Sau một hồi loay hoay, bọn họ lại không chút tổn hại đến chiếc lưới. Nhìn về cảnh này, đúng là chút thất vọng. Tình hình còn tiếp tục kéo dài. E là bọn họ trên đây, đều sẽ bức bối mà c·hết.
- Các ngươi rốt cuộc có làm được hay không? Lâu đến như vậy, một chút vết xước còn không có. Đây là sợ nó đau à?- Triệu Hoài một bên nói khích, hắn của bây giờ như con chó điên, không ai dám chọc tới. Ai trong đây, cũng đều muốn thoát khỏi hắn ta.
Vũ Văn Không mặc kệ đối phương, vẫn ra sức mà chém. Được cái, chém từ đầu tới giờ lại không hề để lại chút vết xước nào cả, coi như công cốc cả buổi. Mệt bở hơi tai, đúng là phí công phí sức, nhưng đổi lại cũng không còn cách nào khác. Nhịp độ vì thế mà có chút chậm dần, việc này khiến cho mọi người càng thêm phần nôn nóng.
Người mà muốn thoát khỏi đây nhất, phải kể đến Bảo Ngọc. Cô ta của bây giờ không dám nhìn thẳng Triệu Hoài, nổi sợ hiện rõ mồn một trên mặt. Mỗi lần đối phương vô tình chạm phải, là giật bắn cả người lên vì hoảng. Lại thêm ánh mắt chằm chằm như thú dữ của hắn ta, khiến cho nỗi sợ hãi đó trào dâng tột độ.
Nhưng cô ta không chút phản kháng, chỉ biết nếp mình vào vòng tay của đồng đội. Trải qua hai lần trừng phạt của hắn ta, liền trở nên ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều. Vẻ đanh đá ban đầu, e là mất quá nửa. Nhìn về vẻ mặt đó, lại khiến cho Triệu Hoài có chút thích thú.
- Sao? Sợ à? Ta có ăn thịt cô đâu mà sợ. Cùng lắm thì ăn phân nửa, chừa phân nửa là được!- Triệu Hoài nhân cơ hội này, trêu chọc đối phương một tí cho đỡ chán. Thêm vào b·iểu t·ình liếm miệng của hắn ta, khiến cho tâm hồn mong manh thiếu nữ của Bảo Ngọc mười phần hoảng loạn.
- Ngươi không thấy cô ta run như thế này à? Muốn c·hết hay gì mà còn buông lời đe dọa?- Nguyễn Khiêm nhịn không nổi nữa, lớn tiếng mà trách mắng đối phương.
- Cần gì căng thẳng thế, không phải ta đang giúp các ngươi thư giãn một chút à?- Triệu Hoài nhẹ cười, thư thái vô cùng.
- Lấy sự sợ hãi của người khác làm niềm vui. Lời này, ngươi cũng dám nói ra!- Nguyễn Khiêm vẫn là như cũ, buông lời mắng mỏ.
- Cần gì nói ta, các ngươi không phải cũng như vậy sao? Xuất thân danh gia vọng tộc, liền xem thường người gốc gác bình dân. Lúc nào, cũng tỏ ra cao cao tại thượng, coi trời bằng vung. Dựa vào việc bản thân có tiền, mà sai khiến người khác. Sống trong sự che trở của gia đình, nào đâu biết gian khó ngoài kia. Lần này, chỉ là một bài học nhỏ. Về sau nhớ lấy, bớt khinh thường người ta lại. Biết đâu, lại gặp kẻ điên giống ta, lúc đấy thì khổ!- Triệu Hoài khuôn mặt bình thản, từng câu từng chữ nói ra, đều nhắm thẳng vào Bảo Ngọc.
- Ngươi...
- Sao? Vẫn còn tức giận à? Vậy được, chúng ta động thủ tại đi đây. Dù sao các ngươi người đông thế mạnh, cần gì phải sợ!- Triệu Hoài sắc mặt thâm trầm, giờ mà đụng tới hắn chẳng khác gì chuốc hoạ vào thân.
Sau lời nói đó, khung cảnh liền rơi vào im lặng. Mỗi người đều suy nghĩ của riêng mình, chỉ còn lại âm thanh do Vũ Văn Không cực nhọc phá lưới là vang lên. Mong muốn bây giờ của hắn ta là thoát khỏi nơi này, đem Bảo Ngọc cách càng xa tên khốn kh·iếp đó càng tốt.
Dưới sự vây công của đối phương, Phan Hải ban đầu vẫn còn khả năng chống trả. Nhưng dần dần cũng rơi vào thế yếu, ba người cận thân mà đánh, lại thêm Văn Thành phía ngoài. Không ngừng dùng phi đao q·uấy n·hiễu. Khiến cho hắn ta, khó bề chống đỡ.
Mặc dù sở hữu thiên phú đặc thù, nhưng thứ này cũng chỉ là mới thức tỉnh gần đây. Phan Hải vẫn chưa hoàn toàn nắm vững kĩ năng cũng như cách thức hoạt động của nó. Trước mắt, là có thể nhìn rõ đòn đánh của đối thủ. Nhưng kẻ địch quá đông, khó lòng mà phát huy hết công năng.
