Long Cơ Chiến Hồn

Chương 130: Hoả Liên Hoa



Chương 130: Hoả Liên Hoa

Dị tượng xảy ra trước mắt, làm cho khung cảnh xung quanh cũng rơi thay đổi. Từ trong dung nham rực cháy, một bông hoa sen đỏ từ từ xuất hiện. Ẩn mình trong đó, là nhiệt lượng khổng lồ. Thứ này so với cỏ Nhiệt Năng mà nói, khí tức mà toả ra mãnh liệt gấp ngàn lần.

Hoả Liên Hoa, mười năm sinh, trăm năm nở. Là một trong những thiên tài địa bảo có thuộc tính hoả mạnh nhất từng được biết đến. Không những như vậy, chỉ cần hấp thu được nó, thực lực của bất kì một ai, cũng tiến ngàn dặm. Điều thần kì nhất mà nó mang lại, phải kể đến là công dụng tẩy luyện huyết mạch cho yêu ma. Phải biết, yêu ma huyết mạch càng tinh thuần thì thực lực càng trở nên mạnh mẽ.

Có điều, nơi mà nó sinh trưởng phải nói là khắc nghiệt vô cùng, ở đó quanh năm suốt tháng luôn bị cái nóng thiêu cháy. Khiến cho con người ta, khó mà đến gần. Và vấn đề lớn nhất, vẫn là làm sao tìm được Hoả Liên Hoa.

Không ngờ tới, Hồ Nhã chỉ dựa vào tấm bản đồ cũ rích, mà tìm đến nơi đây. Lại vào đúng lúc Hoả Liên Hoa nở rộ. Thời kì này, cũng chính là thời gian dễ dàng hái được cũng như công dụng của nó, phát huy đến cực điểm. Điều này, khiến cho cô ta không khỏi vui mừng.

- Sắp nở rồi sao? Mai mắn thật đấy, lại tìm được nó ngay lúc này!- Hồ Nhã ánh mắt dính chặt vào món bảo vật kia, không chút rời đi.

Nơi xa, Triệu Hoài đang núp sang một bên âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Hắn cũng không khác Hồ Nhã là bao, hai mắt đều dán chặt lên Hoả Liên Hoa, trong đầu không ngừng vang lên suy nghĩ xấu xa. Người đã không còn tự chủ, bắt đầu tái mái tay chân.

- Triệu Hoài à, ta lạy ngươi! Làm ơn, bỏ đi cái suy nghĩ đó dùm ta. Muốn c·hết hay gì, mà đi c·ướp Hoả Liên Hoa trước mặt cô ta!- DG lên tiếng nhắc nhở.

- Ngươi nói gì thế? Đồ tốt vô chủ, ai thấy cũng đều có phần. Ta chỉ là muốn lấy phần của mình mà thôi, có hại gì tới ai đâu!- Triệu Hoài ánh mắt lộ rõ vẻ gian xảo.



- Món đồ này, chưa tới lượt ngươi lấy đâu. Nhìn kìa!- DG đưa ra lời cảnh báo.

Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, Hồ Nhã trên không nhìn xuống. Từ trong dung nham nóng chảy đó, một con cá lớn xuất hiện, phải nói là kích thước đạt mức cực đại. So vài cá nhà táng, còn lớn hơn đôi ba phần.

Ngư Minh Côn, loài cá có thể sinh trưởng ở bất kì nơi đâu, miễn là ở nơi đó có dòng chảy. Thân hình màu đen kèm theo một lớp vảy cứng chắc, khó mà đánh phá. Ẩn hiện trên người là những vết chấm đỏ, khí tức cực kì mạnh mẽ. Mặc dù không có mắt, nhưng đổi lại giác quan của nó cực kì nhạy bén. Lại cộng thêm hàng răng sắc nhọn, đây có thể coi là một trong những đối thủ đáng gờm nhất nếu như gặp phải.

- Hồ tộc nhà ngươi, không ở yên trong đất liền. Tại sao lại đến nơi đây, tranh giành bảo vật với ta?- Ngư Minh Côn lên tiếng, âm thanh đó chấn vang khắp nơi.

- Dựa vào con cá thối như ngươi, lại dám lớn tiếng với ta. Muốn c·hết!- Hồ Nhã không kém, uy thế đáp trả.

Triệu Hoài ban nãy, vốn dĩ đã định tiến lên. Bây giờ thì không cần nói nhiều, lập tức tìm một góc mà ở yên trong đó. Khí tức mà Yêu Linh trước mặt phát ra. Không phải là thứ hắn ta có thể chọc tới. Bây giờ tốt nhất, vẫn nên là an thân thủ phận, không gây rắc rối thì hơn.

- Hay thật đấy, một con đã đủ lấy mạng ngươi. Bây giờ thì hay rồi, xuất hiện tận hai con Yêu Linh. Triệu Hoài, lần này không c·hết thì xem như ngươi mai mắn!- DG nói lời châm biếm.



- Ngươi tốt nhất là bớt trù ẻo ta lại đi. Nếu mà dễ ăn quá, thì đâu tới lượt ta!- Triệu Hoài bây giờ, ngồi im thinh thích, không dám phát ra chút tiếng động nào.

