Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 7: Cả Thế Giới Đều Đang Nói Dối



Lòng tôi run sợ, thông thường dưới tình huống này người sợ chó ba phần, chó phải sợ lại người bảy phần, nhưng nhìn dáng vẻ của con chó này hiện giờ, đừng nói tôi là người, cho dù tôi có là một con sư tử, nó cũng sẽ không màng tất cả mà liều mạng với tôi. Trong cái lò cao bốn phía đều kín bưng này, tôi vốn không có đường chạy, huống hồ bên cạnh còn có một cô gái yếu ớt cần được bảo vệ, tôi cắn chặt răng, xem ra hôm nay khó tránh khỏi "cuộc chiến đẫm máu" rồi.

Ngay lúc trận "đại chiến" đang diễn ra hết sức căng thẳng, cô gái lại đột nhiên nhỏ giọng gọi một tiếng "Tiểu Hắc!", cơn giận dữ của con chó đen bùm một cái biến mất, nó ngoan ngoãn chạy đến, dùng đầu lưỡi liếm lên mặt cô gái.

Trong bóng tối, tôi nhìn thấy trên cổ con chó đen có thứ gì đó hơi loé sáng, lẽ nào đây là chìa khoá mở ổ khoá sắt kia sao? Tôi dè dặt đưa tay sờ vào cổ con chó, quả đúng là chìa khoá.

Hung thủ đem chìa khoá treo lên người con chó thân cận với cô gái, nhưng lại nhốt cô vào trong cái lò cao này, cô gái biết rõ chìa khoá ở bên ngoài, nhưng mãi mãi không thể lấy được nó, kiểu chờ chết trong "hy vọng" thế này, chắc chắn còn tàn nhẫn hơn một đao dứt khoát lấy mạng, cách dày vò người khác của tên hung thủ này thật sự quá thâm độc.

Nhất định cô ấy đã nghe thấy có tiếng người bước vào, cho nên mới dùng dây xích đập vào thành lò để cầu cứu. Thế nhưng âm thanh sau khi xuyên qua lò cao bị bịt kín đã trở nên rất yếu ớt, vậy nên mặc dù hôm đó có rất nhiều cảnh sát đến đây nhưng lại không có ai nghe thấy.

Nếu như tôi không lập ra web linh dị, nếu như Đàm phu nhân không tìm đến tôi, nếu như tôi không phát hiện ra âm thanh đặc biệt trong đoạn video, nếu như tôi không quay lại nhà máy Hướng Dương để kiểm tra cái lò cao này, nếu như vào giây phút cuối cùng tôi không khắc phục nỗi sợ hãi để mở cửa lò. Quá nhiều cái nếu như, chỉ cần trong số đó có một quyết định là sai, vậy thì mạng sống của cô gái này sẽ mãi mãi bị giam trong lò cao tăm tối.

Nghĩ đến đây, tôi thật sự vui mừng vì bản thân đã đưa ra lựa chọn đúng đắn, nếu không sau khi biết được sự thật này, tôi nhất định không cách nào tha thứ được cho chính mình.

"Kiên trì một chút! Tôi nhất định sẽ cứu cô ra khỏi đây!" Tôi rút chìa khoá, mau chóng mở khoá cho cô gái, sau đó bế cô ấy chạy ra ngoài.

Cô gái mê man thiếp đi trong vòng tay tôi, tôi không cách nào tưởng tượng được những ngày qua cô ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu sự tra tấn về xác thịt và tinh thần, việc có thể chống đỡ được đến hiện tại, đã là một kì tích rồi.

Chúng tôi lao ra khỏi cửa lò, con chó đen phóng như một mũi tên đến chỗ bức tường, sau đó nó quay đầu lại sủa "gâu gâu" hai tiếng, có vẻ như đang mời gọi tôi, tôi tò mò bước tới, nhìn thấy dưới chân tường có một cái lỗ lớn, chỉ là nó đã bị cỏ dại xung quanh che phủ, không dễ gì nhìn thấy.

Tôi đang lo làm sao có thể ôm theo một người trèo ra ngoài, giờ thì tốt rồi, cứ việc chui thẳng qua là được. Sau khi chui ra ngoài, tôi đặt cô gái nằm xuống bãi cỏ trước, chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho Đường Khả, tính mạng của cô gái đang nguy cấp, phải bảo cậu ấy gọi xe cứu thương đến ngay mới được.

