- Đúng vậy, từ nay về sau... Tuệ Hy là chị dâu của em.
Nghe Tần Minh khẳng định lại như vậy, Phù Ngải hoàn toàn mất hồn... Tần Minh cứ nhiên lại cầu hôn Tuệ Hy rồi... Cô ta... Cô ta vẫn còn chưa có kế hoạch gì mà... Sao... Sao lại thành ra như vậy
Tuệ Hy quan sát sắc mặt của Phù Ngải, quả thực sắc mặt của cô ta vô cùng không tốt. Không chỉ vậy, khi cô ta nhìn Tuệ Hy... Ánh mắt còn lóe lên tia quỷ dị. Nhưng dường như mọi ánh mắt quỷ dị của cô ta lập tức được thu lại khi nhìn Tần Minh quan tâm Tuệ Hy. Mà thay vào đó là sự hối hận cùng với sự nuối tiếc
Phù Ngải hối hận khi trước kia không tấn công với Tần Minh sớm hơn. Còn nữa, cô ta hối tiếc... Nếu như lúc đó cô ta xuất hiện trước Tuệ Hy thì chắc hẳn vị trí đó sẽ là của cô ta. Nhưng mà bây giờ thì hối hận cũng muộn rồi. Chợt, Phù Ngoạn ngồi ở bên cạnh, dịu dàng vỗ nhẹ lên tay của Phù Ngải. Rồi nói
- Chị à, bỏ đi... Trên đời này không thiếu đàn ông đâu.
- Ừ.
[..................]
Sau khi quay về Đông Thành, Tần Minh giao nhiệm vụ cho Quý Tín Ân chuẩn bị hôn lễ cho thật chu đáo.
Có lần, Tuệ Hy và Tần Minh đang trên đường đi dạo thì cô nhìn thấy Vệ Kha và Đàn Mộc Liên. Lúc đó Tần Minh nhìn sang cô... Nhưng Tuệ Hy dường như không thèm để ý đến nữa, tuy cô không để ý nhưng Vệ Kha lại cố tình đi đến chỗ của cô. Đàn Mộc Liên hiện tại đã danh chính ngôn thuận được cha của Vệ Kha nhận làm con dâu, đương nhiên cô ta sẽ rất vênh mặt. Đàn Mộc Liên nhìn thấy Tuệ Hy liền kéo Vệ Kha qua đó chào hỏi
- Tuệ Hy, tôi và Vệ Kha sắp đính hôn rồi đấy.
- Vậy sao? Chúc mừng hai người.
- Cảm ơn cô. Vậy còn cô... Khi nào thì đính hôn?
Nghe Đàn Mộc Liên hỏi như vậy, Vệ Kha cũng có chút tò mò. Nhưng rồi Tuệ Hy chỉ mỉm cười ngọt ngào, cô khoác lấy tay của Tần Minh. Để lộ chiếc nhẫn cầu hôn mà anh đã đeo cho cô. Tuệ Hy chỉ nhẹ nhàng nói
- Tháng sau chúng tôi kết hôn.
- Va... Vậy sao? Chúc... Chúc mừng cô.
Tuệ Hy chỉ mỉm cười gật đầu, khi chuẩn bị bước đi thì Tần Minh còn nói một câu
- Đến hôm đó, mong hai người sẽ có mặt.
Tần Minh đương nhiên muốn Vệ Kha phải có mặt rồi. Anh muốn cho cậu ta, người mà cậu ta vất bỏ sẽ là Hoàng Hậu đẹp đến nhường nào trong chiếc váy cưới. Tần Minh muốn Vệ Kha nuối tiếc khi chọn bạn thân khác giới. Tần Minh cũng muốn cho Vệ Kha nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc của mình và Tuệ Hy.
Sau đó, Tần Minh và Tuệ Hy bước đi... Tần Minh chỉ dịu dàng nói
- Cảm ơn phu nhân đã cho anh danh phận.
- Không cần đa lễ.
Dù là cả hai đã đi được một quãng đường cũng khá xa. Nhưng ở đấy, Vệ Kha vẫn nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của cô. Đã rất lâu rồi cậu ta không nhìn thấy được nó... Rất ấm áp.... Rất ngọt ngào... Cũng râtd dịu dàng... Nhưng nó lại không giành cho cậu ta nữa.
Nếu như lúc trước cậu ta trân trọng cô, quan tâm cô, lo lắng chăm sóc cho cô nhiều hơn... Thì có lẽ người sánh bước cùng Tuệ Hy lên lễ đường phải là cậu ta. Nhưng mà... Thời gian đã trôi qua thì mãi mãi không quay về được.
Còn Đàn Mộc Liên, cô ta nhìn Vệ Kha buồn thảm như vậy tâm trạng cũng không vui vẻ gì. Biết là do bản thân cô ta ích kỉ nên mới khiến một cuộc tình vốn dĩ đẹp đẽ biết bao tan thành mây khói. Cho dù bản thân Đàn Mộc Liên biết Vệ Kha không yêu mình, ngay cả một vị trí nhỏ nhất trong tim cũng không giành cho mình. Nhưng cô ta cam tâm tình nguyện ở bên cạnh một cái xác không hồn. Vì cô ta yêu Vệ Kha, yêu một cách điên cuồng, yêu một cách khờ dại và bất chấp mọi thứ.
