Lời Thú Tội Ngọt Ngào

Chương 12: Những Điều Vội Vàng Như Trong Giấc Mơ (2)



Mẫn Dao tắt đèn nhưng vẫn không ngủ được, cô nhìn qua khe cửa thấy chỗ Tường Lâm vẫn sáng đèn, đang cặm cụi bên đống tài liệu. Sống chung với nhau hai năm cô biết rõ sự vất vả cũng như tính nghiêm túc chuyên cần của anh. Anh không muốn cô bận lòng bất cứ điều gì, nhưng những lúc cô khó khăn nhất anh luôn ở bên.



Mẫn Dao ngồi dậy, cô lại thèm rượu rồi.



Tường Lâm chống tay lên trán nhìn trang giấy chi chít chữ qua ánh đèn mờ, toàn vật liệu công trường viết lộn xộn lên nhau, anh thò tay muốn lấy nước uống. Thình lình ly nước trong tầm tay bị người ta lấy đi, cô cười rất ngọt: "Để em lấy nước ấm cho anh."



Anh nhìn bàn tay trống không của mình, cảm thấy thời gian đang quay trở lại. Lúc đầu ở cạnh nhau, cô ngây ngốc, thường xuyên ngồi bó gối rên rỉ nỉ non, đôi lúc lại thảng thốt như nhớ ra gì đó, bật dậy, líu ríu hỏi anh cần gì. Cô luôn sợ như con chim nhỏ run rẩy trước kẻ săn mồi, khó khăn lắm hai người mới dần không thấy gượng gạo.



Mẫn Dao mang nước ra, ân cần hỏi: "Mai anh có thời gian không? Cả nhà chúng ta đi dạo…"



Cả nhà chúng ta?



Hôm nay cô ấy bỗng dịu dàng, âu yếm anh quá đỗi. Hình ảnh cô tung tăng hệt cánh bướm lau cây đàn đến bóng loáng vẫn khiến đầu lưỡi anh thấy ngọt. Họ như đang ở trong giai đoạn yêu đương, tình cảm thăng hoa không ai sánh bằng, anh hạnh phúc ôm siết lấy cô: "Mai anh đưa em và con đi chơi."



Chiều hôm sau thời tiết rất đẹp, Bình An hớn hở vịn tay cô đi vào khuôn viên đài phun nước, nhìn thứ gì cũng thấy ngộ nghĩnh, hai má phồng lên trêu đám bồ câu.



Mẫn Dao thu hút rất nhiều ánh nhìn người xung quanh, thấy cô có người sánh vai bên cạnh, âm thầm tiếc rẻ. Cô không quan tâm họ tìm chỗ ngồi xuống, đợi anh trả tiền hạt dẻ cười, miệng dặn: "Con đừng đi quá xa."



Bình An vâng dạ, rượt mấy chú bồ câu xung quanh.



Tường Lâm giúp cô sửa lại tóc rối, vui vẻ nhét hạt dẻ cười vào tay cô: "Hôm nay em không đi làm sao?"



"Hôm qua đợi cả ngày không thấy đâu, chị Duyên cho em nghỉ nửa ngày chuẩn bị lên lịch hẹn khách lần nữa, tối mới đi." Cô muốn nói tiếp, bỗng màn hình quảng cáo to ở tòa nhà gần đó hiện lên bóng dáng quen thuộc. Cô bất ngờ ngẩn ra, Tường Lâm nhìn theo ánh mắt cô, ánh mắt lộ ra tia băn khoăn.



Mẫn Dao nhìn chằm chằm màn hình giải mã thông tin đang hiện ra, hơi đó hình như là hội trường, dòng người bịt kín lối đi.



Hạ Kiên.



Tự tin, đĩnh đạc, ở nước ngoài thành công rực rỡ, lập công ty riêng. Cô biết anh được nuôi dạy từ nhỏ để thừa kế gia sản của cha mình, nếu năm đó không gặp biến cố…



Cô nhìn chằm chằm bóng người đang diễn thuyết, cả không khí hội trường sôi nổi như ồ ạt thâm nhập vào tim phổi của cô. Ánh mắt của anh kiêu ngạo biết bao, giống hệt ngày xưa. Cô không nghe được âm thanh, chỉ thấy anh đang nói cười rất vui vẻ.



Ngực Mẫn Dao dần nặng trĩu, nhớ lại khoảng thời gian trôi nổi suy sụp ngày xưa, khi nhìn thấy hình ảnh này của anh. Quá khứ tươi đẹp của họ lại trở về, cô xúc động rưng rưng nước mắt.



"Bình An."



Tiếng gọi này kéo cô về thực tại, trời đã khuya từ lúc nào, cô nhìn quanh quất thấy Bình An đang nằm lăn dưới đất, mếu máo gãi đầu. Tường Lâm chưa kịp đỡ, trước mặt nó đã có người khác bế lên, dịu dàng: "Nhóc con ai mà chạy lung tung ở đây."