Hơn nữa, cô ấy đã được xác định là Tiểu Linh, còn bị người khác nhốt bên trong lò cao suýt nữa thì chết đói, đây rõ ràng là một vụ mưu sát, nên giao lại cho phía cảnh sát xử lý. Nhưng khi tôi chạm vào túi của mình lại phát hiện ra nó hoàn toàn trống không, lúc này tôi mới nhớ, khi nãy điện thoại đã rơi xuống đất vỡ nát, lần này tôi gặp rắc rối rồi.

Khoé miệng của cô gái khẽ động, mấp máy nói: "Nước...."

Nơi đây xung quanh đều là đá cụi chồng chất, ngay cả một con mương hôi thối cũng chẳng có, lấy đâu ra nước? Nhìn đôi môi khô nứt của cô gái, tôi biết mình không thể chần chừ thêm một phút nào nữa, tôi bế lấy cô ấy chạy ra đường cái.

Cùng một con đường đó, nhưng cảm giác nó dường như lại dài hơn gấp ba lần, cuối cùng khi đã chạy được đến đường cái, tôi thở hổn hển như thể phổi bị xé toạc, tim đau âm ỷ như có một cái búa gõ vào.

Hiện giờ tôi chỉ có thể đứng chặn xe lại, thế nhưng trên đường cái đa phần đều là xe trọng tải đang di chuyển với tốc độc cực nhanh, tốc độ của những chiếc xe tải này gần như tàu hoả, với tốc độ ấy, xe muốn dừng lại đột ngột có thể phải trượt thêm 50 mét, muốn cưỡng chế dừng xe, e là phải "trả giá bằng tính mạng" mới được.

"Nước....." cô gái lại kêu lên một tiếng, trên gương mặt trắng bệch hiện ra một bóng đen mờ ảo, tôi hoảng hồn, luồng khí yếu ớt trên người cô ấy đang chuyển thành luồng khí chết chóc, một khi biến đổi thành công dù có là thần tiên cũng khó cứu.

Nước! Con mẹ nó, tôi phải đi đâu để tìm nước đây? Tôi nhìn ngó xung quanh như một con ruồi mất đầu, liếc mắt lại nhìn thấy con chó đen vẫn luôn đi theo bên cạnh nãy giờ. Mắt của tôi lập tức nhìn xuyên qua vẻ ngoài của nó, nhìn thấy dòng máu dồi dào chảy trong huyết mạch nó.

Máu chó có thể cứu mạng! Có điều tôi lập tức từ bỏ suy nghĩ viễn vong này, giết chó cần có dao, hơn nữa cho dù có dao, con vật này có lẽ cũng sẽ không ngoan ngoãn để tôi làm vậy với nó.

Xem ra tài nguyên duy nhất có thể sử dụng chỉ còn lại bản thân tôi, tôi nhìn ngón tay của mình bất giác không khỏi run lên, còn chưa kịp cắn đã cảm thấy một cơn đau nhói đi thẳng vào tim rồi.

Coi như là hiến máu thôi mà! Tôi an ủi bản thân, từ lúc còn là sinh viên năm nhất tôi đã bắt đầu hiến 200ml máu mỗi năm, cho cô ấy 200ml không vấn đề gì. Hơn nữa vì tấm chi phiếu đó, đáng!

Tôi nghiến răng, cắn rách đầu ngón tay. Mẹ nó, cái này còn đau gấp mấy lần bị kim tiêm đâm trúng, tôi cau mày, đưa ngón tay vào miệng cô ấy. Cô gái lập tức như một đứa trẻ tìm được ti mẹ, ra sức ngậm lấy hút chặt.

Cảm nhận từng dòng máu chảy vào miệng cô gái, tim tôi chợt hoảng loạn. Lúc đi hiến máu, có thể nhìn thấy rõ ràng một túi là bao nhiêu cc, nhưng bây giờ có trời mới biết, cô gái này đã nuốt xuống bụng bao nhiêu máu của tôi rồi?

Tôi vừa hoảng loạn liền lập tức cảm thấy tim đập nhanh và choáng váng, không ổn rồi, tôi cố sức giật ngón tay về. Tôi chỉ là một tiểu thương nhỏ, không thể để lỗ cả mạng sống này được.

