Với việc bản thân mới vừa đột phá, Triệu Hoài hiện tại khí thế dâng tràn, căng đầy sức sống. Bây giờ hắn ta thực sự muốn biết, rốt cuộc bản thân đã mạnh lên bao nhiêu? Lại thấy Rắn Cạp Xích trước mắt, liền để nó thử một chút uy lực không phải là được hay sao?
- Lại đây nào, ngoan anh thương! Anh nướng, anh ăn!- Triệu Hoài bước từng bước chậm, uy thế theo đó tăng dần lên.
Rắn Cạp Xích sau khi bình tĩnh lại, liền nhìn chằm chằm vào kẻ địch. Nó của bây giờ, thù hận đã dâng cao đến cực điểm. Thù mới nợ cũ, cứ tính hết vào lần này là được. Khí thế mà nó toả ra, so về tổng thể tất nhiên là có phần hơn đối thủ.
Chợt có cơn gió nhẹ thổi qua, đung đưa theo đó là một chiếc lá vàng từ từ rơi xuống. Đến khi chiếc lá chạm đất, cũng là lúc hai bên đồng thời lao tới. Mỗi bên tốc độ đều cực nhanh, hướng thẳng đối thủ mà t·ấn c·ông. Giữa con đường, chính là nơi người yêu chạm trán.
Yêu thú thể hình to lớn, sức mạnh cực đại. Liên tục há rộng miệng, không ngừng đớp lấy con mồi trước mắt. Mặc dù đã không còn lưỡi, nhưng sự nhanh nhẹn của nó, vẫn là có thừa. Lại kết hợp với đuôi, mỗi đòn t·ấn c·ông đều là nguy hiểm bội phần.
Triệu Hoài bên này, một phần dựa vào chiến giáp, sức mạnh hay là tốc độ, đều được gia tăng đáng kể. Cứ thế mà thoát ẩn thoát hiện trước mặt đối phương, khiến cho yêu thú không tài nào đánh trúng. Còn hắn ta, lại nhân cơ hội đó mà gây lên vô số v·ết t·hương cho kẻ địch.
- Tới đây mà ăn ta này, cái đồ c·hết bằm nhà ngươi!- Triệu Hoài hét lớn, thêm phần trợ uy cho bản thân.
Trước lời bỡn cợt của đối thủ, Rắn Cạp Xích càng thêm phần giận dữ. Tốc độ ra đòn cũng vì thế, có phần nhanh hơn so với lúc ban đầu. Nhưng Triệu Hoài không kém, nhanh nhẹn né tránh.
Luôn có một chiếc miệng há lớn hết cỡ, rình rập lấy Triệu Hoài . Hắn ta vậy mà không hề sợ hãi, ngược lại còn có chút hứng thú. Cứ như mèo vờn chuột, một bên đánh, một bên tránh. Khiến cho khung cảnh, mười phần náo nhiệt.
Luồn khí tức màu trắng đó, ẩn hiện trên người Triệu Hoài. Làm cho mỗi thương xuất ra, uy thế đều tăng lên bội phần. Lại kết hợp vào đó, Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích, liên tục đánh tới tấp lên người yêu thú. Khiến cho nó, phải kêu lên những âm thanh thảm thiết.
Mặc dù Triệu Hoài cấp bậc có phần thấp hơn đối phương, nhưng dựa vào ưu thế tốc độ mang tới cùng với khí của bản thân. Lợi thế trong trận chiến, đều bị hắn ta giành lấy. Cuộc chơi này, hoàn toàn do hắn làm chủ, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.
Mỗi một thương đánh trúng, đều để lại v·ết t·hương trên người yêu thú. Triệu Hoài ung dung đối chiến, khí thế có phần áp đảo. Hắn của bây giờ, muốn thông qua trận chiến này. Để bản thân hoàn toàn nắm vững khí của chính mình.
Rắn Cạp Xích không chịu thua kém, điên cuồng t·ấn c·ông lấy đối phương. Nhưng mỗi lần sắp nuốt trọn được con mồi, lại để Triệu Hoài nhẹ nhàng thoát khỏi. Thậm chí, còn bị hắn ta phản công, đánh thẳng vào miệng.
- Muốn ăn thịt ta, đâu có dễ như vậy!- Triệu Hoài tay cầm chặt kim thương, mạnh mẽ xuất ra một đòn. Thương ấy, là thương thứ hai mươi mốt trong Long ngạo liên hoàn kích, và cũng là đòn mạnh nhất mà hắn ta có thể đánh ra hiện giờ.
Chỉ thấy, xung quanh mũi thương xuất hiện một làn khí trắng. Triệu Hoài có thể mơ hồ cảm nhận thấy, sức mạnh kinh người mà nó mang lại. Uy thế đó, là thứ trước đây hắn ta từng khao khát có được.
Yêu thú cũng không yếu thế, trực tiếp lao vào đối phương. Đây là muốn cường công đối chiến, dùng lực đối lực. Mắt thấy, hai bên va nhau, tạo ra âm thanh cực lớn, lại có chút chói tai trong đó.
