Lòng Có Bao Nhiêu Yêu Sẽ Thành Một Đôi

Chương 40



Không gian trong ngôi đèn yên tĩnh trở lại,tên đi đầu đột nhiên ngã xuống đất,mấy tên còn lại bắt đầu hoảng hốt nhìn xung quanh,Liêu Kính Hàn đứng phía sau một bức tượng hạ gục thêm một tên nữa,nhưng bị Đinh Lãng phát hiện nổ mấy phát súng về phía nàng,Liêu Kính Hàn bị trúng đạn trên lưng không ngừng tuông máu,nàng cắn chặt răng không để mình phát ra thanh âm bị hắn nghe được,tuy rất đau nhưng nàng vẫn phải cố gắng chịu đựng,tuyệt đối không thể chết ở nơi này,nàng từng hứa với Tống Hàm Nghi sẽ trở về,nàng không thể để Tống Hàm Nghi và người thân phải đau khổ vì mình nữa,Liêu Kính Hàn lấy từ trong balo một trái bom khói quăng ra ngoài,nhất thời mọi vật trở nên trắng xóa một mãnh không nhìn thấy được gì,chỉ nghe được thanh âm của tiếng súng,qua không bao lâu xác mấy tên còn lại nằm đầy đất.
Nhưng Đinh Lãng đã biến mất,Liêu Kính Hàn nhanh chóng đuổi theo,nàng biết hắn cũng trúng đạn,lần theo vết máu tiến vào bên trong thì mất dấu,đột nhiên có một bóng đen xông ra ngoài đá nàng văng đi cách đó không xa,khẩu súng trong tay cũng bị rơi ra ngoài,Đinh Lãng quăng đi khẩu súng đã hết đạn,nhanh chóng đá thêm mấy cước về phía Liêu Kính Hàn,nàng may mắn tránh được,bức tường bị hắn đá trúng cũng lủng một lổ không nhỏ,Liêu Kính Hàn lao về phía trước đá vào đầu của hắn,Đinh Lãng nhanh chóng lấy hai tay ra đở,hắn hừ lạnh một tiếng.
"Đừng quên ta là ai,muốn hạ gục ta thật vọng tưởng"
Đinh Lãng lấy ra con dao đâm về phía nàng,Liêu Kính Hàn liên tục né tránh sự tấn công của hắn,đang muốn chạy đến nhặt lên khẩu súng dưới đất thì Đinh Lãng đã đá nó sang một bên,đạp lên lưng Liêu Kính Hàn một cái,nàng lăn mấy vòng trên mặt đất,phun ra một ngụm máu tươi,quyền cước của hắn thật sự rất cường hãn,khiến cho lưng của nàng đau nhói,hô hấp khó khăn hơn,hắn lại tiến đến giơ lên con dao sắt bén muốn đâm về phía nàng,Liêu Kính Hàn đá vào chân của hắn khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống đất,con dao trong tay cũng bị rơi ra ngoài,Liêu Kính Hàn nhanh chóng cởi ra áo khoác dùng nó làm vật để xiết cổ hắn,Đinh Lãng tuy bị xiết cổ hô hấp khó khăn,đầu óc hơi choáng váng nhưng vẫn phản kháng,hắn dùng cùi trỏ đập mạnh vào xương sườn của Liêu Kính Hàn,nàng cắn chặt răng áp sát hắn vào vách tường,dùng hết toàn lực xiết chặt cái áo trong tay,Đinh Lãng sắc mặt đỏ bừng,ánh mắt cũng đều là gân máu,hắn không thể hô hấp được nữa,sau một hồi cố gắng vật lộn giữa sự sống và cái chết,hắn đã ngã xuống đất nằm yên bất động,Liêu Kính Hàn thấy vậy buông hắn ra,vào lúc này hắn đột nhiên bật người dậy đánh một quyền về phía nàng.
Liêu Kính Hàn nhanh chóng tránh thoát,nàng thật không biết hắn có phải là người hay không,tay không đấm cho vách tường cũng lủng một lỗ mà hắn không hề hấn gì,hắn lại tiếp tục lao về phía trước như một con thú hung hãn muốn xé xác nàng,cả hai tay không đánh nhau,tuy Liêu Kính Hàn từng trải qua một khóa đặc huấn trong trường cảnh sát,nhưng Đinh Lãng mỗi ngày đều liều mạng chém giết với kẻ thù,thân thủ của hắn tất nhiên hơn hẳn nàng,Liêu Kính Hàn bay lên dùng đầu gối đập mạnh vào cằm của hắn,Đinh Lãng gầm lên một tiếng đau đớn,hắn lao về phía trước cùng nàng vật lộn,hắn xiết chặt lấy cổ họng của nàng.
