Trong lòng cô khiếp đảm ót đổ đầy mồ hôi: "Em… còn không phải muốn xem thường ngày anh sống thế nào, xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của anh, cảm nhận hơi thở của người em yêu trong ngôi nhà này chứ sao nữa."
Anh tiến đến gần, ánh mắt cô co lại sợ hãi trốn tránh.
Anh lặng đi một lúc mới ném ra trước mặt cô hai món đồ, dịu dàng nói: "Sao không mang dép, nền nhà lạnh lắm."
Khoảnh khắc đôi dép bông rơi xuống người cô hơi run lên, ánh mắt nhìn xuống thấy ngón chân mình co quắp.
"Về phòng thôi."
Song Nghi cố thả lỏng đi theo anh, ánh mắt rơi vào cái gương trên phòng khách lần nữa.
Cô cứ nghĩ đêm nay nhất định xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh chỉ ôm cô trên giường ngủ vui đi.
Lúc anh ngủ gương mặt bớt đi mấy phần nghiêm trang, nghĩ đến hôm nay họ đã kết hôn, bất giác cô lại nhìn anh say đắm hơn, ngón tay len lén vuốt ve đuôi mày đen đậm của anh. Hơi thở anh đều đặn đã ngủ rất sâu, Song Nghi sờ dây chuyền của mình, cảm giác lành lạnh làm cô tỉnh táo dần.
***
Hoàng Mộc Nguyên nghe điện thoại môi khẽ nhếch lên: "Em muốn hẹn anh ăn cơm?"
"Không biết anh có thể bỏ ra chút thời gian để cô Hoàng này mời anh ăn cơm không?"
Nghe hai chữ 'cô Hoàng' anh vui sướng đứng dậy, mặc áo khoác. Trong phòng có điều hòa cũng vô ích, không khí ngột ngạt nóng bức khiến người ta không thở nổi.
Ăn tối xong anh bị cô chuốc say, vừa bóp trán vừa cười: "Em cố ý đúng không?"
Song Nghi đỡ anh vào khách sạn ở tầng trên, phòng cô đã đặt sẵn đầy nến và hoa, xen lẫn trong đó là hương thơm ngọt mát. Giường được bày biện theo kiểu tân hôn, cô đỡ anh vào phòng tắm cười khúc khích: "Đến giờ anh mới biết sao?"
Phòng tắm lung linh huyền ảo, Song Nghi nhìn bồn tắm nước xanh lam thơm ngát mình dày công sắp xếp nở nụ cười khuynh thành. Thần sắc Mộc Nguyên say mê, dần dần không kìm chế được vừa cuồng dã vừa thô bạo, đắm chìm trong sắc dục, điên loạn chinh phục thể xác của cô.
Hai người chìm trong bồn tắm, cô ở dưới thân anh giãy giụa van khóc, trên người ướt đẫm không rõ là mồ hôi hay nước hồ khiến người cô lạnh lẽo. Trong cơn kích tình ấy, anh như độc diễn, không ngừng quấn lấy cô, tham lam đòi hỏi mọi thứ, chiếm hữu lấy người con gái này. Ngón tay cô bấu vào vai anh không ngừng khóc, cầu khẩn, Mộc Nguyên thấy đầu đau như búa bổ, không rõ là tiếng cô hay tiếng đập cửa.
Gân trên trán anh thi nhau nổi lên, nói trong tức giận: "Em thật sự không có trái tim."
Anh đưa tay ép cô vào bồn tắm lạnh lẽo, các khớp ngón tay cứng rắn ôm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh, cô mở to mắt nhìn anh. Đôi mắt dần trở nên quyết liệt, mới đây thôi họ còn triền miên ân ái, mắt cô đỏ hoe.
Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội.
Hoàng Mộc Nguyên đằng đằng sát khí thật sự muốn bóp chết cô, bóp nát sự giả dối khiến anh vừa yêu vừa hận này, nước mắt Song Nghi trào ra ngày một nhiều. Nhìn thấy cô khóc người mềm nhũn dần, ánh mắt dần trở như tàn tro.
Cửa phòng bị người ta phá, cảnh sát ùa vào. Vừa rồi có người báo trong phòng này có cuộc mua bán thân thể trái phép. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, một cảnh sát nữ lấy áo choàng khoác lên người cô, nhìn những vết bầm tím, cả dấu tay còn mới trên cổ, nhỏ giọng an ủi: "Cô không sao chứ?"
Song Nghi không trả lời, khóc đến muốn ngất đi.
Anh thua rồi, vì yêu cô mà anh thua thê thảm.
***
"Anh ta sẽ ở tù chứ?"
Sắc mặt của Hạ Kiên rất kém: "Em đăng ký kết hôn với anh ta rồi."
"Lúc đó em chỉ nghĩ đây là cơ hội duy nhất để tiếp cận anh ta sâu thêm nữa, anh ta nhìn em chằm chằm, em có thể không tỏ ra vui mừng sao?"
Hạ Kiên hút gò má lõm thật sâu.
"Nghiêm trọng lắm sao? Không phải anh đã làm giấy tờ giả cho em sao?"
"Có dấu vết kiểu gì ta chẳng tra ra!" Nhưng lúc đó cô lại chẳng thể gọi điện cho anh hỏi ý kiến, Hạ Kiên cắn răng nhìn chầm chầm tờ đăng ký kết hôn tựa như muốn bắn thủng nó.
Song Nghi nuốt nước bọt: ''Nhưng em chỉ mới mười bảy tuổi thôi, nếu khai là anh ta cưỡng ép vẫn có thể… phải không?" Trước đó cô đã bỏ rất nhiều thuốc vào rượu, nhìn rất giống như người tìm vui muốn chơi trò kích tình. Khách sạn đó thuộc sở hữu của Hạ Kiên, giở chút thủ đoạn cho camera không hoạt động, Song Nghi tưởng chừng quá trình hành động diễn ra vô cùng suôn sẻ. Rốt cuộc cô vẫn còn quá non dại không lường trước được biến cố, Song Nghi bất an nắm chặt tay, thấy anh không trả lời sắc mặt cực kém, cô không dám làm tâm trạng anh nặng nề hơn, liền nói sang việc khác: "Ông ta sao rồi?"
"Nghe tin liền phát bệnh hôn mê rồi."
Lúc nói câu này sắc mặt anh bình tĩnh không một chút hả hê, cô biết đối với anh như thế chưa đủ. Ông ta đã gián tiếp hại gia đình anh vào cảnh lao đao, phải lăn lộn như bây giờ, Hạ Kiên hận ông ta tận xương tủy. Đây là người mà cô yêu say đắm, cưu mang cô từ trong bóng tối bùn nhơ, một chút hy sinh này cô không ngần ngại bỏ ra: "Mọi chuyện đều do em làm, không liên quan đến anh." Hạ Kiên nghe thế liền ngẩn ngơ, anh lắc đầu nắm tay cô: "Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện đâu.