Cô gái đã uống không ít máu của tôi, gương mặt trắng bệch cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Cô ấy mở mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tựa hồ như có gì đó, lúc này tôi mới phát hiện, cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Nước da trắng gần như trong suốt, toàn thân như được làm bằng sứ trắng tinh xảo, mang một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ. Nhưng bởi vì như vậy, lại càng khiến cho người ta cảm thấy thương xót, mỗi một người đàn ông khi nhìn thấy cô ấy đều sẽ sản sinh ra một sự thôi thúc muốn bảo vệ cô gái này.

"Yên tâm đi, tôi sẽ cứu được cô!" Tôi nhìn vào mắt cô ấy rồi nói.

Chính ngay lúc này, phía xa xa bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi riêng màu trắng, là nó! Tôi lập tức khoá chặt mục tiêu, loạng choạng xông ra giữa lộ, dứt khoát chặn đầu xe lại.

"Không cần mạng nữa à?" Chủ xe tức giận hét vào mặt tôi.

"Cứu mạng!" Tôi hét lên bằng chút sức lực còn lại cuối cùng của mình, may mắn thay chủ xe đã nhìn thấy cô gái tôi đang bế trong lòng.

Người đàn ông này quả thật là một người tốt, không nói thêm lời nào liền đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Y tá trực ca vừa nhìn thấy tình trạng của cô gái, không cần phân phó lập tức đưa cáng đến, đẩy cô ấy vào trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ cấp cứu bước vào trong cả nửa ngày mới trở ra. "Bệnh nhân bị mất nước rất nghiêm trọng, dẫn đến rất nhiều các bộ phận trên cơ thể bị suy kiệt, không phải cô ấy mới từ sa mạc trở về đó chứ? Sao bây giờ mới đưa tới bệnh viện?" Bác sĩ dùng giọng điệu hết sức kinh ngạc nói với tôi.

"Cô ấy sẽ không chết chứ?" Tôi lo lắng hỏi, vì để cứu cô gái này tôi đã trả giá bằng "máu" rồi, không thể để sự "đầu tư" của tôi trở nên lãng phí lần nữa được.

"Nếu như đưa đến muộn một chút nữa thì rất khó nói, nhưng bây giờ đã truyền dịch khẩn cấp cho cô ấy, tình hình xem như cũng ổn định rồi. Đến phòng thu phí làm thủ tục nhập viện cho cô ấy đi, cần đặt cọc 5000 tệ." Bác sĩ dặn dò tôi.

"5000 tệ?" Vừa nghe thấy tiền đầu tôi lập tức hết choáng váng, "Xin lỗi bác sĩ, tôi không phải là người nhà của cô ấy, tôi chỉ là người đi qua đường thấy cô ấy bị ngất xỉu nên mới đưa đến đây thôi."

"Không phải chứ?" Bác sĩ nghi hoặc nhìn tôi, "Cậu không phải là bạn trai của cô ấy ư?", đúng là cuộc đời, lẽ nào hình tượng của tôi lại kém xa Lôi Phong sống đến vậy ư?

(*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn.)

"Tôi thật sự không phải là bạn trai của cô ấy." Tôi vừa lau mồ hôi trên trán vừa giải thích, "Bác sĩ không tin, tôi có thể đối chất với cô ấy."

"Bệnh nhân vừa mới ngủ rồi, tôi thấy trạng thái hiện giờ của cô ấy không thích hợp bị đánh thức, ý của cậu là cậu không lo đến cô ấy?" Bác sĩ dùng ánh mắt thờ ơ nhìn tôi, ý là cậu không quan tâm thì tôi cũng không cần quan tâm làm gì.

"Để tôi nghĩ cách vậy!" Tôi đành bất lực đồng ý, trong bệnh viện này chỉ có tôi là có một chút quan hệ với cô gái đó, bây giờ bỏ cô ấy lại, chẳng khác nào mọi công sức trước đây đều bỏ phí cả.

"Có thể cho tôi vay thêm 5000 tệ nữa được không?" Tôi chạy ra ngoài sử dụng điện thoại công cộng gọi cho Tiết Nhu, lúc này người duy nhất có thể giúp đỡ tôi chỉ có cô ấy. Tiền lương của Đường Khả không thấp, tuyệt đối có thể chi ra 5000 tệ, nhưng vấn đề là người đàn ông tốt đến từ kỷ jura này mỗi tháng đều đưa hết tiền lương của mình cho mẹ cậu ấy, cho nên không nhắc tới thì hơn.