Liêu Kính Hàn vốn dĩ đánh không lại hắn,nếu hôm nay hắn không chết thì nàng sẽ chết,cho dù nàng có chết cũng sẽ lôi hắn xuống mồ,Liêu Kính Hàn muốn lợi dụng cơ hội để hắn đến gần mình,nàng thấy cơ hội của mình đã đến,nhanh chống lấy ra con dao ở trong giày boot đâm vào ngực của hắn,Đinh Lãng sắc mặt tái nhợt đi,tuy là vô cùng đau đớn nhưng vẫn còn phản kháng,hắn nhặt lên con dao trên mặt đất đâm vào bụng nàng,Liêu Kính Hàn thét lên một tiếng nhanh chống đẩy hắn ra,mạnh bạo rút mũi dao từ trong bụng mình ra,máu bắt đầu tuông trào ra ngoài,thời khắc này nàng vô cùng đáng sợ,lạnh lùng đâm liên tiếp mấy nhát dao vào người hắn,Đinh Lãng bây giờ đã không còn khí lực,cố gắng bò trên mặt đất mong tránh thoát.
"Tên súc sinh này,ngươi nhẫn tâm hại chết Tề Dân,bây giờ ta sẽ thay hắn báo thù"
"Là do ngươi ép ta phải giết hắn...ngươi mới là kẻ hại chết hắn"
Khi Tề Dân bị bắt có chết cũng không khai ra Liêu Kính Hàn là hán gian của Triệu Bá Hoàng phái đến,bị tra tấn thế nào thì hắn vẫn không khai ra hán gian là Liêu Kính Hàn,nên Đinh Lãng giết chết vợ của hắn cho hả giận,Tề Dân thống khổ nhìn vợ mình chết đi,nhưng hắn không nói nửa lời,vì hắn khai ra thì Liêu Kính Hàn sẽ chết,trước đây thật sự hắn chỉ xem Liêu Kính Hàn như một trong số những người trong bang hội,máu lạnh vô tình,sau một lần cùng nhau làm nhiệm vụ theo lệnh của Triệu Bá Hoàng,đối với một người trong lúc thi hành nhiệm vụ được giao mà nói,bảo toàn tánh mạng cho mình là điều quan trọng nhất,nói chính xác hơn là đang bảo toàn bí mật,cho dù nhiệm vụ thất bại có chết cũng không được khai ra bí mật ai là người đứng phía sau,để tránh làm liên lụy đến thân nhân và bang hội,nếu cần thiết phải giết luôn cả huynh đệ trong bang để hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao cho.
Nhưng khi Tề Dân xảy ra sơ sót sắp mất mạng,đám huynh đệ kia không những không cứu hắn mà còn quay đầu bỏ chạy,lúc đó thì Liêu Kính Hàn lại bất chấp an nguy và quy định của bang hội để cứu hắn,nếu không có lẽ hắn đã không sống đến bây giờ,nếu hắn bị bắt mà khai ra nàng thì thật không phải người nữa,chính vì muốn trả ơn cho nàng nên hắn mới bị chết thảm,còn làm liên lụy đến vợ mình,Đinh Lãng biết mình không còn khả năng chống trả nên bắt đầu sợ hãi,hắn cố gắng lùi về phía sau,máu trên thân thể hắn chảy ướt cả nền gạch.
