Triệu Hoài một đường bỏ chạy, yêu thú một đường truy đuổi. Hai bên khoảng cách không xa nhau là mấy. Mặc dù đã có sự trợ giúp của chiến giáp nhưng hắn ta muốn bỏ xa đối phương, e là hơi khó.
- Làm gì đuổi gắt thế? Muốn mạng của ta à? Nằm mơ đi!- Triệu Hoài vừa chạy vừa mắng. Mắng như vậy, mới có sức mà chạy.
- Lo mà chạy đi! Để nó mà bắt được thì cái mạng của ngươi, khó mà giữ lấy!- DG một bên nhắc nhở.
- DG, ngươi làm gì đi? Còn tiếp tục như thế này, cả ta lẫn ngươi. Điều sẽ không còn mạng mà chơi đâu!- Triệu Hoài ra sức cầu cứu đồng đội.
Lời nói vừa dứt, vài viên Phích lịch hoả pháo đã được bắn ra. Hướng thẳng tới yêu thú, một làn khói đỏ vì thế mà xuất hiện. Che khuất đi tầm nhìn, Rắn Cạp Xích thấy thế liền một hơi thổi đi. Đến khi nhìn xuống, Triệu Hoài đã biến mất, không rõ tâm hơi.
- Khè khè khè!- Rắn Cạp Xích lè chiếc lưỡi của mình ra, không ngừng tìm kiếm lấy tung tích của con mồi.
Triệu Hoài bên này, núp sau thân cây lớn. Yên lặng quan sát, thậm chí còn không dám thở mạnh. Đối thủ lần này, thật sự là quá khoai, khó mà đánh được. Trừ khi hắn ta đột phá cấp độ, mai ra mới có cơ hội.
Đang lúc Triệu Hoài tưởng rằng, bản thân đã thành công trốn thoát. Từ đâu một chiếc đuôi lớn, mạnh mẽ đánh tới. Thân cây theo đó, một phát đổ gục xuống. Cũng mai là hắn ta phản xạ nhanh nhẹn, không thì cũng chôn thây ở đó.
Từ trong khói bụi mịt mù đó, lại có một bóng hình di chuyển cực nhanh. Triệu Hoài biết rằng, không ra sức mà chạy, khó mà giữ được mạng. Trong đầu hắn ta, không ngừng suy nghĩ tìm về đường sống.
- Có giỏi thì theo ta, cái đồ c·hết bằm nhà ngươi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, thêm phần thách thức đối phương.
Đáp lại lời nói đó, là một đầu rắn đuổi theo. Nó đã nhận định hắn ta là con mồi, làm sao mà tha cho được. Vả lại một đòn khi nãy Triệu Hoài đánh ra, đã kết xuống mối thù hai bên. Ngươi sống ta c·hết, đã là đều định sẵn.
Triệu Hoài mặc dù có sự hỗ trợ của chiến giáp, nhưng thực lực hiện tại của hắn ta. Không đủ năng lực, để phát huy hoàn toàn sức mạnh của Long Cơ. Giờ đây việc cần làm trước mắt, vẫn là nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Cuộc truy đuổi càng ngày càng trở nên kịch liệt. Những nơi mà họ đi qua, vì thế mà trở nên hoang tàn đi không ít. Triệu Hoài ra sức mà chạy, thì yêu thú cũng đâu có kém. Chỉ cần hắn ta sơ hở một chút, mạng có thể mất bất cứ lúc nào.
Thực lực hai bên, vốn dĩ chênh lệch rất lớn. Triệu Hoài có thể chạy trốn tới giờ, một phần là dựa vào kinh nghiệm trước đây. Còn muốn thoát khỏi tình cảnh này, e là phải xem vào mai mắn của hắn có đủ lớn hay không.
Rất nhanh, phía trước đã xuất hiện vách núi. Tình hình còn tiếp tục kéo dài, đúng là có phần không ổn. Nhưng ông trời có lòng, trước mắt hắn ta vậy mà lại xuất hiện khe hở. Chỉ cần núp vào được trong đó, thì mọi chuyện không cần phải lo lắng nữa.
Nghĩ là làm, Triệu Hoài liền gia tốc vào chân. Dưới sự hỗ trợ của chiến giáp, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt. Rắn Cạp Xích thấy thế, cũng không chịu thua. Liền gia tăng tốc độ truy đuổi. Quyết chí phải ăn thịt hắn ta cho bằng được.
Chỉ thấy, Rắn Cạp Xích há cái miệng thật to, phóng tới như bay. Đây là muốn một ngoạm mà nuốt gọn con mồi của mình. Bằng cách này, Triệu Hoài gần như nằm trọn trong miệng của nó.
Vào giây phút cuối cùng trước khi yêu thú ngậm miệng lại. Triệu Hoài liền hét lớn một tiếng, thêm phần trợ uy cho bản thân. Chỉ thấy, hắn ta bức phá tốc độ, xẹt nhanh như chớp. Mới mạo hiểm thành công thoát khỏi c·ái c·hết trong gang tấc như thế.
Từ trong c·ái c·hết trở về, Triệu Hoài một đường xông tới. Đến khi bản thân đã nằm trong khe hở đó, hắn ta mới chịu dừng lại. Nhưng nào đâu có dễ như thế, hắn bây giờ đã không tài nào khống chế được tốc độ của chính mình. Cực chẳng đã, liền đâm đầu vào tường, thương tích trên người cũng vì lẽ đó mà xuất hiện thêm nhiều.
Rắn Cạp Xích cũng không khá khẩm hơn là mấy. Đã không đớp được con mồi, lại còn đâm thẳng đầu vào vách núi. Đầu rắn liền có phần loạng choạng, hoa mắt chóng mặt là điều không thể tránh khỏi.
Đợi đến khi nó lấy lại sự tỉnh táo, liền cố gắng xông vào cái khe hở đó. Đáng tiếc, kích thước của nó thực sự là quá lớn, không tài nào mà chui vào được. Đã cố thử mấy lần nhưng tất cả đều là công cốc, Rắn Cạp Xích vì thế mà càng thêm phần bực tức. Nó kêu lên vài tiếng, biểu thị sự tức giận của bản.
Triệu Hoài lúc này, thương tích đầy người, máu me be bét. Trên môi vậy mà lại xuất hiện nụ cười, khuôn mặt có phần thoả mãn. Nhìn về yêu thú trước mắt, tự nhiên cảm thấy trong lòng có chút vui mừng. Cuối cùng cũng đã nhặt về, cái mạng của bản thân.
- Cái đồ xấu xí nhà ngươi, có giỏi thì vào đây mà ăn ta!- Triệu Hoài cố chút hơi tàn, lớn tiếng mắng chửi.
- Ngươi không lo cho bản thân mình, còn chọc tức nó làm gì? Muốn c·hết, cũng đừng kéo ta theo!- DG nói lời khuyên nhủ.
- Lo thì tất nhiên là phải lo rồi! Nhưng nhìn thấy con rắn ngu ngốc này, không chửi nó là không được mà. Để ta mắng nó một chút, biết đâu lại khỏe hơn thì sao?- Triệu Hoài cười cười mà đáp, tư thái giống như mặc kệ thế sự vây.
- Cái đồ ngu nhà ngươi, làm rắn thì ăn không được con mồi, làm người thì bị người ta đ·ánh c·hết. Tưởng mình là hay lắm, nếu không phải cấp độ của ngươi hơn ta. Thì giờ đây, e là đã có món thịt rắn nướng thơm lừng rồi. Mẹ ngươi mà nhìn thấy cảnh này, chắc là thất vọng về đứa con phế vật như ngươi,...- Triệu Hoài càng mắng càng hăng, xém tí là không khống chế được mình. Thiếu điều muốn ra ngoài, quyết một trận sống mái với đối phương. Cũng là mai là còn giữ lại chút bình tĩnh, không thì e là có chuyện lớn xảy ra.
Thế là Triệu Hoài dành ra những lời hay ý đẹp, một tràn nói ra. Những từ nào hắn có thể nghĩ, đều nói qua một lượt. Không biết Rắn Cạp Xích có nghe hiểu hay không, chỉ thấy nó càng ngày càng điên tiết hơn. Không ngừng t·ấn c·ông vào khe hở đó, đến khi âm thanh mất đi, mới chịu dừng lại.
Triệu Hoài thấy thế, liền ra sức mà nói, âm thanh vang vọng khắp nơi. Đến mức bản thân bất ngờ phun ra một ngụm máu lớn, hắn ta mới chịu dừng lại. Từ phun châu nhả ngọc chuyển qua ngậm máu phun người đúng là có khác.
- Triệu Hoài, ngươi đã phun ra cả máu rồi. Vậy mà vẫn còn ráng chửi, nghị lực thật sự!- DG nhịn không được, liền khen đểu hắn ta một câu.
- Chỉ là chút máu thôi mà, cần gì hoảng hốt thế. Ta cảm thấy bây giờ, bản thân đã khỏe hơn không ít. Chỉ cần dưỡng thương một lát, thì sẽ ổn thôi!- Triệu Hoài bình tĩnh lau máu trên miệng, lại lấy ra một viên Dưỡng Nguyên, trực tiếp nuốt xuống.
Vì muốn trị thương nhanh chóng, Triệu Hoài liền kết hợp Thanh tâm tịnh nguyên pháp với viên Dưỡng Nguyên. Đem tâm trạng của bản thân, đạt đến mức thư thái. Lại thêm vào công năng của thuốc, thương thế hồi phục nhanh đến mức mắt thường có thể thấy rõ.
Sau một tiếng qua đi, thương thế trên người Triệu Hoài về cơ bản đã khỏi. Sắc mặt cũng vì thế, mà căn tràn sức sống. So với bộ dáng c·hết dỡ sống dỡ ban nãy, đúng là khác xa một trời một vực.
- Cuối cùng cũng khỏi, ta còn tưởng rằng bản thân sẽ c·hết nữa chứ! Đúng là sau khi mắng người khác xong, tâm trạng liền trở nên thoải mái hơn. Thi triển công pháp Thanh tâm tịnh nguyên pháp, cũng vì thế mà đạt được lợi ích cao nhất!- Triệu Hoài lộ ra b·iểu t·ình có phần vui vẻ.
- Thương thế của ngươi đã khỏi, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác. Rắn Cạp Xích vẫn chưa chịu rời đi, ngươi nói chúng ta phải làm sao đây?- DG nói lời cảnh báo.
- Cái gì? Con rắn ngu ngốc đó vẫn chưa chịu rời đi sao?- Triệu Hoài lộ ra vẻ bất ngờ, hắn ta tưởng rằng thời gian trôi qua lâu như thế. Nó đã rời đi từ đời nào mới phải, sao lại vẫn còn ở đây.
Sau khi Rắn Cạp Xích cố gắng xông vào mà không được, nó liền cố thủ bên ngoài. Thu mình lại, mà chặn trước cửa hang. Chỉ cần chờ đợi ở đây, nó không tin con mồi còn có thể thành công trốn thoát.