nữa.
Hải như mở cờ trong bụng vậy, người mà cô thầm thích bấy lâu nay giờ đã tự do, vậy là cô có cơ hội để theo đuổi rồi.
Về phần Hải, ba cô đã có nhân tình bên ngoài, ả còn mới sinh cho ba đứa con trai nữa, mẹ cô phát hiện ra, giận quá nên cũng nɠɵạı ŧìиᏂ luôn, đó là bạn học ngày xưa của bà, vợ ông ấy mới mất, sau đó hai người gắn bó với nhau luôn nên nhất quyết đòi ly hôn mặc cô có ngăn cản thế nào. Hải giận họ nhất định đòi bỏ sang nhà Thương ở, đuổi cũng chả chịu về. Ba mẹ Hải đành đến nhờ cậy Phương, mong cô và Thương giúp Hải vượt qua biến cố lần này. Hải cũng dần vượt qua được cú sốc tâm lý khi chị Phương nói rằng.
"Chị đã rất cố gắng để chấp nhận cuộc hôn nhân này, vì bảo thủ, vì sợ người đời chê cười mà chị giam cầm trái tim mình suốt mười mấy năm. Có thể em nghĩ ly hôn là cái gì đó to lớn. Nhưng nếu em chấp nhận, mọi thứ đều sẽ rất nhẹ nhõm. Em có khi nào đặt mình ở vị trí của bố mẹ em không. Có lẽ tình cảm với đối phương đã không còn từ lâu, nhưng vì em mà họ cố gắng tiếp tục đến khi em khôn lớn. Giờ em có thể tự lo cho bản thân, ba mẹ em đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời. Vậy em có thể nào cho họ một cơ hội được không? Chị cũng từng nghĩ sẽ không ly hôn anh ấy, nhưng khi anh ấy nói nhân tình của anh đã có con, chị thấy tội nghiệp đứa nhỏ, nên thôi thì để đứa trẻ có cha. Chắc chắn em không thể ngăn cản được quyết định của ba mẹ mình, nên nếu em cứ bảo thủ như này, người thiệt thòi sẽ là em. Ba em sẽ không thể bỏ rơi đứa con trai bé bỏng kia, nhưng em thì khác, em đã lớn. Em không sợ em chống đối ông sẽ làm người mẹ kế kia càng được lợi thế hơn à" Hải ngẫm và thấy đúng, mẹ cô từ lúc lấy ba đến giờ có mấy khi được hạnh phúc, nhưng cô không muốn ở chung với người mới của ba mẹ. Cô nhìn chị Phương nũng nịu.
- Chị cho em ở với chị cơ. Em không ở với họ đâu.
- Nếu ba mẹ em cho phép.
- Đương nhiên.
Hải hẹn ba mẹ ra nói chuyện, cô nói rõ quan điểm là sẽ không ngăn cản họ ly hôn rồi kết hôn với người mới. Nhưng cô không muốn ở chung với họ, cô muốn tới ở cùng với bạn Thương, có chị Hải chăm sóc nữa. Và sau này cô yêu ai mọi người cũng phải tôn trọng cô như bây giờ cô tôn trọng họ. Vậy là ba mẹ cô đồng ý mà không ngờ rằng họ đã bị Hải gài bẫy.
Ba mẹ Hải ly hôn trong hoà bình khi cả hai đều có bến đỗ mới. Họ cũng đến gặp Phương và nói mẹ Hải sẽ đưa tiền nhà và ăn uống hàng tháng của Hải cho Phương chăm sóc con giúp mình. Còn Hải thì sẽ được ba cho tiền học và tiền sinh hoạt riêng. Số tiền mẹ Hải đưa cho Phương nhiều hơn rất nhiều so với mức chi ra cho Hải. Nhưng Hải nói Phương cứ giữ lấy giúp cô, vì đấy là quyền lợi của cô. Phương thầm nghĩ. Bỗng dưng cô như bảo mẫu được hai bà mẹ giao cho nuôi hai đứa trẻ. Chỉ ăn với giữ tiền của chúng cũng thấy mắc mệt. Việc Hải sang nhà Thương ở hẳn làm Ngọc ấm ức vô cùng, nàng gọi riêng Hải ra nói chuyện.
- Có chuyện gì mà phải giấu Thương vậy?
- Tao thích Thương, bọn tao đang yêu nhau, mày ở cùng, tao sợ...
- Khỏi lo, mày thích Thương tao biết lâu rồi. Ánh mắt mày nhìn Thương giống hệt ánh mắt tao nhìn chị Phương.
- Cái gì? Mày thích dì Phương á.
- Chưa thổ lộ như mày với Thương, mày thì vừa ý rồi, không cần ghen lung tung nữa. Tao thích chị Phương từ hồi bé xíu cơ.
- Không dám nói à?
- Nói ra chị bảo tao khùng thì sao mày?
- Ừ, cũng đúng.
- Con quỷ.
Hải vỗ vai con bạn một cái rồi làu bàu. Tưởng nó an ủi động viên ai ngờ lại ba phải vậy. Thôi thì cứ bình tĩnh không vội được.