Triệu Hoài cùng với Rắn Cạp Xích, hai bên đọ sức. Nhưng thực lực của hắn ta suy cho cùng, vẫn là thua kém kẻ địch một bậc lớn. Liền bị đối phương, đánh lùi về sau. Triệu Hoài trượt dài trên đất, lại làm đổ ngã biết bao cây to, mới có thể dừng lại.
- Con yêu thú c·hết bằm này, sức lực cũng mạnh thật. Xem ra, phải nghiêm túc thật rồi!- Triệu Hoài ánh mắt sắc bén, nhìn về đối thủ.
- Hè hè... hè hè!- Rắn Cạp Xích kêu lên vài tiếng, biểu thị một phần vui vẻ.
Chớp mắt, Triệu Hoài lại một lần nữa, chủ động t·ấn c·ông. Xẹt nhanh như chớp, tốc độ xé gió mà đi. Nhẹ nhàng tiếp cận đối phương, một thương cứ thế đánh ra. Nhưng khổ một nỗi, yêu thú da dày thịt chắc. Khiến cho hắn ta, không sao xuyên thùng được lớp giáp đó.
Nào ngờ, chưa kịp định thần, Rắn Cạp Xích đã dùng đuôi quật tới, một đòn đánh trúng. Khiến cho Triệu Hoài, một lần nữa trải qua cảm giác đau đớn, lăn lộn thành một vệt dài dưới đất. Bất giác, đã phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này, Triệu Hoài mới nhận ra, có điều không ổn trong đây. Bản thân vậy mà, lại bị con yêu thú này xem như món đồ chơi, tùy ý mà đùa. Thì ra ngay từ ban đầu, chẳng có cái gì gọi là lợi thế ở đây cả.
- Cái đồ c·hết tiệt này, dám chơi ta! Bíp nhà ngươi!- Triệu Hoài một lời mắng lớn.
Chỉ thấy, Rắn Cạp Xích một hơi rống lớn, hướng thẳng vào mặt Triệu Hoài. Cảm giác đó, giống như là bão lớn sắp tới vậy. Từng cơn gió mạnh như muốn thổi bay tất cả, đều được hắn ta một mình hưởng trọn.
Triệu Hoài vốn dĩ định dùng khí để bảo vệ bản thân, nào ngờ lúc ban nãy. Do mải mê đối chiến, nên đã dùng hết từ bao giờ. Giờ đây, khí của hắn yếu đuối đến mức đáng thương, không tài nào chống đỡ nổi khí tức của yêu thú cấp 4.
Lần này, Triệu Hoài phạm phải một sai lầm cực lớn. Đó là khinh thường đối thủ và tự đắc vào bản thân. Khiến cho hắn ta hiện tại phải lâm vào tình cảnh khốn cùng, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bỏ mạng ở đây.
Mới vừa hồi thần, đã có một cái đầu rắn há miệng cực to đã hướng tới bản thân. Điều này, làm cho hắn ta có chút bất ngờ nhưng vẫn kịp thời tránh né sang một bên. Nếu không bây giờ, đã là thức ăn trong bụng của kẻ khác.
Dựa vào định luật bảo toàn mạng sống, đánh không lại thì chúng ta gắng sức mà chạy. Triệu Hoài không nghĩ được nhiều, ngay lập tức xoay người rảo bước thật nhanh. Chọc vào cái phiền phức lớn này, xem như hắn ta tự mình hại mình, khó mà trách được ai.
- Cái thứ c·hết bằm này, sao lại khó đánh đến vậy? Xém tí nữa, là ta bỏ mình tại đây rồi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà mắng, trút ra bực dọc của bản thân.
- Nó dù sao cũng là yêu thú cấp 4, ngươi không đánh lại cũng là điều hiển nhiên. Bây giờ trước mắt, vẫn là lo thoát thân thì hơn. Nếu không, e là hẹn em kiếp sau, không có kiếp này!- DG liền nhân cơ hội này, chăm chọc Triệu Hoài một chút.
- Nói gì thì nói chứ, chạy đã là sở trường của ta. Dăm ba con yêu thú này, ta bỏ xa mấy hồi!- Triệu Hoài vẫn là dáng vẻ đó, mười phần tự tin hiện rõ trên mặt.
Lời nói vừa dứt, một cái miệng lớn xém tí thì nuốt chửng Triệu Hoài. Nếu không phải hắn ta bức tốc vào giây phút cuối, nhanh chân thoát khỏi miệng lưỡi sắc bén của Rắn Cạp Xích. Thì giờ đây đến cơ hội khoác lác cũng chẳng còn.
- Muốn ăn thịt được ta, ngươi mơ một trăm năm đi rồi hẳn tính!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, trong đó có sự thách thức dành cho đối phương.
Thế là mọi việc đều trở về dáng vẻ ban đầu của nó, người chạy yêu đuổi. Khu rừng hoang sơ trước đây, vì người yêu bọn họ, mà trở nên hoang tàn đi không ít. Trên con đường Triệu Hoài chạy trốn, không còn cành cây ngọn cỏ nào có thể sống sót.