***



Tường Lâm bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, Mẫn Dao đã ngủ say từ khi lên xe, anh cúi đầu nhìn cô ánh mắt chất chứa nỗi khổ…



Anh ta đã trở về rồi.



Biển người mênh mông, họ vẫn gặp lại.



Anh khép cửa ra ngoài, Bình An vẫn đang nghịch món đồ mà nhóc luôn miệng bảo do chú Kiên tặng, chơi rất thích thú.



Hôm nay, Mẫn Dao luôn né tránh sự ân cần của anh ta. Nhưng Tường Lâm biết, cô chỉ là cảm thấy áy náy có lỗi với anh. Tự dưng anh trở thành kẻ chia rẽ uyên ương, xen vào mối tình sâu nặng của họ. Là ai đã bỏ rơi cô ấy chứ? Anh cố gắn bao nhiêu cũng không bằng ánh mắt anh ta hướng về phía cô.



Đêm nay, Tường Lâm hướng về phía bờ tường ẩm thấp châm rất nhiều thuốc hút.



***



Tề Dĩ An vốn nhàn rỗi vừa định đi ăn chơi trác táng, nhưng hình ảnh trên ti vi khiến cho anh mất hứng, ngồi phịch xuống sofa: "Không ngờ tên khốn đó dám trở về."



Hoàng Mộc Nguyên nhìn ra cửa sổ, không trả lời.



"Anh ta về rồi, bóng hồng nhỏ bé của mày thấy được liệu có đau lòng phát khóc không?" Mây đen chưa tan màn đêm đầy hơi nước, lại một cơn mưa sắp đổ xuống thành phố. Tề Dĩ An nhìn trời, lại nhìn người đang ngồi im như tượng, không chút phản ứng, nhạt nhẽo thế là cùng.



"Thôi chuyện cũ tính sau, mày đi uống vài ly với tao!"



Trong bar xập xình tiếng nhạc, vị rượu cay nồng xé rách cuống họng, chất cồn làm Hoàng Mộc Nguyên như sống lại, tâm trạng hắn không tốt, một ly tiếp một ly, chìm đắm trong cơn mơ không thực.



Một cô nàng kéo váy đi tới, tươi cười: "Gần đây tâm trạng anh không tốt."



Dường như không dự đoán được tại sao cô ta hỏi vấn đề này, Hoàng Mộc Nguyên nói: "Có gì không tốt chứ?"



"Có phải anh rất cô đơn, rất đau khổ, oán trách cuộc đời và… đang dần buông bỏ chấp nhận số mệnh."



"Chấp nhận số mệnh?" Anh với mấy chữ này nghiền ngẫm một hồi cười mỉa mai: "Chị Hân, lúc chị và anh ta đang nồng nàn ở London, lúc chị không lời từ biệt trở về chèo lái công ty, phải chăng cũng là chấp nhận số phận? Giữa người mình yêu và gia đình, chỉ có thể chọn một? Có bao giờ chị thấy hối hận chưa?"



Hai gia đình từ nhỏ quen biết nhau, nếu không phải vì biến cố năm đó, có lẽ người anh phải cưới là chị ấy. Hai gia đình hỗ trợ lẫn nhau, không cần tình yêu, sinh cho nhà họ một đứa con là được. Hoàng Mộc Nguyên càng nghĩ càng thấy nhạt nhẽo, răng hàm ngưa ngứa.



"Lúc đó tôi chỉ mười bảy." Phan Hân lắc ly rượu trên tay, nhìn chất lỏng sóng sánh mỉm cười: "Năm đó cứ nghĩ bản thân ích kỷ một lần chạy theo tiếng gọi tình yêu, đến lúc thấy cha mình kiệt sức trên giường bệnh mới biết, đứng trước gia đình, không có thứ gì tôi không thể từ bỏ." Cô dừng một lát, lại nói: "Nhưng tôi đau lòng, đến giờ vẫn đau lòng… đau lòng không đồng nghĩa với hối hận."



Hoàng Mộc Nguyên im lặng.



"Tôi chưa bao giờ tìm kiếm anh ấy…" Giờ chị đã tự do rồi nhưng không còn cam đảm chạy theo anh như ngày xưa nữa: "Xa nhau một thời gian, ít nhiều gì cũng có khoảng cách."



Có khoảng cách?



Vậy ư? Liệu hai người đó còn có thể về bên nhau? Còn Lăng Tường Lâm thì sao? Chúng ta đều là kẻ thua cuộc? Hoàng Mộc Nguyên sờ chiếc nhẫn trên tay mình, cười nhạt nhẽo… nếu anh ta đã về, chuyện cũ đều phải tính thật rõ ràng, giành lại những thứ đã mất.