Long Cơ Chiến Hồn

Chương 122: Trả thù



Chương 122: Trả thù

Triệu Hoài trong cơn mê, mơ mơ hồ hồ mà tỉnh dậy. Đầu đau như búa bổ, toàn thân truyền đến cái cảm giác gọi là đau nhức. Hắn ta mơ màng mà nhìn về xung quanh, tình cảnh trước mắt đúng là có chút kì lạ.

Mây xanh bạc ngàn, trôi nhẹ từng đám, biển lớn bao la, sóng vỗ xô bờ. Ngước mắt nhìn lên, không khỏi chua cay. Những cánh chim nhỏ, bay lượn giữa trời. Một cơn gió mát, bừng tỉnh giữa đời.

- Đây, rốt cuộc là nơi quái quỷ nào thế?- Triệu Hoài ngơ ngác, không rõ tình hình.

Trước mắt Triệu Hoài là biển cả rộng lớn, nhìn xuống lại là cát vàng óng ánh. Quay đầu về sau là cánh rừng hoang sơ, xung quanh không một bóng người. Điều này khiến cho hắn ta, có chút không biết bản thân đang ở nơi nào.

Chỉ biết, trên đầu truyền đến từng cơn đau nhức, cả người đâu đâu cũng là thương tích. Vết thương xem ra, vẫn còn có chút mới. Triệu Hoài trầm ngâm, nhớ lại chuyện xưa. Rốt cuộc bản thân, vì sao lại đến nơi này.

- Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, có biết rằng ta lo lắm không?- DG liền xuất hiện.

- DG, ngươi nói cho ta biết, đây là nơi khỉ ho cò gáy nào thế?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.

- Xin chúc mừng ngươi, một lần nữa trở lại với hoang đảo!- DG không khỏi cười thầm.

- Hoang đảo? Ta tại sao lại xuất hiện ở hoang đảo. Ngươi nói rõ cho ta nghe coi!- khuôn mặt của hắn ta, lộ rõ vẻ thắc mắc.

- Ngươi thật sự là không nhớ gì à?- Nghe được lời này, Triệu Hoài có chút mơ hồ mà nhớ lại kí ức trước khi ngất xỉu.



Chỉ nhớ, sau khi chiến thắng đám người Học viện Phi Phụng. Mấy người bọn họ, không khỏi vui mừng. Đặc biệt là Triệu Hoài, vì lần chiến thắng này, biểu hiện của hắn rất tốt, liền được thưởng hai viên đá Cảm Tri trung cấp.

Thế là, rảnh rỗi sinh nông nổi, kiếm việc mà làm. Vào đêm trăng thanh gió mát, liền rủ rê Thanh Đạt, ăn mừng chiến thắng. Tại một quán lẩu nào đó, hai người bọn họ, vui vẻ thưởng thức món ngon.

- Ăn đi! Bữa hôm nay là do ngươi mời, đừng có khách sáo với ta làm gì!- Triệu Hoài gắp một miếng thịt nhỏ, bỏ vào bát Thanh Đạt.

- Ngươi có nói lộn gì không đấy? Bữa này, sao lại là do ta mời? Không phải, ngươi mới vừa được thưởng hay sao? Cái tên c·hết bằm này, ăn nhiều như thế, không sợ nghẹn c·hết à?- Thanh Đạt có chút bực tức, liền ngấu nghiến mà ăn cho hả giận.

- Ngươi nói gì thế? Người mang về chiến thắng, không phải là ngươi hay sao? Kẻ dẫm đạp đối phương dưới chân, rốt cuộc là ai vậy? Người kiêu ngạo nhất sau chiến thắng lần này, là ta hay ngươi?- Triệu Hoài ngay lập tức, gắp cho bản thân một miếng thịt lớn.

- Ừm, ngươi nói cũng có lí đấy. Vậy thì ăn thả ra đi, bữa này do ta mời! Ông chủ, cho vài dĩa thịt lớn đi!- Thanh Đạt khí thế mà hét.

Lúc ăn thì cùng nhau trò chuyện vui vẻ, nhưng đến lúc tính tiền thì khác. Vui không còn, vẻ thì có thừa. Chỉ thấy, sắp tàn cuộc tới nơi, Thanh Đạt liền ôm lấy cái bụng của mình, làm ra bộ dáng đau đớn mà nói:

- Ngươi cứ từ từ mà dùng, ta có việc gấp cần phải giải quyết. Đi vệ sinh một chút đây!- Thanh Đạt từng câu từng chữ, đều nhíu hết cả mày.

- Đi đâu bạn ơi? Giả vờ đau bụng, sau đó thì trốn đi. Chầu này liền tính lên đầu ta, có phải như vậy không? Chậc chậc, chiêu này cũng quá xưa rồi đấy!- Triệu Hoài khinh thường mà nhìn về đối phương.



- Ngươi nói như thế là có ý gì, ta trông giống loại người đó sao? Một lời Thanh Đạt này nói ra, không lí nào lại nuốt lại. Bất quá, lâu lâu hứa lèo một lần chứ nhiêu!- Thanh Đạt khí thế ngút trời, uy phong lẫm liệt mà nói.

