Long Cơ Chiến Hồn

Chương 102: Rèn luyện khiếm khuyết



Chương 102: Rèn luyện khiếm khuyết

Sau khi tịnh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, Hương Lan dần lấy lại thể lực đã mất. Triệu Hoài thì ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát. Cho đến khi bà ta mở mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Mẹ, người đây là sao thế? Dường như so với trước đây, yếu đi không ít!- Triệu Hoài khuôn mặt lộ rõ nét quan tâm.

- Trước đó tốn không ít sức lực giúp con điều chỉnh cơ thể. Sau đó lại tiếp tục cung cấp năng lượng để cỏ Nhiệt Năng hồi phục, xem ra là tiêu hao gần hết sức mạnh trong người. Cơ thể mới rơi vào trạng thái suy nhược, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi!- bà ta nhẹ lời giải thích.

- Vậy sao... người làm con lo lắng chết đi được!- Triệu Hoài lúc này, có phần yên tâm hơn.

- Đừng nhiều lời nữa, việc của ta đã xong. Giờ tới phiên con, đã tới lúc rèn luyện những khiếm khuyết trong cơ thể rồi!- Hương Lan nghiêm túc mà nói.

- Chuyện này... hay là để sau đi. Con bây giờ, vẫn còn mệt lắm!- Triệu Hoài nói lời từ chối, quay đầu về sau dự định rời đi.

- Đi đâu, đừng có chơi trò phó thác nữa, con bây giờ tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn luyện tập đi!- Một uy áp cực mạnh, đè lên thân người của Triệu Hoài, khiến hắn ta không sao nhúc nhích.

- Ngồi xuống! Cảm nhận uy áp trong đó kết hợp với viên thuốc này, từ từ mà hoàn thiện cơ thể. Con của mai sau muốn đi tới đâu, điều phải dựa vào lần cố gắng này!- Hương Lan ném cho Triệu Hoài một viên thuốc khác. Sau đó thì hai mắt nhắm lại, tiếp tục dưỡng thương. Nhưng uy áp toả ra là không hề yếu, cứ ghì chặt lên người của hắn ta.

Triệu Hoài cầm viên thuốc trong tay, nghi hoặc mà nhìn hồi lâu. Viên này so với ban nãy, màu sắc hoàn toàn khác xa, toàn thân là màu đỏ. (Thứ thuốc này, có uống được hay không vậy trời?) Đang lúc hắn ta phân vân, một âm thanh vang lên bên tai.


- Uống vào đi, còn chần chừ gì nữa! Mẹ đây, sẽ hại con sao?

Mắt thấy không thể làm gì khác, Triệu Hoài chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống. Tĩnh tâm mà tu luyện, cả người đều rơi vào trạng thái thiền. Trong uy áp khổng lồ đó, hắn ta vậy mà lại có thể cảm nhận cái được gọi là khí.

Nhưng điều đó không quan trọng, việc mà Triệu Hoài cần làm nhất bây giờ, là kết hợp nguồn uy áp với công năng của viên thuốc. Phát huy chúng đến mức tối đa không ngừng rèn luyện lấy cơ thể. Không những chữa lành những thương tổn trước đó. Mà còn phải củng cố phần tạng bên trong qua một lượt, để cảnh giới của bản thân càng thêm phần vững chắc.

Trải qua thời gian dài, ban đầu Triệu Hoài chỉ có thể ngồi yên tại chỗ. Giờ đây đã khác, hắn ta có thể tự do thoải mái cử động dưới sức mạnh áp bức đó. Bây giờ, bản thân mới thực sự đạt đến trạng thái cấp 2 đỉnh cao thậm chí tiệm cận cấp 3.

- Thật sự là không ngờ tới, thiên phú của thằng nhóc nhà con lại mạnh đến như vậy. Xem ra là trước đây, có chút coi thường con rồi!- Hương Lan trong lời nói, biểu tình khen ngợi.

- Đây chỉ là chút chuyện nhỏ, mẹ cần gì phải nói tới, Hahaha!- Triệu Hoài cười lớn, tâm tình vui vẻ.

- Vậy thì... chúng ta, chơi lớn một chút đi!- Bà ta mỉm cười hiền từ, theo đó uy áp ban đầu, liền tăng lên gấp 10 lần. Đè bẹp Triệu Hoài xuống đất, nghiền ép lên cơ thể hắn ta. Mới vừa ban nãy, vẫn còn tươi cười, giờ đây khuôn mặt đã hoàn toàn nhăn nhó.

- Mẹ à, chơi như vậy... hình như có chút lớn thì phải!- Triệu Hoài khó khăn mà nói.

- Đây là cho con làm quen với uy áp của kẻ mạnh. Tránh cho sau này, chịu thiệt trong tay người ta. Đánh không lại bọn họ, còn không chạy được hay sao?


