Thế là, hai bên không nhiều lời nữa, trực tiếp giao chiến. Ngư Minh Côn liên tiếp t·ấn c·ông đối phương, những q·uả c·ầu l·ửa cứ thế mà bắn tới. Những nơi bị nó đánh trúng, khung cảnh hoang tàn đi không ít.
Hồ Nhã trải qua hai lần giao chiến trước đây, cơ thể đã b·ị t·hương không ít. Bây giờ cũng chỉ có thể, hiện ra chân thân, miễn cưỡng giao đấu một phen. Tình hình đối với cô ta mà nói, là cực kỳ bất lợi, thua thiệt đủ đường.
Triệu Hoài thì hay rồi, sau khi bị dư chấn của q·uả c·ầu l·ửa đánh bay. Hắn ta bây giờ, chân mắc kẹt trên cây, cả người lộn ngược mà đung đưa theo ngọn gió. Tình thế, phải nói là đáng thương vô cùng.
- Sao dạo này, ta cảm thấy bản thân xui xẻo quá vậy? Bị người đánh lén thì không nói, vứt tới đảo hoang thì không bàn. Bị yêu thú t·ấn c·ông thì chưa đủ, còn phải trở thành nô bộc cho người ta. Đã vậy, đi trộm đồ còn bị bỏng hết cả tay. Bây giờ thì hay rồi, tình cảnh cũng không khá khẩm hơn là mấy. Thậm chí, m·ất m·ạng lúc nào còn không hay nữa kìa!- Triệu Hoài một hơi cảm thán, khuôn mặt ưu sầu không thôi.