Trở lại bên này, Hồ Nhã đứng giữa không trung, trên cao nhìn xuống. Khí thế uy nghiêm, áp bức bất kì kẻ nào phía dưới. Đôi mắt của cô ta trong trẻo như sương ban mai, nhưng có chút lạnh lùng trong đó. Khiến cho người ta có cảm giác, bản thân mà so với nàng, thấp kém vô cùng.

- Con cá thối nhà ngươi, tốt nhất là nên biết đều, giao ra Hoả Liên Hoa. Biết đâu, ta còn tha cho ngươi một mạng!- Hồ Nhã cất tiếng, uy quyền không thôi.

- Dựa vào một con hồ ly như ngươi, cũng muốn c·ướp đồ trong tay bổn đại gia. Ngươi nằm mơ đi, mai ra thì được!- Ngư Minh Côn mạnh mẽ đáp trả.

- Đúng là thứ không biết sống c·hết. Vậy thì, để ta tiễn ngươi đi một đoạn vậy. Sau đó lấy Hoả Liên Hoa, coi như cũng không muộn!- Hồ Nhã hất tay một cái, theo đó một đòn đánh ra.

- Tới đây, đừng tưởng rằng cấp bậc ngươi cao hơn ta một chút. Thì ta sẽ sợ ngươi!- Ngư Minh Côn không kém, ngậm lấy một miệng dung nham. Trực tiếp phun mạnh về đối thủ, khiến cho cảnh tượng nơi đó, hoang tàn xơ xác không ít.

Chỉ thấy, đòn đánh của hai bên giao nhau, tạo ra chấn động cực lớn. Dung nham cứ như thế, văng ra tứ lung tung, khiến cho khung cảnh cực kỳ hỗn loạn. Triệu Hoài một bên, bị dư chấn của hai người bọn họ làm cho phải chạy đôn chạy đáo.

Trận chiến của hai Yêu Linh, chính thức bắt đầu. Hồ Nhã phía trên, không ngừng t·ấn c·ông xuống. Mỗi một chưởng đánh ra, uy lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Sức mạnh của cô ta đã đạt mức phá núi lấp biển, cũng không phải là việc khó.

Ngư Minh Côn phía dưới, không chút yếu thế. Mỗi một đòn đánh xuống, đều được nó đánh chặn. Còn nếu như chặn không được, thì trực tiếp lặn vào dung nham nóng hổi tránh là được. Làm cho đối phương, không tài nào chiếm được ưu thế.



- Dựa vào chút thực lực này của ngươi, muốn lấy Hoả Liên Hoa của ta. Đúng là chuyện nực cười mà, ha ha!- Ngư Minh Côn một trận cười lớn, càng làm cho kẻ địch thêm phần tức giận.

- Con cá thối này, đúng là không biết sống c·hết!- Hồ Nhã ngay lập tức, nghiêm túc chiến đấu. Thứ đồ đó, cô ta nhất quyết phải lấy cho bằng được.

Chỉ thấy, xung quanh Hồ Nhã xuất hiện một làn khí tức khác lạ. Một màu hồng quyến rũ nhưng đầy quyền lực từ trên người cô ta không ngừng toả ra. Sau lưng nàng ấy, vậy mà lại ẩn hiện hình ảnh hồ ly sáu đuôi. Chân thân thật sự, cuối cùng cũng lộ diện. Hình ảnh đó, vừa xinh đẹp nhưng cũng đầy quý phái, tư thái mà nó mang tới, là đứng trên ngàn người.

- Wa, thật sự là yêu này, uổng thế nhở!- Triệu Hoài một bên, cảm thán không thôi. Người đẹp như thế, lại không ngờ tới đó là Yêu Linh.

- Đã nói với ngươi, cô ta là yêu ngay từ đầu rồi. Mà ngươi không nghe, bây giờ thì tin chưa?- DG một bên, lớn tiếng trách móc.

- Biết rồi, biết rồi! Xem ra, ngày mà ta rời khỏi hoang đảo này, e là còn cách rất xa!- Triệu Hoài thở dài một hơi, có chút thăng trầm trong đó.

Trở lại trận chiến bên đây, sau khi sử dụng tới chân thân. Mỗi một đòn mà Hồ Nhã đánh ra, uy lực tăng mạnh bội phần. Cảnh vật phía dưới, bị cô ta đánh đến mức chấn động không thôi. Liên tục công kích, nhằm tạo thế áp đảo với kẻ địch.

Trước tình hình này, Ngư Minh Côn cũng không rơi vào thế yếu. Nó liên tục dùng dung nham làm lá chắn cho bản thân. Ẩn hiện một cách cực kì khó đoán, khiến cho những đòn đánh của đối thủ, hoàn toàn là vô dụng.

- Chỉ dựa vào một chút bản lĩnh này của ngươi, còn không đủ rãi ngứa cho ta. Quay về nhà mà tu luyện thêm trăm năm nữa đi. Biết đâu đến lúc đó, lấy được cái cặn của Hoả Liên Hoa thì sao?- Ngư Minh Côn lớn tiếng mà nói. Nó dựa vào huyết mạch của bản thân có phần cao hơn đối phương, nên khinh thường thấy rõ.