"Mặt trời mọc hướng tây rồi." Tiết Nhu kinh ngạc nói, "Chẳng phải cậu nói thà bán thân cũng không thèm vay tiền của tôi nữa rồi sao?"

"Cho dù phải bán thân cũng là vì không còn cách nào nữa rồi." Tôi đè thấp giọng nói, "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, chờ số tiền này để cứu mạng."

"Bệnh viện? Bệnh viện nào?" Giọng của Tiết Nhu lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tôi nói tên bệnh viện, mười mấy phút sau Tiết Nhu vội vã đến nơi, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi đang đứng ở trước cửa bệnh viện "lành lặn không vấn đề gì", lúc đầu là sửng sốt, tiếp đến là có mấy phần tức giận. "Không phải cậu nói cậu bệnh sắp chết rồi ư?"

"Hehe, xin lỗi, tại tôi lúc nãy ở trong điện thoại không nói rõ." Tôi vội tạ tội với cô ấy, nhưng trong lòng lại rất cảm động. Trên tay Tiết Nhu vẫn đang cầm quyển sách giáo khoa, rõ ràng là vừa trốn tiết chạy ra đây, mặc dù bình thường cô ấy luôn giày vò tôi bằng rất nhiều cách nhưng vào những thời khắc quan trọng, cô ấy vẫn là người bạn đáng tin cậy nhất.

"Cậu theo tôi tới đây thì sẽ biết, xem xem tôi tìm thấy ai này." Tôi nén sự phấn khích trong lòng, dẫn Tiết Nhu vào bệnh viện. Nhưng khi chúng tôi bước đến trước cửa phòng điều trị, lại nhìn thấy cửa phòng đang mở tung, trên giường bệnh không có ai.

Lòng tôi rét run, không phải vừa nãy bác sĩ đã bảo nguy hiểm đến tính mạng sao? Lẽ nào tôi vừa rời khỏi thì....?

"Y tá!" Tôi tiện tay túm lấy một y tá vừa đi ngang qua, "Bệnh nhân vừa ở trong phòng này đi đâu rồi?"

"Bệnh nhân gì?" Nữ y tá khó hiểu hỏi tôi.

"Là tôi đưa tới, lúc nãy vẫn còn ở đây truyền dịch mà." Tôi không nhịn được bắt đầu lên giọng, cô gái này là nhân vật quan trọng trong toàn bộ sự việc, cô ấy tuyệt đối không thể chết được.

"Làm gì có bệnh nhân nào?" Y tá đưa ánh mắt kì quái nhìn tôi, "Sáng nay phòng cấp cứu không có điều trị cho bệnh nhân nào cả mà."

"Sao có thể?" Tôi suýt thì bị nữ y tá này chọc cho tức chết, "Rõ ràng vừa nãy đưa người đến các y tá bác sĩ còn bận rộn cả nửa ngày trời, sao bây giờ lại nói là không có người bệnh chứ? Bác sĩ của các cô đâu, lúc nãy ông ấy còn bảo tôi làm thủ tục nhập viện mà?"

"Bác sĩ Tào." Y tá đến phòng trực ban của khoa cấp cứu gọi một bác sĩ ra, "Vị đây nói là có đưa một bệnh nhân đến, anh đã từng thấy chưa?"

"Không phải anh ta, là một người đàn ông mập, đeo kính." Tôi vừa nhìn liền lắc đầu, bác sĩ này vừa đen vừa gầy, vốn không phải là người lúc nãy.

"Cậu nói bác sĩ Lục nhỉ?" Bác sĩ Tào dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi, "Nhưng hôm nay anh ấy không có đi làm mà."

"Không thể nào!" Tôi cảm thấy bản thân sắp điên đến nơi rồi, rõ ràng tôi đã đưa người vào đây, tại sao vừa chớp mắt tất cả mọi người đều không thừa nhận. Tôi bước nhanh vào trong phòng bệnh, chỉ cần có người đã từng nằm ở đó, nhất định sẽ lưu lại manh mối.

Thế nhưng không có gì cả, những thiết bị theo dõi người bệnh vừa nãy mới đặt trong phòng đều không thấy đâu nữa, khăn trải giường ngay ngắn, ngay cả một chút mùi khác thường phảng phất trong không khí cũng không ngửi thấy. Lẽ nào người do chính tay tôi đưa đến lại cứ như vậy mà bốc hơi khỏi thế gian này sao? Không thể nào, tôi đưa tay lật qua lật lại trên giường bệnh, cho dù chỉ tìm thấy một sợi tóc cũng đủ để chứng minh cô gái này đã từng tồn tại.