Thanh Hằng cùng với Thị Thu, trực tiếp cường công. Hai người bọn họ, bổ trợ lẫn nhau, đánh cho Phan Hải, đến hoa mắt chống mặt. Thanh Đạt liền nhân cơ hội đó, ra đòn nhắm thẳng vào tấm vải thủ lĩnh của đối phương.
Ngay khi sắp chạm tới, lại bị Phan Hải bước lùi về sau mà tránh. Nhanh chân xoay người, một cước xuất ra. Đem Thanh Đạt, đá văng lên cao. Nào ngờ, liền bay thẳng vào đám người Triệu Hoài đang bị treo trên không kia.
Thanh Đạt trong lúc hoảng loạn, liền ra sức mà bấu vếu vào chiếc lưới. Cộng với những vết rách trước đó do Vũ Văn Không gây ra. Ngay lập tức, bẫy lưới rách làm đôi, cả đám theo đó, ngã nhào xuống đất.
Lưỡi rìu sắc bén, xém tí nữa là cắt người Triệu Hoài ra làm đôi. Nó rơi ngay sát cái đầu hắn ta, vài cọng tóc vì thế mà bị cắt ngang, thiếu điều chút nữa là đầu mình hai nơi. Nếu không phải còn cách vài mm, thì đã là ma không đầu rồi.
Ngay lúc Triệu Hoài thở phào nhẹ nhõm, thì Vũ Văn Không đã cầm rìu chém xuống. Cũng mai là phản xạ nhanh nhẹn, mới mai mắn là tránh được một đòn. Chưa kịp để đối phương định hình, rìu trong tay đã chém loạn xạ liên hồi.
- Tên khốn nhà ngươi, ta chém c·hết ngươi! Chém! Chém! Chém!- Vũ Văn Không kiềm chế không nổi nữa, liền bộc phát sự tức giận vốn có.
Triệu Hoài thấy thế, ba chân bốn cẳng mà chạy. Không khéo, thì phải c·hết oan dưới lưỡi rìu đó. Mà nghĩ kĩ lại, cũng không oan là mấy. Dù sao chuyện ác mà hắn ta làm, người trong thế gian đều muốn phanh thây xẻ thịt.
- Bảo vệ cô ấy cho thật tốt, ta đi tính sổ với tên khốn kh·iếp đó đây!- Vũ Văn Không để lại lời dặn cho Nguyễn Khiêm. Sau đó tức tốc, mà truy đuổi đối phương. Thế là, hai người bọn họ, bắt đầu một màn mèo vờn chuột, chạy loạn khắp nơi. Khiến cho tình hình nơi đó, thêm phần r·ối l·oạn.
Chạy một hồi, Triệu Hoài mới nhớ sực lại. Bản thân vốn dĩ không thua kém đối thủ, thì cần gì phải sợ. Thế là một thương quét ngang, đánh trả về sau. Điều này, khiến cho Vũ Văn Không có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp thời dùng rìu chặn lấy.
- Thế nào? Muốn đánh nhau à? Mới ban nãy, không phải vẫn còn khóc lóc cầu xin hay sao? Giờ lại cầm rìu mà rượt ta, tốc độ lật mặt này. Đúng là không thể xem thường!- Triệu Hoài lời nói, có phần mỉa mai.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, người người đều muốn g·iết. Ta đây chỉ là thay trời hành đạo, cần gì phải nhiều lời. Tiếp chiêu!- Vũ Văn Không một rìu chém tới, liền bị đối phương dùng thương mà chặn.
- Hay cho câu thay trời hành đạo, nực cười thật đấy. Chỉ với chút thực lực đó của ngươi, e là không xứng đâu!- Triệu Hoài ngay lập tức, múa liên hồi thương t·ấn c·ông.
Mỗi thương đánh ra, tốc độ hay sự chuẩn sát đều có đủ. Gây lên vô số v·ết t·hương trên người Vũ Văn Không. Đánh cho hắn ta, không kịp chở tay. Từ thế chủ động, liền rơi vào bị động. Chỉ có thể, miễn cưỡng mà phòng thủ trước sự t·ấn c·ông như vũ bão của đối phương.
- Sao nào? Không phải muốn thay trời hành đạo à? Nhìn bộ dáng con rùa rụt cổ của ngươi kìa. Thế này thì làm ăn được gì?- Triệu Hoài cố tình chọc giận Vũ Văn Không, để hắn ta tự mình mà lộ ra sơ hở.
Thế là, Vũ Văn Không cũng chẳng hề kiên dè. Mặc cho cho mưa thương đánh tới, liền phát động kĩ năng: Một rìu phá núi. Chỉ thấy, hắn ta tụ khí vào rìu trong tay. Khiến cho nó, phản phất ánh sáng mang đến một cảm giác mạnh mẽ khó đoán.
Nhận thấy, tốc độ ra đòn của đối phương có phần chậm lại. Chớp lấy thời cơ, Vũ Văn Không một rìu xuất ra, như xé gió mà đi. Xuyên qua không khí, tạo thành một vết chém hướng thẳng vào người kẻ địch.