"Ngụy Đình hãy cho ta một con đường sống đi...sau này ta sẽ giúp ngươi đánh đổ Ứng Long để lên làm lão đại,ta nguyện cả đời trung thành với ngươi"
"Muốn sống thì hãy đợi kiếp sau đi"
Liêu Kính Hàn hai mắt vô thần,sắc mặt lạnh như băng dùng con dao sắc bén cắt đứt mạch máu trên cổ họng của hắn,Đinh Lãng không ngừng kêu la thảm thiết,nhưng cổ họng đã bị cắt đứt nên không thể phát ra thanh âm,máu văng lên khắp thân thể nàng,lúc này thì Đinh Lãng cũng đã trút hơi thở cuối cùng,Liêu Kính Hàn quăng con dao sang một bên,ánh mắt đỏ ửng đồi phế ngồi dưới đất,nội tâm thống khổ xen lẫn vui mừng,thống khổ vì mình đã giết nhiều người,vui là vì có thể trả thù cho Tề Dân và vợ của hắn,nàng thân là cảnh sát nhưng lại đi giết người,nàng không biết mình làm vậy là đúng hay sai,xét về luật pháp thì nàng hoàn toàn sai lầm,nếu như muốn trả thù thì nàng nên bắt Đinh Lãng vào tù chứ không phải giết hắn,nhưng khi nhớ đến tình cảnh Tề Dân trước khi ra đi còn mỉm cười với nàng,hắn từng nói qua được làm thủ hạ cho nàng chính là vinh hạnh của hắn,làm cho nàng không kiềm chế được cảm xúc,chỉ khi giết chết Đinh Lãng thì nội tâm của nàng mới bớt đau khổ.
Liêu Kính Hàn cảm thấy có lỗi với Tề Dân,trong lòng hắn xem nàng là huynh đệ nhưng nàng lại lừa gạt hắn,Tề Dân không biết Liêu Kính Hàn là cảnh sát chìm,hắn vì mình mà chết đi khiến cho Liêu Kính Hàn cảm thấy rất có lỗi,Liêu Kính Hàn cố gắng lấy lại thanh tĩnh,nhặt lên khẩu súng và balo nhanh chống đi ra ngoài,vết thương trên người đang chảy ra rất nhiều máu,Liêu Kính Hàn lấy bông băng quấn quanh bụng mình để cầm máu,mất không ít khí lực mới ra đến bên ngoài hang động,chạy vào rừng xem tình huống thế nào,Đường Ứng Long bị thương không nhẹ,trong lúc tưởng mình sắp chết dưới tay Triệu Bá Hoàng,thì cũng là lúc Liêu Kính Hàn xuất hiện đở thay hắn một phát súng,nàng đứng không vững nửa ngã nhào xuống đất,Triệu Bá Hoàng cũng kinh ngạc vì hành động của nàng,hắn sợ hãi chạy đến đở lấy nàng.
"Ngươi tại sao..."
"Ngươi mau rút lui đi...cảnh sát sắp tới rồi,mau đi đi không cần lo cho ta"
Liêu Kính Hàn lấy ra tờ giấy vẽ đường đi trong hang động đưa cho Triệu Bá Hoàng,lúc nãy nàng vô tình đi ngang qua một con đường trật hẹp trong hang động,phát hiện nơi đó có một mật thất,nơi đó cũng chính là nơi cất giấu vàng,nàng ôm lấy lòng ngực bên phải của mình,tuy bị trúng đạn nhưng nàng vẫn cảm thấy mình may mắn,nếu vết thương này nằm bên trái có lẽ nàng đã chết ngay lập tức rồi,Triệu Bá Hoàng càng thêm lo lắng,không muốn bỏ nàng lại chổ này,tuy nàng luôn che giấu việc nàng vẫn còn làm cảnh sát,nhưng Triệu Bá Hoàng biết rõ việc này,lúc đầu hắn muốn giết nàng để loại trừ mối đe dọa,nhưng hắn biết nàng không có ý hại mình,nên hắn đã buông tha cho việc giết nàng,Liêu Kính Hàn mệt mõi dùng chút khí lực còn lại phất tay đuổi hắn đi.
"Mau đi đi còn chờ gì nữa"
"Ta đi trước,ngươi hãy bảo trọng..."
Triệu Bá Hoàng để lại khẩu súng cho nàng rồi nhanh chống rời đi,tuy Triệu Bá Hoàng là tội phạm,nhưng hắn chính là người hùng trong lòng vô số những người nghèo khó,lúc đầu Liêu Kính Hàn cứ nghĩ mình phạm phải sai lầm lớn của cảnh sát chìm là đồng cảm với tội phạm,nhưng thực sự nàng ngưỡng mộ lòng tốt của hắn,trên đời này hiếm có người như hắn,bất kể hắn đang làm điều xấu xa gì,thì ít ra hắn cũng từng làm việc thiện,cứu giúp những người gặp khó khăn,thế giới này đầy rẩy người tốt và kẻ xấu,có thêm một người như hắn không hẳn là việc xấu,Liêu Kính Hàn nằm trên bãi cỏ chạm lên vòng tay màu đỏ mà Tống Hàm Nghi tặng cho mình,Đường Ứng Long nằm ở cách đó không xa,hắn cũng bị trúng đạn chạy không thoát nữa,hắn không ngờ mình lại có ngày hôm nay.