"Anh này, anh đang làm gì vậy?" Y tá đuổi theo quở trách tôi.

"Các người đem giấu cô ấy đi đâu rồi?" Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nhất định là bác sĩ và y tá đã thông đồng với nhau gạt tôi.

"Anh nói như vậy là có ý gì?" Mặt của y tá đỏ bừng bừng, trông vô cùng tức giận, "Nếu như thật sự có người bệnh đó, tại sao chúng tôi phải làm vậy chứ?"

Đúng rồi, tại sao bọn họ phải làm vậy? Tôi lướt nhanh qua tất cả các đáp án có thể nghĩ đến trong đầu, nét mặt của y tá và bác sĩ đó trông rất vô tội, nhưng nếu như họ không nói dối, lẽ nào là tôi nhầm rồi ư?

"Có phải cô gái ấy đã chết rồi không?" Tôi chợt nghĩ ra một lý do, một lý do tồi tệ nhất, "Các người chữa trị cho bệnh nhân xảy ra sự cố, cho nên muốn che đậy chuyện này đi...."

"Chàng trai này," Bác sĩ Tào nhẫn nhịn nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, "Cậu nói ra những lời này thì phải có trách nhiệm với nó, chỗ này của chúng tôi là bệnh viện, không phải lò mổ. Nếu như thật sự có người bệnh qua đời ở đây, chúng tôi có thể che đậy được sao?"

"Cho dù các người có xoá bỏ hết mọi dấu vết, nhưng tôi sẽ không nhầm đâu." Tôi đưa ngón trỏ bàn tay trái lên nói một cách chắc nịt, "Bởi vì chứng cứ trên người tôi vẫn chưa biến mất, vừa nãy vì để cứu người tôi đã cho cô gái đó uống máu của mình, anh xem, vết thương vẫn còn ở đây này."

"Giản Chân!" Lần này đến lượt Tiết Nhu lên tiếng, ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng đầy hoài nghi và kinh ngạc, "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?" Hút máu, một bệnh nhân không tồn tại, nhất định cô ấy đang xem tôi như một kẻ điên nói năng lung tung.

"Tiết Nhu, xin cậu hãy tin tôi." Tôi cố hết sức kiềm nén tâm tình kích động của mình, dùng giọng điệu thành khẩn nói với cô ấy, "Tôi không có nói dối, tôi thật sự có đưa cô gái đó đến đây."

"Vậy cậu báo cảnh sát đi, để họ đến điều tra." Tiết Nhu không nghĩ ngợi gì nói.

"Đúng, tôi có thể báo cảnh sát!" Thật sự là một lời đánh thức người trong mộng, vừa nãy lúc ở nhà máy Hướng Dương tôi đã từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, tiếc là điện thoại lại bị hỏng, sau đó vì bận rộn cứu người cho nên đã quên mất chuyện quan trọng hàng đầu ấy.

"Các người đợi đó, cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng chuyện này." Tôi mượn di động của Tiết Nhu, gọi cho Đường Khả. Sắc mặt của nữ y tá tái mét, trong khi bác sĩ Tào lại khoanh tay trước ngực vẻ mặt thản nhiên.

Tôi nói sơ qua tình hình trong điện thoại cho Đường Khả nghe, đồng thời bảo cậu ấy đến ngay lập tức, nhanh nhất có thể. Lúc tôi đưa điện thoại trả lại cho Tiết Nhu, lại nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy trở nên rất tức giận.

"Sáng nay lúc tôi gọi điện thoại cho cậu, chẳng phải cậu nói đang ở trong thư viện tìm tài liệu sao?" Tiết Nhu chất vấn tôi, "Sao lại chạy đến nhà máy Hướng Dương rồi?"

"Xin lỗi, là tôi đã lừa cậu, nhưng tôi chỉ không muốn để cậu đi mạo hiểm cùng tôi thôi." Tôi mềm mỏng giải thích, tôi làm vậy không sai, nếu như vừa nãy cây cầu bị gãy mà Tiết Nhu lại đứng trên đó, vậy thì hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.

"Vậy làm sao tôi biết được bây giờ cậu có đang nói dối hay không?" Tiết Nhu vừa nổi giận đầu của tôi lập tức như nặng thêm mười tấn, lần này thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi.