Long Cơ Chiến Hồn

Chương 118: Đối chiến Phan Hải



Chương 118: Đối chiến Phan Hải

Triệu Hoài được đưa vào thế kẹt, không cách nào thoát khỏi bốn người bọn họ. Cho dù chỉ là một chút vùng vẫy, cũng khó lòng mà làm được. Khuôn mặt man mác nổi buồn, hai hàng nước mắt không tự chủ mà chảy ra. Lúc này, hắn ta thật sự là hối hận rồi. Biết vậy ngay từ đầu, đã không tin tưởng vào lũ người phản bội đó.

Kế hoạch ban đầu là dùng bẫy lưới, bắt được càng nhiều người của đối thủ thì càng tốt. Bởi vì lưới này, được dệt từ sợi tơ đặc biệt mà thành, một khi đã dính bẫy thì khó lòng mà thoát ra. Nào ngờ những đồng đội tốt ấy, nhân lúc Triệu Hoài rời đi, đã đặt lại vị trí cái bẫy, liền tính luôn hắn ta vào trong đó. Mới khiến cho tình hình, lâm vào hoàn cảnh hiện tại.

Phải nói là bây giờ, Triệu Hoài đang trải qua cực hình chưa từng có. Bảo Ngọc tình thân mến thương, không ngừng ra sức mà cào nát mặt hắn ta. Đã vậy Vũ Văn Không phía sau, càng thêm phần dùng lực mà khoá cổ kẻ địch.

- Ặc ặc... có buông ra... hay không thì bảo... đừng trách ta... ra tay độc ác... ặc ặc!- Triệu Hoài khó khăn mà nói.

Phải biết, tình hình bây giờ là hoàn toàn bất lợi với Triệu Hoài. Hai tên hai bên khoá chặt hai tay, khó lòng mà cử động. Phía sau thì có Vũ Văn Không s·iết c·ổ, đến thở còn khó thì huống hồ chi phản công. Phía trước càng không nhắc tới thì hơn, Bảo Ngọc không ngừng tàn phá mặt tiền của đối thủ. Đã vậy, không gian còn vô cùng chật hẹp, đến cái nhất tay cử chân cũng là cả một vấn đề.

Bọn họ thay vì chọn cách thoát thân, thì lại ra tay động thủ với nhau trong này. Dù sao nếu để Triệu Hoài ra ngoài, tỉ lệ mà bắt được hắn ta không phải là quá thấp hay sao? Mỡ đã dâng tới miệng mèo, trực tiếp ăn luôn là được. Cần gì phải quan tâm đến tình hình làm chi.

Chó cùng dứt dậu, Triệu Hoài đã đến con đường cùng. Thế là không nghĩ được nhiều, đành làm liều một phen. Chỉ thấy, hắn ta ra sức nghiêng người về trước. Chớp lấy thời cơ mà Bảo Ngọc lộ ra sơ hở trông giây lát. Liền há cái miệng thật to, cắn mạnh vào tay cô ta.



- Thả ra! Ngươi là chó à? Lại dám cắn ta!- Bảo Ngọc tức giận không thôi, vung tay còn lại vả mặt bop bốp đối phương. Mỗi lần tát là âm thanh vừa to mà vừa rõ, chỉ cần nghe thôi là đủ thấy đau.

Vũ Văn Không phía sau thấy vậy, liền siết mạnh lấy cổ Triệu Hoài, mục đích là để hắn ta nghẹt thở mà nhả ra. Lại không ngờ tới, càng siết chặt thì đối phương cắn càng mạnh. Khiến cho bàn tay ngọc ngà đó, chảy máu không ngừng. Khuôn mặt của Bảo Ngọc còn nhăn nhó khó coi hơn kẻ địch gấp bội phần. Tưởng chừng, bàn tay đó sắp đứt tới nơi.

- Đau... đau... đau...- Bảo Ngọc lúc này, trực tiếp khóc luôn rồi. Cô ta từ nhỏ tới giờ, chưa từng gặp qua tình huống như vầy bao giờ. Lần trước bị hù đã không nói, lần này ngược lại còn quá đáng hơn.

Nhìn về khuôn mặt có chút đáng thương đó, Triệu Hoài không chút mềm lòng. Vẫn là tâm thái cũ, có c·hết thì nhất định phải lôi được ít nhất một người đi theo. Còn về Vũ Văn Không, trên mặt toàn là vẻ thương xót không thôi. Mắt thấy tình hình không ổn, hắn đã không còn dùng lực như trước.

Ở trên năm người bọn họ tạo ra thế cục cực loạn, ở dưới tất nhiên là cũng không kém. Sau khi hiến tế thành công Triệu Hoài, giờ đây đối phương chỉ còn lại một người. Lợi thế bây giờ đã về tay, chỉ cần đoạt được tấm vải thủ lĩnh của kẻ địch, chiến thắng là điều tất yếu.

Những người còn lại của Học viện Long Cơ, ngay lập tức bao vây bốn phía lấy Phan Hải. Khuôn mặt ai nấy, cũng là mỉm cười xảo trá. Không nói nhiều lời, ngay lập tức ra tay t·ấn c·ông.

Thanh Đạt là người trực tiếp mở đầu trận đánh, cận thân đối chiến với kẻ địch. Tay đấm chân đá, thuần thục ra đòn. Mặc dù tốc độ cực nhanh, cùng với sức mạnh là không thể coi thường. Nhưng đáng tiếc, mỗi đòn xuất ra, đều bị Phan Hải thành công đánh chặn.



- Thì ra, đây là kế hoạch của mấy người các ngươi. Không tệ, nhưng xem ra là đã có chút coi thường ta rồi!- Phan Hải lời nói, có chút ngạo mạn.

- Bốn người vây đánh, mà lại coi là xem thường. Ngươi tự tin quá đấy!- Thanh Đạt một bên ra đòn, một bên đối đáp.

Thanh Hằng thấy vậy, cũng không thể nào nhịn được, trực tiếp tham chiến. Một kiếm xuất ra, chém tới kẻ địch. Kiếm ấy, như lướt gió mà đi, nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng ẩn trong đó là sự thâm sâu khó dò.

Dựa vào thiên phú đặc thù của riêng mình, Phan Hải thành công trông việc tránh được một đòn của Thanh Hằng. Nào ngờ, lại bị Thanh Đạt nhân cơ hội đó, ra tay đánh lén, một cước đá trúng.

Việc này, khiến cho Phan Hải nhăn hết cả mặt, khó coi vô cùng. Mới vừa gáy hơi to, giờ đã b·ị đ·ánh trúng. Mặt mũi của hắn ta cứ thế mà mất sạch. Nhìn về sự đắc ý của đối phương, hiện rõ trên miệng. Điều này đổi lại, càng làm cho sự tức giận trong người bộc phát đến cực độ.

- Hay lắm, các ngươi đã thành công khiến ta phải nghiêm túc đối chiến!- Phan Hải lộ ra ánh mắt sắc bén. Đôi mắt đó, một màu lam tức, như là biển cả mênh mông.

- Như vậy đã nghiêm túc rồi sao? Ta còn tưởng rằng, phải đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, thì lúc đó mới đem bản lĩnh thực sự của mình ra đánh chứ!- Thanh Đạt tiếp tục buông lời bỡn cợt.



Lời nói vừa dứt, chớp mắt Phan Hải đã xuất hiện ngay trước mặt Thanh Đạt. Những lời nhục mạ như thế kia, hắn ta làm sao mà chịu cho đặng. Liền ngay lập tức, ra tay t·ấn c·ông.

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Thanh Đạt vẫn kịp thời chống trả. Quyền cước hai người cứ thế giao nhau, khí tức toả ra là không thể xem nhẹ. Một cơn gió cũng vì thế, mà vô tình được tạo thành, thổi mạnh qua những cây cỏ xung quanh.

Tốc độ ra đòn của Phan Hải, càng ngày càng nhanh, sự chuẩn sát lại không hề thiếu. Thanh Đạt vì đánh trật một nhịp, liền bị đối phương nhân cơ hội đó. Một đòn đánh mạnh, đem hắn ta đá văng ra xa.

- Thực lực của ngươi, cũng chỉ có thế!- Phan Hải nhìn về Thanh Đạt, có chút coi thường trong đó.

- Ngươi cũng đừng quên, trận này không phải tay đôi mà đánh!- Thanh Đạt cố toả ra mạnh mẽ đáp trả, nhưng bên trong đã b·ị t·hương đến đau điếng cả người.

Theo sau lời nói đó, Thanh Hằng cùng với Thị Thu, song kiếm chém tới. Sự kết hợp của hai người bọn họ, khó mà coi thường cho được. Một người uyển chuyển khó đoán, một người lưỡi kiếm sắc bén. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, nhắm thẳng vào kẻ địch.

Nhìn về tình hình này, Phan Hải lại không chút lo lắng. Dưới sự trợ giúp của Găng tay kim ti, đao kiếm bình thường hắn ta lấy gì phải sợ. Đầu tiên nhẹ nhàng bắt lấy kiếm của Thị Thu, một tay khống chế, một tay ra đòn. Đem đối phương, đánh đến mức trọng thương là được.

Sau đó thì xoay người tiếp kiếm của Thanh Hằng, liền áp dụng công thức cũ mà đánh. Nhưng lần này thì khác, cô ta nhanh tay rút kiếm về, nghiêng mình qua một bên dường như đang tránh né thứ gì đó. Ngay lúc Phan Hải không hiểu vì sao, thì đột nhiên có phi đao từ đâu xuất hiện, xé gió mà đi, hướng thẳng vào hắn ta.

Văn Thành bên ngoài, biết rõ về thiên phú đặc thù của kẻ địch. Là có thể nhìn rõ mọi đòn đánh, liền dùng kế sách mà đối phó. Lấy Thanh Hằng làm điểm tựa tạo ra điểm mù với đối phương. Khiến cho Phan Hải, khó bề trở tay.

Phi đao tốc độ cực nhanh, Phan Hải khó lòng mà tránh. Chỉ kịp thời đưa tay lên chặn, mai mắn là có Găng tay kim ti, cứu lấy hắn ta một mạng, nhưng đồng thời cũng để lại vết xước trên người. Nếu không, thương thế e là không nhẹ như thế.