"Tại sao lại cứu ta ?"

"Tinh Mẫn bị người yêu của nàng phản bội,ta không muốn nàng phải mất đi người thân"
Liêu Kính Hàn không hứa với Tinh Mẫn là bởi vì nàng không làm được,Đường Ứng Long tội nặng trồng chất,hắn lại không biết quay đầu,nếu nàng buông tha cho hắn thì đây sẽ là mối đe dọa lớn cho xã hội,nàng chỉ có thể giữ lại tính mạng của hắn,xem như bù đắp phần nào tổn thương mà mình đã gây ra cho Tinh Mẫn,Đường Ứng Long nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình,hắn không kiềm chế được mà rơi nước mắt,hắn cả đời chỉ biết giết người làm nhiều việc ác,trong lòng có tham vọng quá lớn đến cuối cùng được gì,đến bây giờ hắn mới nhận ra mình làm liên lụy đến nữ nhi,sau này hắn ngồi tù thì ai chiếu cố cho nữ nhi của hắn đây,nói không chừng hắn còn bị tử hình,bỏ nàng lại một mình hắn thật sự không an tâm.
"Ngươi không yêu nàng sao ?"
Liêu Kính Hàn áy náy lắc đầu,nàng biết hắn muốn giao lại hạnh phúc sau này của Tinh Mẫn cho mình,nhưng nàng không thể làm được,điều nàng có thể làm là thay hắn chiếu cố cho Tinh Mẫn,qua không bao lâu thì cảnh sát cũng đã đến nơi,bọn họ nhanh chống bắt giữ những tên thủ hạ còn lại của Đường Ứng Long,Hạ Trung Hiền vô cùng phẩn nộ khi Liêu Kính Hàn tự ý hành động mà không thông báo cho hắn biết,nàng đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch ban đầu là tìm ra nơi sản xuất ma túy của Đường Ứng Long và bắt giữ cả Triệu Bá Hoàng,Hạ Trung Hiền tức giận quát lớn.
"Tổng thanh tra cao cấp Liêu Kính Hàn"
"Dạ có thưa sếp"
Liêu Kính Hàn bị thương nặng lại mất máu quá nhiều,nhưng vẫn phải cố gắng đứng thẳng người chào hắn theo đúng nguyên tắc,Hạ Trung Hiền đi đến bên cạnh nắm lấy cổ áo của nàng.
"Triệu Bá Hoàng đâu ?"
"Thưa sếp hắn đã tẩu thoát..."
"Ngươi nói gì ta nghe không rõ,lập lại lần nữa"
"Thưa sếp hắn đã tẩu thoát"
Hạ Trung Hiền thật muốn một phát súng bắn chết Liêu Kính Hàn,hắn thừa biết nàng không thông báo sự việc là vì muốn để cho Triệu Bá Hoàng có cơ hội tẩu thoát,nhưng nhìn đến nàng đang bị thương nặng hắn cũng không muốn trừng phạt nàng vào lúc này,hắn sai người nhanh chống đưa nàng đi bệnh viện,dù sao tội phạm lớn nhất mà cảnh sát muốn bắt là Đường Ứng Long cũng đã bị bắt,cho dù không tìm ra được nơi sản xuất ma túy thì hắn cũng phải ngồi tù chung thân vì đã giết quá nhiều người.

Liêu Kính Hàn coi như lập công lớn,đợi sau khi nàng khôi phục sức khỏe rồi kỷ luật nàng không muộn,Liêu Kính Hàn ngồi trên trực thăng được y tá cầm máu giúp,tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng trong lòng nặng trĩu,nàng biết mình không có tư cách làm cảnh sát,người như nàng cũng không xứng đáng làm cảnh sát,nàng không những không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao,mà còn liên lụy đến quá nhiều người vô tội.