Sau đó, cả hai vốn dĩ đã từng xem nhau là tức cả... Lại đi hai hướng khác nhau. Một người thì đã tìm được người yêu mình bằng cả tấm lòng và tính mạng. Một người thì lại sống trong sự nuối tiếc và hối hận. Đúng là, mối tình năm mười bảy tuổi là mối tình đẹp nhất nhưng rất khó để lâu dài.
[........................]
Một tháng sau, hôm nay là đến ngày Tần Minh và Tuệ Hy tổ chức hôn lễ. Về phía của Tuệ Hy thì Diệp Hải và Phùng Nhu Hân đã sớm có mặt. Vào vài ngày trước, Tuệ Hy đã nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Uất Dư để mang thuốc giải đến cho Phùng Nhu Hân. Vì đây là yêu cầu của Tuệ Hy, nên Hạ lão gia mới nhanh chóng bảo Hạ Uất Dư đưa đến. Sau khi dùng xong thì cơ thể của Phùng Nhu Hân đã khỏe lại và bà còn được Tuệ Hy kể lại... Những ngày bà hôn mê Diệp Hải vẫn ở bên cạnh bà, mặc kệ cho Diệp thị có bị làm sao. Nghe con gái nói như vậy, Phùng Nhu Hân cũng đã nhẹ nhàng và dịu dàng với Diệp Hải hơn... Xem như cả hai trải qua nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có trái ngọt.
Còn về Liễu Nhiên, sau khi biết tin Tuệ Hy sẽ là chị dâu của mình. Cô nhóc này mừng muốn điên. Suốt ngày cứ lải nhải đi lải nhải lại cái câu
" Sau này mình và Tuệ Hy sẽ là người một nhà. Đến đó, sẽ có người về phe mình. Anh họ cũng không bắt nạt mình nữa "
Chưa hết, Phù Ngải bao lâu nay luôn giành sự yêu mến cho Tần Minh bây giờ cũng chỉ dừng lại ở sự ngưỡng mộ. Cô ta ngưỡng mộ Tuệ Hy, từ đó đến giờ Phù Ngải chưa bao giờ nghĩ Tần Minh sẽ yêu dạng người con gái đoan trang, dịu dàng... Nhưng sau khi nhìn Tuệ Hy và quan sát suốt hơn một tháng qua, cuối cùng thì Phù Ngải cũng đã hiểu được lí do vì sao Tần Minh lại yêu say đắm cô gái này.
Hôn lễ sắp bắt đầu, Phùng Nhu Hân và Diệp Hải nhìn đứa con gái được tận tay hai người họ nuôi nấng lớn khôn, đến bây giờ còn có thể nhìn thấy cô con gái này lấy được một tấm chồng tốt. Thì hai ông bà còn có gì nuối tiếc nữa đâu?
Sau khi Tuệ Hy bước đến lễ đường, Diệp Hải trao lại Tuệ Hy cho Tần Minh, ông còn dặn dò
- Cả đời này của tôi chỉ có một đứa con gái. Cậu phải yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc cô ấy ... Nếu như... Nếu như một ngày nào đó, cậu cảm thấy không còn yêu thương cô ấy nữa... Đừng đánh, đừng mắng, cũng đừng lớn tiếng... Cậu cứ gọi cho tôi... Tôi sẽ đến.... Và đón cô ấy về nhà!
Không chỉ Tuệ Hy cảm động, mà ngay cả Phùng Nhu Hân cũng không kiềm lòng được. Từ trước đến giờ bà cứ nghĩ Diệp Hải nghiêm khắc với Tuệ Hy là vì Tuệ Hy không phải con ruột của ông. Nhưng bà thật sự không dám tin, Diệp Hải không chỉ là yêu thương... Mà có lẽ đã từ rất sớm Diệp Hải không còn quan trọng máu mủ. Đứa con gái này, ông nhận rồi. Nếu như tên nhóc Tần Minh này dám làm con gái ông khóc. Cho dù Diệp gia có tán gia bại sản, ông cũng liều cái mạng già này với Tần gia.
Sau đó, hôn lễ bắt đầu, hai người đứng trước mặt cha sứ.
- Anh Tần Minh, anh có nguyện ý lấy cô Diệp Tuệ Hy làm vợ, nguyện cả đời này sẽ yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể sang hèn, bệnh tật hay đau khổ cũng sẽ không rời xa nhau, sống bên nhau đến cuối đời hay không?
Tần Minh dịu dàng nhìn cô rồi trả lời
- Tôi nguyện ý!
- Cô Diệp Tuệ Hy anh có nguyện ý lấy anh Tần Minh làm chồng, nguyện cả đời này sẽ yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể sang hèn, bệnh tật hay đau khổ cũng sẽ không rời xa nhau, sống bên nhau đến cuối đời hay không?
Tuệ Hy nhìn anh, người mà luôn yêu thương cô, luôn bảo vệ cô, là người chưa bao giờ làm cô tổn thương, cho dù bản thân có thiệt thòi anh vẫn cam lòng, một lòng hướng về cô. Dường như tâm trí và suy nghĩ của anh điều đặt ở chỗ của cô. Đúng vậy, con tim của anh... Nguồn sống của anh... Tình yêu của anh... Con người của anh.... Lý trí của anh... Đã đặt ở chỗ của cô rồi.