- Nhìn dáng vẻ tình xưa nghĩa cũ của ngươi kìa, đúng là hoài niệm thật đấy. Bây giờ, không ai còn xài cách cũ rích đó nữa, mà thay vào đó là cách khác. Hiện đại hơn, mới mẻ hơn, phù hợp với thời đại hơn!- Triệu Hoài thái độ tự tin, lộ ra dáng vẻ tự đắc mà nói.

- Cách gì?- Thanh Đạt nhíu hai chân mày lại, nghi hoặc mà nhìn về đối phương.

- Nhìn đây!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về sau Thanh Đạt, ánh mắt tinh quái lộ rõ.

Thanh Đạt vì tò mò, liền quay đầu về sau, không chút nghi ngờ. Chỉ chờ có thế, Triệu Hoài ngay lập tức, tốc biến bỏ chạy, hoà mình vào dòng người tấp nập. Đến khi Thanh Đạt nhìn mãi, không hiểu chuyện gì. Quay đầu nhìn lại, Triệu Hoài đã biến mất từ lâu.

- Thì ra, đây là cách mà ngươi nói. Không cần nhiều lời, trực tiếp hành động là được. Hay đấy, đáng để học hỏi!- Thanh Đạt khoé miệng mỉm cười, không biết là vui hay buồn nữa đây.

Trở lại với Triệu Hoài phía này, ba chân bốn cẳng mà chạy. Mới thành công bỏ lại đối phương phía sau. Hắn ta bây giờ, miệng cười khoái chí, khuôn mặt tràn ngập toàn là vẻ đắc ý.

- Khà khà, lâu lâu mới được ăn chùa một bữa, ngon thật đấy, căng cả da bụng ra rồi!- Triệu Hoài dương dương tự đắc, bước từng bước nhanh, giờ đây chỉ muốn ngủ một giấc, thỏa sức mà nghỉ ngơi.

Chỉ là ước muốn đó, không bằng cách này, thì sẽ bằng cách khác mà xảy ra. Chỉ là, có chút tồi tệ hơn bạn nghĩ. Từng cơn gió lạnh thổi qua, mang đến cho Triệu Hoài cảm giác bất an trong lòng.

Đột nhiên, những bóng đèn đường trước mặt chớp tắt liên hồi. Phía trước, liền vì thế mà trở thành con đường tối tăm. Điều này dọa cho Triệu Hoài không ít, bất giác mà cảm thấy, sắp có chuyện không lành xảy ra.

Thoạt nhiên, hắn ta cảm thấy có bóng đen mới vừa lướt nhẹ qua phía sau của mình. Tóc gáy vì lẽ đó, mà nổi hết cả lên. Quay người về sau, lại không thấy một ai. Không khí không hiểu vì sao, liền trở nên ảm đạm một cách lạ thường.



- Ai đó? Nửa đêm nửa hôm, lại muốn giả ma hù người. Còn không mau cút ra đây, để ta bắt được thì khó mà yên thân!- Triệu Hoài cố toả ra mạnh mẽ, hét lớn vào màn đêm tịch mịch trước mắt.

Đợi một hồi lâu, lại không chút hồi đáp. Triệu Hoài cảnh giác mà nhìn về xung quanh một lượt, khung cảnh nơi đây bình yên đến lạ. Trực giác cho hắn ta biết, đây đều là những điểm bất thường, chắc chắn có vấn đề ở đâu đây.

- Rốt cuộc là cái quái gì thế? DG, ngươi có cảm nhận được điểm bất thường ở xung quanh đây không?- Triệu Hoài cảm thấy có phần không đúng, liền cầu cứu DG.

- Triệu Hoài, cẩn thận. Đối phương thực lực mạnh mẽ, chúng ta hiện tại không phải là đối thủ của hắn. Chạy đi!- DG đưa ra lời cảnh báo.

- Kẻ mạnh? Sao ngươi không nói sớm?- Triệu Hoài ngay lập tức, tăng tốc độ đến mức tối đa, mặc kệ kẻ đó là ai, trực tiếp xoay người bỏ chạy thật nhanh.

- Đối phương che dấu kĩ lưỡng, khó khăn lắm ta mới phát hiện ra. Đừng nói nhiều nữa, thoát khỏi đây trước rồi mới tính!- DG liền trở nên nghiêm túc hơn.

- Triệu Hoài, phía trước có nguy hiểm!- DG tiếp tục đưa ra lời cảnh báo.

Nghe được lời này, Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi hướng đi. Mặc dù như thế, cũng không tài nào thoát khỏi đối phương. Cái cảm giác bất an đó, càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Phía trước, lại là một màu ưu tối.

- Triệu Hoài, cẩn thận phía sau!

Tiếng DG vừa dứt, Triệu Hoài bước chân liền có phần loạng choạng, bất ngờ mà ngã xuống, từ đây ngất xỉu. Một thân ảnh ẩn hiện trong màn đêm, khuôn mặt khó lòng mà nhìn rõ. Chỉ biết, đối phương nhìn về hắn ta, miệng bất giác mà lộ ra nụ cười.

- Không ngờ con chuột nhắt nhà ngươi, chạy lại nhanh đến như vậy. Làm ta đuổi theo, có chút mệt đấy!