- Chưa đánh đã chạy, mẹ đây đúng là nghĩ tốt cho con mà!- Triệu Hoài khó khăn mà nói, hắn của bây giờ đã thở không ra hơi.

Thế là, Triệu Hoài chỉ có thể tiếp tục rèn luyện dưới uy áp khổng lồ đó. Cũng mai là trước đây đã từng trải qua khóa huấn luyện kiểu địa ngục. Nếu không hắn của bây giờ, không biết sẽ thảm thương đến mức độ nào.

Thời gian cứ thế mà trôi, việc rèn luyện càng tăng thêm phần khó. Nhưng Triệu Hoài vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua. Cơ thể càng thêm phần hoàn mĩ, so với trước đây đúng là khác xa bội phần. Hắn càng ngày càng tiến bộ, sức mạnh trong người cũng theo đó mà tăng lên đáng kể.

- Được rồi, hôm nay luyện tập tới đây là đủ. Bây giờ, mẹ sẽ dạy cho con công pháp rèn luyện tâm cảnh của bản thân. Sau này khí mà con ngưng kết ra, đều phụ thuộc vào nó cả đấy!- Hương Lan nói lời chỉ dạy.

- Sao nó lại ảnh hưởng đến khí sau này? Tâm cảnh và ngưng khí có gì liên quan đến nhau?- Triệu Hoài nghi hoặc mà nói.

- Không những liên quan, còn là mật thiết nữa kìa. Vốn dĩ không định dạy con sớm như thế này đâu. Nhưng mẹ cảm thấy, cơ thể sắp tới sẽ rơi vào ngủ say, không biết chừng nào mới tỉnh lại. Lỡ như bỏ qua thời gian dưỡng khí của con, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều về sau. Bây giờ đành dạy con trước vậy, hiểu được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của thằng nhóc nhà con!- bà ta ân cần mà nói.

- Vậy công pháp mà mẹ dạy, có phải rất mạnh hay không?- Triệu Hoài háo hức mà hỏi.

- Mạnh thì không chắc, nhưng nó làm dịu đi tâm cảnh của con người. Khiến cho họ trở nên an nhiên tự tại, thanh thản giữa đời không vướng bận chuyện gì. Muốn tu luyện được nó, trước tiên phải đáp ứng một điều kiện đặc thù. Là tìm nơi yên lặng, không bị quấy rầy, tĩnh tâm mà học. Nếu bị làm phiền trong lúc luyện công, nhẹ thì tu vi mất hết, nặng thì thần hồn điên đảo!- Bà ta tận tình giải thích.

- Hậu quả này hình như có hơi nặng thì phải. Con cảm thấy bản thân của bây giờ, như vậy đã là tốt lắm rồi. Không cần nhất thiết phải học thứ đó đâu!( Ta rốt cuộc đã hiểu lí do vì sao? Người lại trở nên như vậy rồi. Muốn ta điên theo, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!)- Triệu Hoài nói lời từ chối.


- Nói cái gì thế, con chỉ cần luyện đến mức sơ nhập là được. Việc đó nếu như thất bại cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trí . Nhưng khi thành công, thì việc dưỡng khí của con, không những tinh thuần hơn người, mà tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần người thường. Con nghĩ thử mà xem, những ngày này mẹ cho con luyện tập cường độ cao dưới uy áp là để làm gì?- Hương Lan liền phân tích cái lợi cái hại trong đó.

- Thật sao? Nhưng rủi ro vẫn có. Chậc, đành liều vậy, muốn tư chất hơn người, việc này đúng là cần phải đánh đổi!- Triệu Hoài chỉ có thể, làm liều một phen.

- Yên tâm đi, còn có mẹ ở đây. Trừ khi con xui xẻo tột độ, mới có khả năng thất bại!

- Vậy... lần tu luyện trước đó của con, có được xem là xui xẻo tột độ hay không?

- Chuyện đó... vẫn là bỏ qua một bên thì hơn. Trước nay mẹ chưa từng thấy người nào, mới chỉ đạt đến chiến giả cấp 2, tâm cảnh vậy mà lại có vấn đề. Đúng là chuyện lạ hiếm thấy, không ngờ lại xuất hiện trước mặt!- Hương Lan miệng bất giác mà mỉm cười.

- Chuyện xấu hổ đó, mẹ không cần nhớ tới. Vậy con cần phải học, công pháp đó tên là gì?- Triệu Hoài xấu hổ mà nói.

- Thanh tâm tịnh nguyên pháp, là công pháp hàng đầu trong việc nuôi dưỡng tâm cảnh. Đây là trong một lần tình cờ mai mắn, mẹ mới có được được nó!

Thế là, dưới sự dạy dỗ của Hương Lan, Triệu Hoài bắt đầu bước vào thời kì tĩnh tâm tu luyện. Thế gian mọi sự trong thời gian này, đều không liên quan đến hắn ta. Khiến cho bản thân, gần như tách biệt với thế giớI.

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v